Tư Niên Như Nhĩ

Chương 20: Ngoại truyện 2: Chuyện của Trịnh Nhất (2)



Trận mạt chược cuối năm này lại đưa đôi tình nhân cũ Nguyễn Cương Trịnh Nhất đã chia tay hơn nửa năm về cùng một chỗ. Đáng tiếc, Trịnh Nhất thực chất là một kẻ nhát gan, vừa nhìn thấy bóng Nguyễn Cương đã sợ đến mức cụp đuôi chạy chật vật.

Trước bồn rửa tay, Nguyễn Cương nắm chặt cằm Trịnh Nhất, cau mày giáo huấn cậu rằng rửa mặt bằng nước lạnh là thói quen cực kỳ không tốt, vả lại bên ngoài còn đang có tuyết, nhiệt độ âm mười mấy độ.

Có trời mới biết, giờ phút này Trịnh Nhất mơ tưởng nhà qua hôn hắn một cái đến mức nào, hôn lên đôi mắt cong dịu dàng của hắn, hôn lên đôi môi mỏng của hắn.

Nhưng mà, chúng ta đã chia tay rồi, em đã mất đi thân phận người yêu của anh rồi, em lấy tư cách gì để hôn anh đây?

Khổ sở ập đến như sóng biển, Trịnh Nhất đẩy vai Nguyễn Cương ra, đạp cửa, chạy trốn chật vật vô cùng.

Trong lúc ngồi trên xe taxi, điện thoại của cậu vang lên một tiếng, là tin nhắn, tên của Nguyễn Cương hiện lên ngay trước màn hình chính. Trịnh Nhất còn chưa mở khóa đã vội tắt máy.

Cứ thế, cậu tự nhốt mình ròng rã ba ngày.

Cũng may trường học thư thả, gần hết năm, cũng không có việc gì quan trọng phải làm.

Trịnh Nhất ở nhà ngủ mê man ba ngày, tất cả giấc mộng trong ba ngày ấy đều liên quan đến quá khứ của cậu và Nguyễn Cương.

Kết thúc buổi liên hoan tốt nghiệp, Trịnh Nhất tự làm mình bị thương vì Nguyễn Cương, vết thương chưa lành, group bạn học đã đồn tin Trần Gia Viễn ra nước ngoài.

Cuộc nói chuyện ngắn ngủi trong bệnh viện xem như đã kết thúc mối quan hệ của Trịnh Nhất và Trần Gia Viễn. Trịnh Nhất vừa out group, không ngờ Trần Gia Viễn lại chủ động gọi điện thoại cho cậu, cười nói: “Tớ muốn đi du học, chắc là lâu lắm sẽ không về nước, cậu có thể đến tiễn tớ không, coi như lời từ biệt đi.”

Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, vả lại ngôn từ của Trần Gia Viễn khẩn thiết, Trịnh Nhất lại vừa trải qua thời gian thầm mến khổ sở, quá nhiều thứ quẩn quanh một chỗ không tiện nói từ chối.

Trong sảnh sân bay có rất nhiều người, Trịnh Nhất và Trần Gia Viễn ngồi trên ghế, bên tai là đủ loại tiếng ồn ào.

Trịnh Nhất định nói mấy câu khách sáo đại loại như nhớ chăm sóc bản thân thật tốt nhé, Trần Gia Viễn đột nhiên quay đầu nhìn cậu, cười nói: “Có phải cậu mong tôi đi lắm không? Tôi đi rồi, cậu có thể quang minh chính đại lên giường với Nguyễn Cương, quang minh chính đại bám lấy anh ấy!”

Trên mặt cười, giọng điệu lại lạnh lẽo.

Trịnh Nhất hơi rùng mình, đột nhiên hiểu được thế nào là tiểu lý tàng đao.

Không đợi Trịnh Nhất phản bác, Trần Gia Viễn tiếp tục nói: “Trịnh Nhất, nhớ cho kỹ, mày không xứng với Nguyễn Cương, không bao giờ xứng, hai người sẽ không có kết cục tốt đâu.”

Trong câu nói kia là hàn ý và lệ khí dày đặc, chỉ nghe thôi cũng đủ khiến lòng người kinh hãi run rẩy.

Trịnh Nhất không giận, chỉ tự thấy đáng thương cho mình, không ngờ cậu lại thích một người thế này suốt ba năm trời.

Thanh xuân tốt đẹp ấy, thà để làm việc khác còn hơn!

Trịnh Nhất nhìn thẳng vào mắt Trần Gia Viễn, nói: “Nguyễn Cương nói không sai, loại người có thể nói ra hai chữ “không xứng” chắc chắn rất nhàm chán. Trần Gia Viễn, cậu yên tâm, cho dù tôi và Nguyễn Cương chia tay cũng không đến lượt cậu hứng tay đón.”

Nói xong, Trịnh Nhất đứng dậy.

Trần Gia Viễn vẫn ngồi tại chỗ, nhìn bóng lưng của Trịnh Nhất, lớn tiếng nói: “Ngu không đáng sợ, đáng sợ là không tự biết thân biết phận. Trịnh Nhất, người như mày mà dám chơi cùng Nguyễn Cương, sớm muộn cũng chết không toàn thây.”

Trịnh Nhất không quay đầu, đi thẳng ra ngoài sân bay.

Cậu không nói cho Trần Gia Viễn biết, tôi không phải đang chơi cùng anh ấy, tôi thực lòng đưa trái tim mình cho anh ấy, tôi yêu Nguyễn Cương.

Tôi yêu anh ấy, dù biết rằng đón chờ tôi là thất bại thảm hại, tôi vẫn không thể ngừng yêu anh ấy.

Đứng trước cửa sân bay, Trịnh Nhất trực tiếp gọi điện cho Nguyễn Cương, hỏi hắn ở đâu, nói rằng muốn gặp hắn.

Nguyễn Cương cười một tiếng, tiếng cười kia trầm thấp dịu dàng. Nguyễn Cương dường như nghe hiểu được gì đó trong lời nói của Trịnh Nhất, nói thẳng: “Muốn đến nhà anh không? Trong tủ rượu có bình rượu ngon, anh vẫn chưa nỡ uống.”

Tim Trịnh Nhất đập loạn xạ, cậu nắm chặt tay, nói: “Được, em đến nhà anh.”

Nguyễn Cương cười cười: “Cửa không khóa, em vào thẳng nhà nhé, không cần gõ.”

Nguyễn Cương thuê chung cư tầng 15, hai phòng ngủ một phòng khách một phòng làm việc, trang trí đơn giản với tone màu sáng theo phong cách Bắc Âu.

Cửa không khóa thật, Trịnh Nhất đẩy cửa vào luôn, thay giày, vòng qua kệ cây xanh bước vào phòng khách.

Sàn phòng khách lát gỗ, sofa quanh bàn trà hình bán nguyệt, trong không khí có mùi nước hoa lành lạnh. Trịnh Nhất không dám ngồi tuyd tiện, đi chân đất đứng một chỗ, gọi tên Nguyễn Cương.

Cậu nghe thấy tiếng nước chảy mơ hồ, sau đó là tiếng cánh cửa mở ra, Trịnh Nhất quay người lại, sửng sốt.

Nguyễn Cương chỉ quây khăn tắm ở nửa người dưới, nửa người trên là lồng ngực và cánh tay cơ bắp khỏe khoắn, trước xương quai xanh rõ ràng là chiếc dây chuyền bạc, rất có cảm giác hoang dã.

Nguyễn Cương vừa tắm xong, tóc vẫn chảy nước, hắn cầm khăn lông lau qua loa mấy cái, vuốt tóc mái lên trên để lộ hoàn toàn đôi mắt cong cong, cười dịu dàng nói: “Không ngờ em đến nhanh thế, đợi anh một lát, anh đi thay quần áo. Trong tủ lạnh có đồ uống, em muốn uống gì tự lấy.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 78: Chiến hỏa tới gần

Trái tim đập thình thịch thình thịch, càng lúc càng nhanh, nước bọt trong miệng liên tục ứa ra. Trịnh Nhất thầm nghĩ tên yêu nghiệt này chắc chắn là cố ý, nhưng lại không cưỡng nổi mê hoặc, cậu tiến lên một bước, nắm chặt tay Nguyễn Cương, thấp giọng nói: “Lần trước đi dã ngoại, anh nói tốt nghiệp xong đi xăm một hình xăm, em muốn nhìn, trông nó như thế nào.”

Nguyễn Cương nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu, cười nói: “Trên đùi, em muốn nhìn thật à?”

Trịnh Nhất bối rối chớp mắt một cái, sau đó gật đầu đầy chắc chắn: “Muốn nhìn.”

Nguyễn Cương mím môi, cười thong thả, hắn nói, vậy em nhìn nghiêm túc vào, anh chỉ cho xem một lần thôi.

Nói xong, ngón tay hắn vuốt dọc theo eo mình, trượt theo đường cong xuống dưới, dừng lại trước khăn tắm, đầu ngón tay đẩy một cái, chiếc khăn trắng nhẹ nhàng bung ra, từ từ rơi xuống đất.

Có giọt nước rơi xuống từ tóc Nguyễn Cương, đáp lên vai hắn, vỡ thành đóa hoa trong suốt.

Nguyễn Cương nhấc một chân lên, giẫm lên tay vịn sofa, để lộ phần giữa đùi. Hình xăm màu đen kéo dài từ gần đầu gối lên trên, tràn đến khắp bắp đùi, giống như loại dây leo cổ đại thần bí.

Nguyễn Cương cầm chén nước uống một ngụm, mỉm cười nhìn về phía Trịnh Nhất, nhíu mày lại, bộ dạng phong tình vô hạn, tự nhiên nhàn nhã nói: “Không để em thất vọng chứ?”

Con thỏ nhỏ đơn thuần như tờ giấy trắng nào đã từng gặp tình huống thế này, cậu vừa bối rối vừa động tâm, mặt nóng bừng lên, cả người đứng bất động tại chỗ, thật lâu sau mới phản ứng lại được.

Cậu chậm rãi đi qua, dừng trước người Nguyễn Cương, quỳ một chân xuống.

Hình xăm màu đen đang ở trước mắt, Trịnh Nhất vươn tay chạm lên, rất cẩn thận. Làn da vừa tắm xong trơn bóng sạch sẽ, có mùi thơm của sữa tắm, sờ lên cực kỳ thích tay.

Một đứng một quỳ, Nguyễn Cương cao hơn Trịnh Nhất, hắn sờ sờ đậu cậu, nhẹ giọng hỏi: “Thích không?”

Trịnh Nhất ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt cậu trong suốt, trên gương mặt dần hiện lên vệt đỏ.

Tiếng Nguyễn Cương rất nhẹ, mang theo ý cười, hắn nói: “Em có thể sờ thử, không sao đâu.”

Măt Trịnh Nhất càng đỏ, cậu chậm rãi đến gần, hôn một cái lên da Nguyễn Cương, hôn tiếp một cái lên giữa hình xăm màu đen tinh xảo.

Nguyễn Cương thở hổn hển, cười: “Đừng thế, anh sẽ không nhịn được mà làm chuyện không hay đấy.”

Chuyện gì mới được coi là chuyện không hay? Trịnh Nhất cọ mặt vào đùi Nguyễn Cương nhu con mèo, cố ý hỏi bằng giọng ngây thơ: “Nó có làm em đau không?”

“Nó sẽ làm em sướng.” – Nguyễn Cương xoa nhẹ khóe mắt đỏ ửng của Trịnh Nhất: “Cũng sẽ làm em nghiện.”

1

Trịnh Nhất nhìn hắn: “Nghe nói những thứ nghiện là những thứ trí mạng, anh muốn mạng của em à?”

Nguyễn Cương cúi đầu đến gần cậu: “Nếu anh muốn, em có cho không?”

Trịnh Nhất không nói gì, đột nhiên đứng dậy, ôm cổ Nguyễn Cương hôn một cái thật nặng nề.

Hai người dây dưa ngã xuống ghế sofa, rèm cửa không ai kéo, ngoài cửa sổ là hoàng hôn đang dần buông xuống.

Trịnh Nhất vừa khẩn trương vừa ngại ngùng, lồng ngực phập phồng như cá mắc cạn.

Nguyễn Cương cắn một cái lên hầu kết Trịnh Nhất, để lại dấu răng diễm lệ, ngón tay hắn kéo quần Trịnh Nhất ra, luồn vào trong: “Anh muốn mạng của em, em có cho không?”

Trịnh Nhất gần như không thể thở, ánh mắt mơ màng mê man, vừa ngượng ngùng vừa lộ ra quyết liệt được ăn cả ngã về không, cậu nói, nếu người khác muốn, em sẽ không cho, nhưng anh thì khác, anh muốn cái gì em cũng cho. Bởi vì em yêu anh, yêu anh nhiều lắm.

Lúc còn đi học cậu từng nghe một bài hát, tên là《 Rất yêu rất yêu anh》, lời bài hát rất hay——

Em muốn làm gì đó cho anh

Để anh được hạnh phúc hơn

Em muốn tên của em được khắc sâu vào trái tim em

Trong mắt Nguyễn Cương xẹt qua tia sáng, hắn nâng mặt Trịnh Nhất lên, hôn lên mắt và mũi cậu, cuối cùng dừng trên môi cậu, hai đôi môi giằng co, mút vào, xâm nhập.

Đây là nhiệt liệt chỉ có ở những đôi tình nhân.

Trịnh Nhất căng thẳng nắm chặt ngón tay hắn, lẩm bẩm: “Tiền bối… Em chưa… chưa từng làm…”

Dù là với nam hay nữ.

Nguyễn Cương xoa tóc mái ướt mồ hôi của cậu, vẻ mặt và giọng hắn rất dịu dàng, đôi mắt hiền hòa cười cong cong càng khiến hắn thêm vẻ điển trai, hắn nói khẽ: “Đừng sợ, anh sẽ không làm em đau.”

2

Nguyễn Cương hỏi cậu thích sofa hay phòng ngủ.

Trịnh Nhất đỏ mặt nói vào phòng ngủ.

Trong phòng ngủ có một chiếc giường mềm mại đủ lớn, gia giường màu trơn sạch sẽ. Trịnh Nhất ngồi quỳ trên giường, Nguyễn Cương rút caravat trói tay cậu lại, thắt vào đầu giường.

Trịnh Nhất hoang mang nhìn hắn, hắn hôn nhẹ lên mắt cậu, nói: “Ngoan, nghe anh, anh sẽ dạy em thoải mái.”

Trịnh Nhất nhắm mắt lại, vô thức ngẩng mặt lên, cần cổ thon dài hơi cong cong, cam tâm tình nguyện giao bản thân mình cho hắn.

Đến đó là đêm tuyệt vời nhất, dù nói từ góc độ nào cũng rất tuyệt. Nguyễn Cương là người yêu chu đáo, quan tâm cậu đầy đủ tỉ mỉ, nhẹ nhàng che chở tất cả cho cậu.

Thân và tâm trầm luân cùng lúc, Trịnh Nhất bỗng hoảng hốt nghe được một giọng nói, câu nói ấy như đang ghé bên tai cậu——

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

——Trịnh Nhất, nhớ cho kỹ, mày không xứng với Nguyễn Cương, không bao giờ xứng.

Trời đất như nổi lên cuồng phong bão tố, đạp nát hết mộng cảnh khi xưa.

Trịnh Nhất tỉnh lại ngay lúc ấy, mơ màng ngủ ba ngày, không những không lấy lại tinh thần mà còn đau đầu muốn chết.

Cậu lấy điện thoại dưới gối ra, bật nguồn, một loạt tin tức thông báo hiện lên. Trịnh Nhất bấm thẳng vào số Nguyễn Cương, nhìn thấy tin nhắn hắn gửi trong ngày chơi mạt chược: Em để quên bật lửa, anh gửi ở quầy lễ tên, có thời gian thì đến lấy đi.

Ngữ điệu bình thường như là người bạn bình thường.

Trần Gia Viễn nói đúng, Trịnh Nhất nghĩ, người như em, gặp anh, chỉ có con đường chết.

Trịnh Nhất có một đồng nghiệp là gay, dạy hóa, họ của cậu ấy rất hiếm: họ Tư, tên Tư Ngật, là một người trẻ tuổi rất đẹp. Tư Ngật và Trịnh Nhất có quan hệ rất tốt, cậu ấy gọi cho Trịnh Nhất ba ngày liền đều tắt máy, lo lắng chạy qua nhà Trịnh Nhất đập cửa.

Cửa mở ra, đập vào mắt Tư Ngật là mùi khói thuốc nồng nặc như sắp cháy nhà.

Tư Ngật bị dáng vẻ tiều tụy của Trịnh Nhất dọa sợ, vội vàng hỏi: “Có chuyện gì thế? Anh không sao chứ?”

Trịnh Nhất khoát tay, giọng nói khàn đặc phát sợ: “Không sao, chỉ là ngủ không ngon, hút thuốc hơi nhiều thôi.”

Tư Ngật sờ trán cậu, nhiệt độ bình thường, không bị sốt.

Không phải thân thể có bệnh, là tâm bệnh.

Tư Ngật vào phòg bếp đun nước, pha một cốc trà sữa uống liền, đặt trước mặt Trịnh Nhất rồi mới ngồi xuống đối diện cậu, nói: “Anh có muốn nói chuyện không”

Trịnh Nhất cầm cốc trà sữa, thổi thổi, cẩn thận từng ly từng tí uống một ngụm, hơi nước bốc lên treo trên lông mi cậu như giọt nước mắt nhỏ bé.

Tư Ngật biết một chút chuyện liên quan đến Nguyễn Cương, thử hỏi: “Có phải anh gặp anh ấy rồi không?”

Anh ấy đương nhiên là Nguyễn Cương.

Trịnh Nhất cầm cốc yên lặng nửa ngày mới khàn giọng nói: “Tư Ngật, anh nói cho chú biết, tuyệt đối không được yêu những kẻ vừa đẹp vừa hiểu tình thú, chỉ cần người ta trở tay một phát, chú sẽ chết ngay!”

Cả biểu cảm lẫn giọng nói của Trịnh Nhất đều khiến người khác đau lòng.

Tư Ngật không giỏi ăn nói, thử vỗ vỗ vai Trịnh Nhất, nói: “Không cần biết Nguyễn Cương đã làm gì, anh ấy để anh khổ sở thế này tức là đồ khốn nạn!”

Không phải anh ấy, là anh.

Trịnh Nhất như tự ngược uống một ngụm trà sữa nóng thật to.

Không phải là chưa từng trải qua ngọt ngào, lúc mới yêu nhau, nhìn người kia một cái thôi cũng đủ khiến tim đập rộn ràng, chỉ tiếc là ngọt ngào ấy quá ngắn ngủi.

Nguyễn Cương mắc bệnh sạch sẽ, thường yêu cầu những việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi phải chính xác không có sai lầm. Trịnh Nhất cũng quen, lúc đầu nhờ sức mạnh của tình yêu mà chiều theo hắn, chưa được ba tháng đã trực tiếp xù lông, nhảy lên ghế sofa quát Nguyễn Cương: “Anh đấy, người gì đâu còn hơn cả bà dì đến chơi, bày vẽ vớ vẩn! Có phiền không! Có thấy phiền không hả!”

Nguyễn Cương không nói một lời, đóng sập cửa rời đi.

Trong phòng bỗng chốc yên lặng, Trịnh Nhất sững sờ hai giây, vội vàng cầm chìa khoá đuổi theo. Mùa đông âm mười mấy độ, cậu chỉ mặc bộ đồ ngủ thuần cotton, đi giữa trời tuyết cóng run cả người, vừa đi vừa gọi tên Nguyễn Cương, trong tiếng gọi mang theo tiếng khóc nức nở.

Cuối cùng cũng tìm thấy người trong bãi đỗ xe, Nguyễn Cương ngồi trên xe nhắm mắt dưỡng thần, nhìn có vẻ mệt mỏi vô cùng.

Trịnh Nhất đứng ở chỗ không gần không xa, lạnh gần chết cũng không dám đi qua chỗ hắn. Cậu lại nhớ đến câu nói của Trần Gia Viễn khi cậu tiễn cậu ta —

Mày không xứng với Nguyễn Cương, không bao giờ xứng.

Yết hầu như bị thứ gì chặn lại, không phát ra được tiếng nào.

Cuối cùng là Nguyễn Cương phát hiện ra cậu, vội vàng nhảy xuống xe, cởi áo khoác quấn chặt lấy người cậu, giọng hắn đầy tức giận: “Em có bị điên không hả? Mặc ít thế này mà cũng dám chạy ra ngoài à!”

1

Trịnh Nhất nắm tay Nguyễn Cương, nước mắt rơi lã chã, cậu muốn nói xin lỗi nhưng cũng thấy tủi thân, mặt nhăn nhó mếu máo, đôi mắt ướt đẫm đỏ bừng.

Nguyễn Cương thở dài, ôm cậu, nói: “Xin lỗi, tại anh không tốt, đừng khóc.”

Lần đầu tiên cãi nhau là Nguyễn Cương nhận lỗi, lần thứ hai là Trịnh Nhất nhận lỗi, dù tình cảm tốt đến đâu cũng không tránh khỏi cãi vã, sẽ luôn có lúc mệt mỏi với nhau.

Trịnh Nhất là một đứa bé choai choai, không có nhiều tâm tư trong chuyện tình cảm, cũng không đủ thông minh, ngoài việc trao trái tim mình cho người ta thì không biết làm gì hoa mỹ nữa.

1

Lúc Nguyễn Cương tự nhốt mình trong phòng làm việc, Trịnh Nhất sẽ ngồi xổm bên ngoài, liên tục nói “Nguyễn Cương, em yêu anh”, tiếng cậu rất nhỏ, chỉ đủ một mình nghe.

Cậu tự trách, cũng bất lực, càng bất lực, tiếng Trần Gia Viễn càng rõ ràng, câu nói kia không ngừng lặp lại bên tai cậu –

Mày không xứng với Nguyễn Cương, không bao giờ xứng.

Trong cuộc sống của Nguyễn Cương không chỉ có tình yêu, còn có công việc và bạn bè, hắn có rất nhiều bạn, bệnh nhân cũng có thể trở thành bạn của hắn.

Nguyễn Cương đưa Trịnh Nhất đến cuộc hội họp bạn bè mấy lần, những người đó luôn dò xét Trịnh Nhất như nhìn một loại đồ chơi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Trịnh Nhất ở trước mặt Nguyễn Cương có vẻ rất ngoan, thực ra tính tình cậu chẳng ngoan chút nào, cậu ghét những ánh mắt ấy, trong lúc nói chuyện vô thức mang theo chán ghét khiến mọi người đều lúng túng.

Nguyễn Cương không giận, nắm lấy tay cậu nói: “Nếu em không thích chỗ này, chúng mình về nhà thôi.”

Trong lòng Trịnh Nhất còn giận, cũng không biết lựa lời, cười lạnh: “Nguyễn Cương, lúc anh đưa bạn trai khác đến chơi, bọn họ cũng đối xử với người ta bằng loại thái độ này à?”

“Bạn trai khác?” – Nguyễn Cương híp mắt: “Trịnh Nhất, em có ý gì?”

“Ý của em là.” – Trịnh Nhất hơi rũ mắt: “Anh có từng nghĩ là, thục ra chúng ta không hợp không?”

Nguyễn Cương túm lấy cổ áo Trịnh Nhất, khuôn mặt luôn cười cười bình tĩnh cũng thay đổi, cắn răng nói: “TRịnh Nhất, có phải em chưa từng tin tưởng anh không? Em thấy anh nói yêu em chỉ là tán tỉnh chơi đùa?”

Cổ Trịnh Nhất bị cổ áo siết vào đau nhức, cậu nghĩ Nguyễn Cương cũng cảm nhận được cái đau này, thế là gật đầu: “Nguyễn Cương, anh là cao thủ, chỉ cần là người anh thích thì sẽ không thoát được, em cũng thế, những người khác cũng vậy. Chỉ cần anh muốn, lúc nào cũng có thể đổi người tốt hơn. Em chỉ giữ được anh trong chốc lát, chưa chắc đã giữ được anh cả đời.”

Nguyễn Cương rất muốn đánh Trịnh Nhất một cái, hắn nhịn cơn xúc động này xuống, đi mấy bước quanh quanh mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, châm thuốc hút mạnh hai hơi, nói: “Bạn anh không thân với em, tâm trạng em không tốt, anh hiểu. Anh không muốn cãi nhau với em, mấy lời này, về sau đừng nói nữa.”

Lời có thể không nói nhưng tim chắc chắn sẽ giữ lại.

Từ đó về sau, hai người không cãi nhau nữa mà biến thành chiến tranh lạnh. Ai làm việc người đó, cùng sống chung một mái nhà nhưng có khi cả tuần trời không ai nói với ai câu nào.

Hai người đều đợi người kia nhường nhịn, hết lần này tới lần khác, không ai chịu cúi đầu trước.

Trịnh Nhất nằm ngửa trên sofa, nói với Tư Ngật: “Trước khi chia tay, anh và Nguyễn Cương cãi nhau một trận cuối cùng, anh ấy ngủ trong phòng làm việc, anh ngủ phòng ngủ. Anh ấy để quên điện thoại trong phòng ngủ, nửa đêm đột nhiên vang lên, anh đang giận, bực bội cực kỳ, không nhìn tên người gọi mà cúp máy luôn. Hôm sau anh mới biết được, người gọi hôm ấy là bệnh nhân của Nguyễn Cương, người này trầm cảm nhiều năm, tinh thần không tốt, chuẩn bị tự sát, muốn gọi cho Nguyễn Cương nói mấy câu.”

Tư Ngật sững sờ, mắt Trịnh Nhất dâng lên tầng nước nhàn nhạt, cậu đưa tay lau mặt, lau rất mạnh, tiếng nói tràn ra từ kẽ ngón tay: “Kết quả, chỉ vì anh giận mà không nghe cuộc điện thoại kia, tắt máy rồi, người cũng mất. Bệnh nhân đấy mới hai mươi lăm tuổi, là nữ, học khiêu vũ, rất xinh đẹp.”

Bệnh nhân tự sát, kiểu gì cũng có ảnh hưởng đến Nguyễn Cương, hắn bị cảnh sát mời về phối hợp điều tra. Trong lúc lấy lời khai, hắn không nhắc tới Tư Ngật nửa chữ, chỉ nói do mình chủ quan, không nghe cuộc gọi cuối cùng của bệnh nhân kia, hắn nên chịu toàn bộ tránh nhiệm.

3

Nguyễn Cương dùng thân phận bạn bè tham gia tang lễ của cô gái, khi trở về cả người đầy hàn khí.

Khi đó Trịnh Nhất ngồi trên ghế sofa, không dám nhìn Nguyễn Cương, cúi thấp đầu.

Nguyễn Cương bị một đống việc ập xuống đầu, lúc nói chuyện không biết nặng nhẹ: “Em có nghĩ là, thực ra cố ấy vẫn còn cơ hội sống sót.”

Trịnh Nhất ngẩng đầu nhìn hắn, mắt cậu rất đen, cố ý nói: “Ý của anh là tại em? Đáng lẽ em phải một mạng đền một mạng?”

Nguyễn Cương bực bội nhíu mày: “Trịnh Nhất. Đến bao giờ em mới học được cái nói chuyện dễ nghe? Anh hi vọng em có thể rút kinh nghiệm!”

Trịnh Nhất cười một tiếng, thở một hơi thật dài, nói: “Nguyễn Cương, sống với em có phải mệt mỏi lắm không? Lúc nào cũng thế, lúc nào cũng cãi nhau, cãi đến mức đau cả miệng. Anh nói xem có phải mắt nhìn người của anh quá kém không, em và Trần Gia Viễn đứng chung một chỗ, đồ ngu cũng biết nên chọn Trần Gia Viễn mà, sao anh lại chọn em chứ.”

Nguyễn Cương nhấc chân đá nát một chiếc ghế gỗ, tiếng vang cực lớn.

Câu nói của Trần Gia Viễn lại vang lên bên tai, ầm ầm ầm ầm, tiếng vang cực đại chấn động tê cả da đầu.

Trịnh Nhất vuốt vuốt mặt, vẫn cười như cũ, dường như bây giờ cậu chỉ biết trưng ra biểu tình như vậy, nói khẽ: “Chia tay đi, Nguyễn Cương, chúng ta chia tay đi, đừng để sinh viên Tâm Lý ưu tú tự tin kia bị hủy hoại trong tay em. Chia tay đi.”

1

Nguyễn Cương yên lặng nhìn cậu, ánh mắt lạnh lẽo cùng cực: “Trịnh Nhất, em đừng hối hận.”

Yết hầu như bị nghẹn lại, Trịnh Nhất nói không thành lời, chỉ lắc đầu, ra hiệu em sẽ không hối hận.

Yên lặng một lúc lâu, Nguyễn Cương đột nhiên cười lên, phong tình vô hạn, ưu nhã mê người, hắn như tìm về dáng vẻ dạo chơi nhân gian năm đó, nói: “Được thôi, chia tay.”

Nguyễn Cương lại đóng sập cửa rời đi, lần này Trịnh Nhất không đuổi theo.

Cậu lại nhớ tới ca từ của bài hát kia ——

Yêu anh, em yêu anh nhiều lắm

Vì vậy, em nguyện ý buông tay anh

Để anh bay đến nơi có nhiều hạnh phúc hơn

Yêu anh, em yêu anh nhiều lắm

……

(*) Bài hát《 Rất yêu rất yêu anh》do ca sĩ Lưu Nhược Anh thể hiện.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.