Tu Tẫn Hoan

Chương 188: Tắm rửa



Tuyên Thành mở cửa ra, thấy Sài Long Uy đang đứng ngoài cửa, hành lễ hướng nàng chắp tay nói: “Ty chức có việc muốn bẩm báo Công Chúa.”

“Làm sao?” nàng mờ mịt hỏi.

‘Ty chức lúc nãy sắp xếp kiểm tra xe ngựa của chúng ta, phát hiện…..” hắn nghiêm mặt lại, sau đó lại lúng túng.

“Phát hiện cái gì?” Tuyên Thành vẻ mặt không rõ, việc gì mà khiến Sài Long Uy lúng túng thế này.

Sài Long Uy nói: “Phát hiện Phò mã ẩn thân bên trong xe ngựa, cùng chúng ta một đường đi tới đây….” nói rồi đưa tay sang bên cạnh, từ trong tối lôi ra một người.

“Hả????”

Vẻ mặt vô tội của Thư Điện Hợp được lôi vào ánh sáng chiếu ra từ trong phòng, mọi thời khắc trên tay nàng đều ôm bạch thỏ vào trong lòng.

“Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?” Tuyên Thành cùng Sài Long Uy ngồi trên bàn đối diện nhau, còn Thư Điện Hợp ôm thỏ ngồi một bên khác, giống như thẩm vấn phạm nhân vậy, ngón tay nàng bấu chặt bàn.

Thư Điện Hợp biết đối phương là đang kinh ngạc vì sao mình lại chạy tới đây, đối phương hỏi dò nàng, nàng cà lăm đáp “Kinh thành, kinh thành.” Vẻ mặt vô cùng đáng thương.

“Ngươi đi kinh thành làm cái gì?” Tuyên Thành cảm thấy cực kỳ đau đầu.

“Được ăn ngon, ăn ngon.” Nói tới hai chữ ăn ngon này, vẻ mặt Thư Điện Hợp vô cùng nghiêm túc.

Tuyên Thành á khẩu không thể trả lời được, trong lòng nghi ngờ, bởi vì trước đây nàng cũng nhắc tới nhưng bị đối phương từ chối, hiện tại đối phương lại chạy tới đây.

” Ngươi không phải đã từng nói, Ách thúc không cho ngươi tin tưởng người lạ sao?” Tuyên Thành nghĩ đến thời điểm đó khi hai người nói với nhau, trong lòng nàng đều là hoài nghi, nên cố ý hỏi.

“Ngươi, không phải người xa lạ…” Thư Điện Hợp gằn từng chữ nói.

Tuyên Thành thở dài, Sài Uy Long thấy thế đứng lên thỉnh tội nói: “Là ty chức thất trách, kiểm tra không chu đáo, xin công chúa giáng tội.”

“Chuyện này không liên quan tới ngươi.” Tuyên Thành nhàn nhạt liếc hắn, nàng cũng không có ý định trách tội hắn.

Trong lòng nàng đã quyết định, liền sẽ không dễ dàng thay đổi, chỉ có thể nhịn đau đớn trong lòng, không dám nhìn tới Thư Điện Hợp hai mắt đều đang ướt nhẹp kia, nói: “Ngày mai đi theo đường cũ trở về, đem Phò mã đưa trở về đi.”

“Như vậy, sẽ sợ hãi làm lỡ mất lịch trình của công chúa…”

Sài Long Uy đề nghị “Không bằng Công chúa đi trước một bước, Ty chức đem Phò mã trở về Dược viên, sau đó liền nhanh nhất có thể đuổi kịp công chúa.

“Cũng được…” Tuyên Thành vừa định đáp ứng, thì Thư Điện Hợp nặng khí không vui ồn ào lên.

Tuyên Thành nhẫn nại với Thư Điện Hợp nói rằng: “Ngươi có biết ở kinh thành đối với ngươi nguy hiểm cỡ nào không?”

Bất luận nàng có khuyên thế nào, Thư Điện Hợp một bộ không đáp ứng trở về, trưng ra bộ dáng không muốn, không cao hứng, nhất định từ chối.

Tham Khảo Thêm:  Chương 159

“Công chúa, chuyện này…” Sài Long Uy khổ sở nói.

Tuyên Thành thấy Thư Điện Hợp kiên định đi cùng mình đến vậy, không khỏi nhíu mày, trong lòng kiên định bị do dự chiếm cứ.

“Công chúa là đang lo lắng chuyện gì?” Sài Long Uy có ý cùng Tuyên Thành giải tỏa lo lắng nên hỏi.

Sự tình nàng lo lắng có thể dễ dàng nói cho người khác nghe sao, nàng nếu nói ra được còn có thể phiền não tới giờ không, nàng lắc đầu, từ chối quan tâm của Sài Long Uy, nhớ tới một đường Thư Điện Hợp lén lút tới đây chắc đều chưa ăn gì, nàng vội vã để Sài Long Uy đi tìm chủ quán nấu một bát mì.

Chờ sau khi Sài Long Uy rời đi, nàng nâng cằm nhìn chằm chằm Thư Điện Hợp, vẫn tiếp tục khuyên giải, nhưng cái gì cũng không đạt được, trong lòng rối bời, nàng đưa hai chén trà đặt trước mặt, một bên lợi, một bên hại mà cân nhắc, rốt cuộc là có nên đưa Thư Điện Hợp đi kinh thành không?

Kết quả càng nghĩ càng rối, trái lại đem mình rối đến buồn bực.

“Ngươi thật sự muốn cùng chúng ta hồi kinh thành sao?” Tuyên Thành nghiêm túc mà hỏi dò Thư Điện Hợp.

Thư Điện Hợp gật gù.

“Bất luận là gặp phải chuyện gì đều không hối hận…?”

Gật đầu…

“Ngươi có thể rõ ràng ý tứ câu hỏi của ta?” Tuyên Thành hoài nghi hỏi.

Thư Điện Hợp vẫn gật gù như cũ.

Nếu đối phương cam tâm tình nguyện như vậy, vậy mình sẽ mang theo nàng ấy vào kinh thành, trong lòng nàng thỏa mái mà mượn cớ, ngực thả xuống một tảng đá lớn, nói: “Vậy để ta dẫn ngươi đi kinh thành, thế nhưng…”

Thỏ trong ngực của Thư Điện Hợp ngẩng đầu lên trên bàn trà làm Tuyên Thành liếc nó một cái dừng lại rồi nói tiếp: “Nhưng ngươi sau khi vào kinh thành, nhất định phải nghe theo lời ta, ta bảo ngươi đi hướng đông, ngươi nhất định không được đi hướng tây. Ta để ngươi ở nơi nào, ngươi nhất định phải ở yên nơi đó, hiểu chưa?”

Nàng yêu cầu như thế, hoàn toàn là sợ Thư Điện Hợp lúc nàng không chú ý, xảy ra chuyện gì bất trắc.

Thư Điện Hợp vẻ mặt nửa hiểu nửa không gật gù, vừa vặn lúc này cửa phòng lại được gõ vang, Tuyên Thành đứng dậy đi mở cửa, Sài Long Uy bưng bát mì trứng nóng hổi từ ngoài vào, trong khay còn có một củ cà rốt tươi mới, chuẩn bị cho thỏ.

Hắn đem đặt trước mặt Thư Điện Hợp, mang theo áy náy mà nói: “Lúc này trời đã tối, trong bếp chỉ còn lại những thứ này…”

Thư Điện Hợp không chờ hắn nói xong, liền đem cà rốt phóng tới trước mặt thỏ, còn bản thân không chút khách khí liền ăn mì,

Tuyên Thành nhìn một loạt động tác của nàng, mặc dù cả một ngày Thư Điện Hợp nhịn đói, nàng cũng không nhìn thấy một tia vội vã nhịn không nổi trên người Thư Điện Hợp, trong lòng nàng lại cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng cảm giác này bị nàng ép xuống.

Tham Khảo Thêm:  Chương 50: Hơi thở sát gần nhau

Ánh mắt rơi trên người Thư Điện Hợp dò xét một vòng, sau đó chuyển qua Sài Long Uy nói: “Ngươi đi tìm một bộ nam trang đến cho Phò mã, còn có…”

Tầm mắt nàng rơi trên gương mặt của Thư Điện Hợp, nhướng mày nói: “Một chiếc mặt nạ…”

Nàng thật sự muốn dẫn đối phương tới kinh thành, đương nhiên sẽ không để Thư Điện Hợp mặc một thân nữ trang, huống hồ gương mặt kia đẹp đến chói mắt a.

“Lại phái người trở về Dược viên, nói một tiếng, phò mã đi theo chúng ta, để mọi người đừng nên lo lắng, chờ việc ở kinh thành xong xuôi, Bản Cung sẽ đem Phò mã an toàn trả lại.”

Sài Long Uy phỏng đoán ra trong lời nói của công chúa chưa hết tâm ý, hỏi: “Công chúa đã quyết định?”

“Quyết định..” Tuyên Thành kiên định nói, bất luận xảy ra việc gì, nàng đều sẽ bảo hộ Thư Điện Hợp an toàn.

Một bát mì đã thấy đáy, Sài Long Uy cũng lui ra, một bên Tuyên Thành đã chờ đợi lâu, hướng về Thư Điện Hợp nói: “Tuy rằng bây giờ thời tiết không quá nóng bức, nhưng ngươi cả ngày trốn ở trong xe, cũng ra không ít mồ hôi, nên tắm rồi đi ngủ.”

“Vừa vặn sau tấm bình phong có nước nóng, ngươi…” nàng chỉ vào tấm bình phong, lời còn chưa nói hết, liền thấy Thư Điện Hợp đứng lên trước mặt nàng, không chút do dự tháo xuống y phục.

“Chờ đã?” Tuyên Thành vội vã đè lại tay áo đang cở của nàng, không kịp suy nghĩ nói: “Ngươi đang làm cái gì vậy?”

“Tắm rửa…” Thư Điện Hợp mở to hai mắt nói, không phải nàng bảo mình tắm rửa sao?

“Không phải….. không được…. ngươi không thể cởi y phục ở đây a.” Tuyên Thành mặt đỏ tới tai nói.

“Không ở đây, vậy ở đâu?” Thư Điện Hợp mơ màng hỏi.

Tuyên Thành mang nàng đi tới vách sau ngăn bình phong, đưa tay sờ vào trong bồn nước, vẫn ấm.

May là lúc này là mùa hè, nước hơi lạnh chút cũng không có sao, nàng cố gắng kìm nén xấu hổ chỉ vào trong bồn nước nói: “Thoát nơi này, tắm nơi này.” Nói xong, chân như được lắp thêm lực, không chờ đợi được nữa đi ra khỏi bình phong.

Nàng nghe được âm thanh thoát y phục từ sau bình phong truyền tới, Tuyên Thành cảm giác được nhĩ lực của mình tại sao lại tốt như thế, nhiệt trên gò má tăng lên vùn vụt.

Nàng bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, âm thanh vội vã nói: “Sau khi tắm xong, đem y phục mặc tốt mới trở ra.”

” Ò” sau tấm bình phong nhàn nhạt đáp lại, tiếp theo là âm thanh của nước.

Trong không khí tràn đầy mùi hương của Thư Điện Hợp, đầu Tuyên Thành không khống chế được mà nghĩ đến những hình ảnh…. nhiệt độ trong phòng nháy mắt trở nên nóng rực, đem miệng lưỡi nàng khô khốc.

Nàng hơi gỡ bỏ cổ áo của mình, mới cảm giác khá hơn chút, lúc này bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, đem Tuyên Thành giật mình sợ hết hồn.

Hóa ra là Sài Long Uy đưa y phục tới, Tuyên Thành vỗ đầu của mình, sao nàng lại quên mất chuyện này.

Tham Khảo Thêm:  Quyển 5 - Chương 53: Chủy thủ, lại thấy chủy thủ!

Cửa phòng mở ra một khe, Sài Long Uy mở miệng nói: “Công chúa, ty chức đi ra ngoài tìm một vòng y phục của phò mã, nhưng các cửa hàng đều đã đóng cưa, ty chức không mua được y phục.

Vừa vặn ty chức còn một bộ đồ mới chưa từng mặc qua, nếu Phò mã không chê…”

Không chờ hắn nói xong, trong khe cửa thò ra một cánh tay đem y phục của hắn lấy đi, sau đó cửa đóng lại, như sợ người ngoài nhìn thấy bí mật trong phòng vậy.

Sài Long Uy??????

Bên trong phòng truyền ra âm thanh nói: “Không sao, cứ như vậy đi, ngày mai rồi tính, Sài tướng quân cũng mệt nhọc cả ngày, mau đi nghỉ ngơi.”

Sài Long Uy rời đi trong sự mơ hồ.

Tuyên Thành sau khi nghe được tiếng bước chân đi xa, mới cài chặt cửa lại, không cho một điểm xuân quang lọt ra ngoài, sau đó xoay người lại, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng trên tấm bình phong.

Chiếc cổ thon dài, bả vai nhỏ nhắn, những đường cong tinh tế không che dấu mà lộ ra, ánh sáng mờ nhạt mông lung, càng làm tăng thêm vẻ đẹp thần bó, giống như nữ tử ôn nhu ôm tỳ bà che nửa mặt, dụ dỗ Tuyên Thành tiến tới muốn vạch trần ngăn cách giữa hai người ra.

Tâm Tuyên Thành như nổi trống, yét hầu căng thẳng khô khốc, từng bước tới gần bình phong, nhưng nàng không có can đảm xông vào sau tấm bình phong đó.

Nàng sốt sắng lời nói không được tròn, ấp úng nói: “Sạch sẽ… y phục… thả nơi này.”

Vừa nói xong, cũng mặc kệ người sau tấm bình phong kia có nghe thấy hay không, nàng liền đem y phục để ở ghế con gần bồn nước, mà chính mình lại chạy trốn lên giường, tùy ý vung giày lên, áo khoác cũng không cởi, dùng chăn che lại toàn bộ đầu, cùng hai tai, không muốn nghe thấy âm thanh bên trong tấm bình phong nữa.

Người sau tấm bình phong kia có cảm tưởng gì nàng không rõ, nhưng trái tim nàng đang ầm ầm nhảy trong ngực.

Không biết qua bao lâu, nàng bỗng nhiên cảm giác bên ngoài chăn có người vỗ chính mình, kéo chăn ra khỏi mặt nàng. Nàng nhô đầu ra hỏi: “Làm sao?”

Thư Điện Hợp mặc một thân trung y trắng tinh đứng trước giường, cổ áo hơi buông lỏng, lộ ra dây đỏ đeo ngọc tỏa, cả người bốc hơi nóng, lại giống như màn thầu vừa mới được hấp chín vậy, nhìn quá thuận mắt, vừa miệng.

ánh mắt Thư Điện Hợp trong sạch nhìn Tuyên Thành nói: “Rửa sạch, tới ngươi.”

Tuyên Thành đối diện với Thư Điện Hợp như thế, liền không thể khống chế được ý nghĩ kì quái trong đầu mình.

Lại nghĩ tới chính mình nhìn thấy những hình ảnh vừa rồi, biết rõ dối phương không giống mình suy nghĩ quá phận, nàng vẫn cảm thấy xấu hổ, đỏ mặt, hướng chăn co lại, nhăn nhó nói ” Ta không tắm…”

Thư Điện Hợp đẩy đẩy Tuyên Thành nói: “Bẩn, tắm.”

“Ngươi lại chê ta bẩn?”

Editor: Chúc các bạn nghỉ lễ vui vẻ. hẹn gặp lại sau lễ ^^


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.