Tả Hoài sai người đem tiểu đạo sĩ chặn lại, chế trụ lại đối phương, từ trên người đối phương tìm được một phong thư, nhét vào trong tay áo mình, hắn cảm thấy người viết thư cũng quá là ngu, ở nơi cung cấm này xung quanh đều là tai mắt, làm việc trắng trợn như thế, quả thực là đem điểm yếu của mình cho người khác nắm ở trong tay.
Tiểu thái giám đến gần Tả hoài hỏi dò xem nên xử lý đạo sĩ đang bị trói như cái bánh trưng nằm dưới đất như thế nào. Hắn còn đang không ngừng dãy dụa, mấy người chế trụ mới đem hắn an phận nằm im.
Tả Hoài chắp tay sau lưng ra lệnh cho thủ hạ “dàn xếp” một phen, từ trong miệng hắn đào ra được một ít chứng cứ, Tả Hoài liền quay người rời đi hướng Thái vũ điện.
Lã Mông nghe Tả Hoài thuật lại toàn bộ sự việc, không lưu ý loại chuyện nhỏ này lắm m nói: “Loại chuyện nhỏ này, chính ngươi xử lý là tốt rồi, không cần hỏi trẫm?“
Tả Hoài cúi thấp đầu nói: “Nô tài cũng cho là một tiểu đạo sĩ không có quy củ, thế nhưng biểu hiện của hắn rất đáng nghi, có hành vi gây rối, một phen tra hỏi mới biết là hắn là người truyền tin ra khỏi cung.“
Trong cung này để Tả Hoài kiêng kị cũng không có nhiều.
“Ai là người truyền tin?” sắc mặt Lã Mông lạnh lẽo. “Ai?“
“Là… Quốc sư.‘ Tả Hoài thuận thế đem thư tới trước mặt trình lên Lã Mông.
Lã Mông nhận lấy thư trong tay hắn, ánh mắt đọc nhanh nội dung trong thư, trong thư đề cập tới việc Vô vi tử xuất hiện, khiến người viết thư cảm thấy bất an, còn một số lời nịnh nọt, hắn liếc thấy tên người kí tên thì thái dương giống như kim đâm đau nhói.
Tả Hoài thấy sắc mặt Hoàng thượng thâm trầm, đặt thư ở trên bàn, nói: “Chuyện này không cần để lộ ra ngoài, người truyền tin kia đâu?“
“Ở đây.” Tả Hoài đáp: “ Nô tài đã nhốt hắn vào an lạc điện. Hoàng thượng muốn gặp hắn sao?”
“Trước tiên tạm thời giữ hắn lại.” sau đó tính tiếp.
“Vâng‘ nhiều năm Tả Hoài làm bạn bên cạnh hoàng đế, trong lòng cân nhắc, nội dung trong thư chắc chắn chưa để hoàng đế nổi giận, nhưng chắc chắn chướng mắt, cho nên mới tạm thời gác lại. Giống như tích góp thuốc nổ vậy, có ngày sẽ không chiu được mà nổ tng.
Sáng sớm hôm nay Vô trần cảm thấy mắt trái của mình nháy liên tục, trong lòng có nhiều bất an nổi lêm, nhưng gần đây chỉ có việc của sư huynh hắn tiến cung, làm hắn phiền lòng, còn lại đâu có việc gì to lớn, vậy nỗi bất an này từ đâu mà tới đây.
Hắn nhịn mí mắt giật giật, hôm nay không làm gì chỉ ngồi thiền. Mà mắt hắn cứ giật liên tục, làm hắn mất tập trung, trong lòng buồn bực khó chịu.
Hắn phẩy phất trần lên cánh tay, mở mắt ra, vừa vặn đồ đệ đem tới trà nóng, đột nhiên hắn nhớ ra một chuyện, hỏi: ‘Mấy ngày nay sao lại không thấy Huyền Thanh?” chính là tiểu đạo sĩ ngày ấy hắn viết thư sai đi truyền tin.
Đạo sĩ bị hắn hỏi, gãi đầu nói: “Đồ tôn lần trước có thấy hắn, là lúc hắn được sư phụ phái ra khỏi cung, sau đó chưa từng thấy lại hắn.”
“Hẳn là cửu vương giữ hắn lại rồi?” vô Trần nghi hoặc tự nhủ
“Có muốn đồ tôn đi Cửu vương phủ hỏi một chút không ạ?“
“Không cần.” Vô trần bưng trà lên hớp một ngụm, trà nóng ấm áp lan trong miệng, xuống cổ, ấm cả người, hắn thư thái mà thở ra một hơi.
Có lẽ do mấy ngày nay hắn suy nghĩ quá nhiều, mấy đồ đệ của hắn sau khi vào cung, người số tốt, thì sau lưng hắn lén lút qua lại với đại thần, người thì làm loạn cả lên đến gà bay chó sủa, Huyền thanh lâu như vậy chưa về, không chừng là hắn đi thanh lâu đánh bài chơi gái rồi,. ngày xưa cũng không phải là không xảy ra chuyện như vậy, lần này hắn trở về nhất định đánh gãy chân chó của hắn.
Hắn lại hỏi đồ đệ: “Đan dược luyện thế nào rồi?”
Đạo sĩ cung kính nói: “Đã chuẩn bị tốt, sau khi Hoàng thượng hạ triều, liền đưa tới Thái vũ điện.”
Vô trần thỏa mãn gật gù, nhắm mắt tiếp tục thiền, hắn muốn đem buồn bực ném ra ngoài.
Cùng lúc đó, một sự việc nghiêm trọng liên quan tới hắn đang phát sinh trên triều.
Sau khi bàn xong việc chính sự của quốc gia, tầm mắt của Lã Mông nhìn từ trên cao xuống, nhìn từng đỉnh đầu của các đại thần, ngang qua trước mặt của Thư Điện Hợp thì hơi dừng lại, sau đó chuyển qua nơi khác.
Hắn dò xét thái độ của từng người, có vài ba người tụm vào thảo luận sau đó nhận ra hoàng thượng đang nhìn, rất nhanh không khí trong điện liền trở nên yên lặng.
Tả Hoài thu được ám hiệu của Lã Mông, từ bên hông long ỷ đi ra, giương giọng nói: ‘Các vị đại nhân, còn có chuyện gì quan trọng bẩm báo?”
“Nếu không có, vậy thì…“
Lời còn chưa dứt, bị ngắt ngang. “Thần có việc muốn tấu.“
Lã Mông vừa mới nhắm mắt dưỡng thần, nghe được âm thanh này liền mở mắt ra, nhìn xuống. Tả Hoài thức thời lui về chỗ cũ.
Lương chính tự đứng giữa điện, đại thần hai bên ánh mắt không rĩ nhìn hắn, tay hắn nắm hốt bản, ngũ quan đoan chính, dáng người thẳng tắp, thanh minh liêm khiết.
Lã mông đột nhiên nổi lên hứng thú, phất tay nói: “Chuẩn tấu.”
“Thần muốn tấu với hoàng thượng, kiện cáo một người!” lương chính tự lời nói rõ ràng khí phách. “Cáo Quốc sư đương triều, Vô trần, dung túng đồ tử, đồ tôn ở trong kinh thành làm xằng làm bậy, bắt nạt đàn ông,trọc ghẹo đàn bà, không chuyện ác nào mà không làm. Mà bản thân Quốc sư lại là lòng tham không đáy, thu nhận một lượng lớn hối lộ, hơn nữa ở kinh thành lợi dụng quyền thế, chiếm đoạt một lượng lớn đồng ruộng của bách tính, để kiến tạo trạch viện của mình, chính mình hưởng lạc.”
Lã Mông nghe được chuyện xấu của Quốc sư làm sắc mặt không tốt lắm.
“Thần chỉ nói trên triều chỉ có một phần việc làm của quốc sư, mà quốc sư còn làm hơn thế nhiều, thần đã viết vào trong tấu chương, hiện tại trình lên hoàng thượng.” thấy Lương Chính Tự từ trong tay áo móc ra tấu chương giơ cao khỏi đầu, Tả Hoài đi tới tiếp nhận dâng lên cho Lã Mông.
Lã Mông dù có tâm tư bao che cho quốc sư, nhưng bị Lương chính tự ở trên triều vạch tội quốc sư như thế, ngoài mặt cũng không thể làm bừa, vung lên tay áo nhận lất tấu chương, hỏi: “Ngươi có biết ở trên triều nói miệng mà không có chứng cứ, là phạm phải tội gì không?”
Lương chính tự bị Hoàng thượng hỏi câu nói, nói: “Thần đã đem nhiều chuyện ác của Quốc sư viết bên trong, xin hoàng thượng minh xét.“
Nhìn dáng dấp hắn có chuẩn bị mà tấu, không phải là người nảy lòng tham, Quốc sư ngày ngày ở trong hoàng cung, bất cứ lúc nào cũng đợi lệnh để yết kiến, Lã Mông không tin hắn có thể làm ra nhiều chuyện xấu đến vậy, trong đầu cân nhắc, mở ra tấu chương kiểm tra, càng xem càng nhíu mày, đến lúc không nhìn nổi.
Lửa giận nổi lên, đem tấu chương ném trên án, những đại thần có liên hệ với quốc sư ở dưới hầu như hồn phi phách tán, trong lòng sợ sệt.
“Nếu việc ngươi tấu có chứng cứ cụ thể, trẫm sẽ vì những người dân này lấy lại lẽ phải.” Lã Mông nghiến răng nói, Quốc sư này cũng thật to gan, ở dưới mắt hắn lại có thể làm ra nhiều chuyện như vậy.
Lương chính tự cong eo nói: “Thần nguyện lấy dòng dõi của bản thân ra bảo đảm, việc thần nói, không nửa điểm giả, xin hoàng thượng nghiêm trị không tha! Chớ để bách tính đau lòng, dung túng quốc sư làm bậy!”
Lã Mông miễn cưỡng gật đầu, khiến Tả Hoài bãi triều, đi tìm tên quốc sư này.
Quá nhiều việc làm hắn rất phiền lòng, hắn không muốn thêm cái rắc rối nào nữa.
Việc trên triều chạng vạng tối mới truyền tới tai của vô trần, cũng không phải là do đường xá xa xôi mới tới chậm như thế, mà bởi vì thời điểm đó hắn ngồi thiền, đồ đệ hắn không dám quấy rối hắn.
Hắn chậm chạp nghe tin tức bị tố cáo ở trên triều, tức giận cho đồ đệ một cái tát, nổi giận mắng,: “Chuyện lớn như thế, tại sao không nói sớm cho ta biết!”
Đồ đệ ôm lấy gò má nhất thời bị đánh sưng đổ của mình, khúm núm nói: “Sư phụ đã từng nói, ngài đang ngồi thiền, trừ phi hoàng thuợng có chỉ, hoặc là tin tức của cửu vương, không phải thì không cho chúng đệ tử quấy rối ngài…”
“Câm miệng!’ lời cò chưa nói hết, liền bị Vô trần quát, nổi giận dùng chân một cước đạp đạo sĩ ngã lắn, hét lên: “Cút ra ngoài!“
Đồ đệ vội càng bò dậy, biến mất ở trước mắt sư phụ mình.
Vô trần cảm tháy mắt trái giật giật từ sáng kia, là có điềm không lành rồi, y như rằng là có chuyện xảy ra, trái tim của hắn kịch liệt nhảy lên, suy nghĩ xem nên giải quyết chuyện này như thế nào.
Mặc kệ hoàng thượng có bao nhiêu sủng hạnh hắn, hắn lại bị kiện cáo, mà những việc kia lại là sự thật, vạn nhất hoàng thượng sai người đi điều tra, vậy bao nhiêu công sức của hắn nịnh hót trong thời gian qua, nỗ lực làm việc không lộ ra sơ hở, mất cả vốn lẫn lãi, hơn nữa tính mạng cũng không giữ được mất.
Rõ ràng là bên trong không có sóng gió gì, nhưng hắn lại cảm thấy sau gáy lạnh rung, đầu óc choáng váng, lúc nào mạng sống cũng bị người ta lấy đi.
Hắn nhớ tới vài việc, nghĩ xong đứng ngồi không yên, phẩy phất trần, không được hắn phải đi tìm hoàng thượng.
Ánh chiều tà lẻ loi. Bên trong Thái vũ điện sáng lên ánh nến, tượng thú bằng đá đứng sừng sững, vô trần được trung quan cầm đèn lồng dẫn tới trước cửa thái vũ điện.
Tả Hoài nhìn xa xa thấy đèn lồng cùng hai người tới gần, ló đầu ra ngăn cản, kinh ngạc nói: “Ôi là Quốc sư a, nô tài tham kiến quốc sư.”
Hắn lại tủm tỉm cười hỏi: “Hoàng thượng vẫn chưa tuyên gọi quốc sư, làm sao ngài lại tới Thái vũ điện?”
Vô trần như kiến bò trên chảo lo lắng,không thể chờ đợi được nữa muốn gặp được Lã Mông, có tâm trạng nào mà để ý tới Tả Hoài, trực tiếp nói: “Ta muốn gặp Hoàng thượng, Tả công công có thể vào thông báo một tiếng?”
“Cái kia, quốc sư đến thật không khéo, hoàng thượng đang bận rộn chuyện quan trọng ở trong, sợ là không gặp được ngài.“
“Chuyện quan trọng?” Vô trần lộ vẻ mặt không tin, hoài nghi Tả Hoài cố ý làm khó dễ không cho hắn vào gặp hoàng thượng.
Tả Hoài nhìn thấu tâm tư của hắn, lộ ra nụ cười xán lạn, ghé sát vào bên tai của vô trần, thấp giọng nói: “Hoàng thượng đang sủng hạnh nương nương, nô tài không dám quấy nhiễu, quốc sư nếu thật sự có việc gấp, có thể tự mình đi cầu kiến.“
Một câu nói liền để Vô trần cứng họng.