Lúc đó, Thư Điện Hợp đang viết tấu chương để báo lên triều đình về tiến triển của Điền Châu. Nghe thấy vậy lập tức ném xuống bút lông, cùng với binh sĩ đi tới nơi đóng quân cách ly của dịch bệnh.
Phòng ngừa dịch phát tán mạnh mẽ, nàng triển khai biện pháp cách ly đối với bệnh nhân nhiễm dịch, lấy thời gian cấp bách mà dựng lên lều trại. Vốn dĩ tới đây để cứu trợ thiên tai, những nạn dân bị ảnh hưởng bởi địa chấn, mặt khác cũng hỗ trợ những người đã qua đời, bây giờ đều phân thành những khu vực riêng bởi vì do dịch bệnh.
Lại để những đại phu chữa trị khi tiếp xúc đặc biệt phải dùng vải che mũi miệng của chính mình, phòng ngừa người khoẻ bị lây nhiễm.
Nàng vẫn chưa đi tới gần, liền nghe đến bên trong doanh trại một bệnh nhâm tuổi thanh niên giận giữ hét: “Các người đem chúng ta vây ở đây, không muốn cho chúng ta ra ngoài, có phải là để chúng ta sự sinh tự diệt không?”
Thanh niên kia là đầu sỏ gây là sự tình nháo loạn này, sau đó còn có những người khác, có nam, có nữ, hoặc tuổi già, đều khàn giọng phụ hoạ hắn.
Đại phu chủ sự là người rất tốt, khuyên bảo bọn họ, nỗ lực khiến bọn họ bình tĩnh lại. nhưng là hắn có miệng lưỡi ra sao, các bệnh nhân như cũ xao động, muốn thoát ra khỏi nơi cách ly.
ở bên ngoài hàng rào, binh sĩ toàn bộ đều vây quanh, giơ lên trường mâu, sẵn sàng đòn quân địch, phòng ngừa có người chạy ra.
Thư Điện Hợp nghiêm lệnh đối với binh sĩ hạ lệnh xuống, yêu cầu bon họ quan sát không cho người bệnh nào chạy lung tung, bằng không xử lý theo quân pháp. Cũng không phải là nàng máu lạnh tàn nhẫn, nhất định phải làm khó dễ người khác, chỉ là nếu như không làm vậy, dịch bệnh truyền mười, mười truyền một trăm, bách truyền ngàn, liền mãi mãi không có ngày yên ổn, càng sẽ liên luỵ nhiều bách tính khoẻ mạnh.
Nói cách khác, đây là Thư Điện Hợp đang tận hết trách nhiệm đối với bách tính mà suy nghĩ. Tại thời điểm đặc thù này, chỉ có thể hi sinh một nhóm người không được tự do, đổi lấy một phần lớn người bình an.
Binh sĩ vừa thông tri cho Thư Điện Hợp đi trước mở đường hô to Phò Mã tới rồi, binh lính vây quanh lập tức nhường ra một con đường, nối thẳng tới nơi cách ly.
Thư Điện Hợp đi tới trước mặt bệnh nhân, chuyện thứ nhất nàng làm là để hạ nhân mở cửa cho nàng vào.
Thuộc hạ muốn khuyên, lại bị nàng dùng ánh mắt ngăn lại.
Bị bệnh vốn trong lòng sẽ mẫn cảm và tự ti, sẽ coi như chính mình cùng bình thường không giống nhau, nếu thời điểm nàng cùng bọn họ giao lưu, ngăn cách bởi hàng rào, sẽ làm trong lòng họ có thêm một bức tường ngăn cách, sẽ nghĩ rằng mình lừa họ.
Để tỏ chính lòng mình cùng chân tâm thực ý, nàng thậm chí còn không che mũi miệng lại, sau khi cửa được mở ra, những người bệnh nhân kia không hẹn là lùi về phía sau một bước, cũng không làm ra hành động rối loạn nào nữa.
Thư Điện Hợp đã có tự tin, dò hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” nàng nhìn lướt qua, đa số là những người bện nhẹ gây sự, những người bệnh nặng họ cũng không còn sức mà làm loạn. bằng không lúc này tất cả mọi người đều phải nằm trên giường bệnh, thượng thổ hạ tả, vì lây bệnh rồi.
Thanh niên Lúc nãy vẫn còn ý chí chiến đấu sôi sục, ồn ào muốn đi ra ngoài, đối mặt với vị Phò Mã hoà nhã, ôn hoà này, nhất thời cũng im lặng.
Vị Phò Mã này cho tới nay luôn đối xử, có thái độ tốt với bọn họ, đều nhẹ nhàng như vậy, không hề có thái độ kiêu căng của hoàng tộc, lại không giống những người có địa vị cao mà không thèm đoái hoài gì đến dân đen như bọn họ, vị Phò Mã này còn hạ thấp bản thân, luôn tới hỏi thăm bệnh tình của bọn họ, quan tâm đầy đủ. Bệnh nhân cảm ân đức, nội tâm kính nể Phò Mã, không muốn ở trước mặt hắn mà gây chuyện.
Bọn họ không nói, Thư Điện Hợp liền đưa ánh mắt chuyển qua đại phu chủ sự.
Chủ sự đại phu Ngô Hựu Kha xoa chút mồ hôi nóng ở trên đầu, nói: “Cũng không biết từ nơi nào truyền đến lời đồn, nói chúng ta muốn đem những bệnh nhân này vây lại, không cho bọn họ ra ngoài, cũng không cho bọn họ thuốc. chờ sau khi bọn họ chết vì dịch bệnh rồi. bệnh dịch tất nhiên được giải trừ.”
“Đúng, đúng, đúng.” Các bệnh nhân một bên gật đầu, trăm miệng một lời mà đáp.
Bọn họ cũng không muốn gây sự. đồn đãi quá mức doạ người rồi, để trong lòng bọn họ thấp thỏm lo âu, không cách nào nghe theo sự sắp xếp được.
“Hoang đường!” Thư Điện Hợp nghe xong dù là bình tĩnh tới đâu, cũng đen mặt.
Phái thuộc hạ điều tra rõ ràng lời đồn tới từ đâu, sau đó đối với bệnh nhân động viên nói: “Các người yên tâm. Bản Quan phụng Thánh chỉ của Hoàng thượng tới đây trọng trách cứu tế, tuyệt sẽ không vi phạm thiên đức lương tâm. Những lời đồn mà các ngươi nghe được, đều là lời đồn đại bịa ra, không thể trở thành sự thật!” câu chữ rõ ràng, nói năng có khí phách.
Mọi người không đáp, trong lòng đều là bán tín, bán nghi.
Một vị lão bà, chống gậy run rẩy đi tới trước mặt Thư Điện Hợp, bàn tay thô ráp vịn cây gậy, hỏi: “Phò Mã ngày thẳng thắn nói cho lão phụ, thuốc để cứu mạng có phải không còn? Ngài có phải là cứu không được chúng ta?” lúc nói chuyện bên trong con ngươi vẩn đục, tràn ngập ước ao, hi vọng Phò mã có thể nói cho bà, không phải là lời nói dối.
Thư Điện Hợp nghe vậy, vẻ mặt anh tuấn, ánh mắt sắc bén lên. Nàng rõ ràng đã cấm trong doanh trại thảo luận việc hết thước, để tránh khỏi lòng người thấp thỏm, không nghĩ tới vẫn là để lộ ra ngoài rồi.
Thông qua khoảng thời gian này người cộng sự với nàng người nào không biết, vị Phò Mã này nhìn bề ngoài lúc nào cũng nho nhã, nhưng khi chạm tới tính mạng nguy hiểm của bách tính, thì sẽ trách phạt không nhân từ.
Đứng ở sau lưng nàng, những đại phu kia thấy vẻ mặt của Phò Mã biến hoá, bắt đầu cân nhắc xem ai đã để lộ chuyện này ra ngoài.
Thư Điện Hợp tính toán một chút hơi khom lưng, khiến tầm mắt của chính mình ùng lưng còng của lão nhân đều bằng nhau, ngôn từ thành khẩn nghiêm túc nói: “Bà bà ngươi an tâm, dược liệu ở Điền châu vẫn còn đủ, hán châu dược liệu cũng rất nhanh sẽ đưa tới.“
“Nhưng là….” Lão phụ nhân vẻ mặt trắng xám, môi nhợt nhạt lúng túng, vẻ ốm đau hiện rõ lên mặt.
“Hơn nữa mặc kệ thế nào, Bản Quan sẽ không vứt bỏ các ngươi!” Thư Điện Hợp nắm chặt tay lão nhân, ngũ khí kiên định vũng như bàn thạch mà nói, lời nói giống như dòng nước ấm, chảy vào lòng mỗi người.
Mấy con mắt, đồng thời nhìn vị Phò Mã khuôn mặt như ngọc, quan bào màu đỏ, đối với bách tính tầm thường mà cung kính, tâm tư tuy rằng bất tận tương đồng, nhưng mọi người đều tín nhiệm hắn.
Thư Điện Hợp trở lại trong quân doanh của chính mình, quyết định thật nhanh truyền xuống hai việc: “Điều tra rõ kẻ bịa đặt sinh sự. đem trướng lều của bản quan chuyển vào trong khu cách ly.”
Các đại phu, thuộc hạ và binh sĩ, sợ hãi không thôi, Phò Mã thân thể vàng ngọc, nếu như thời điểm bị tổn hại. biết làm sao ăn nói với công chúa, hoàng thượng một khi nổi giận. Toàn bộ Điền Châu cũng không gánh nổi, dồn dập mà khuyên can Thư Điện Hợp.
Bất luận bọn họ có khuyên tận tình ra sao, bao nhiêu thiên ngôn vạn ngữ. Thư Điện Hợp đều ngoảnh mặt làm ngơ, nàng cũng không phải là diễn kịch cho bách tính xem, mà là giữa lúc hoạn nạn, lời nói cũng không bằng hành động thực tế của chính mình, khả năng thuyết phục người tốt hơn.
Nếu như có thể yên ổn tâm của bách tính, mặc dù cần nàng hi sinh một chút, nàng cũng việc nghĩa chẳng từ.
Thư Điện Hợp chuyển vào khu cách ly. Cũng bệnh nhân ăn ở chung mấy ngày, tướng sĩ nàng phái đi thu thập dược liệu cũng trở về.
Bọn họ mang về không ít đại phu, nhưng trở về số thảo dược ít ỏi.
“Xảy ra chuyện gì?” Thư Điện Hợp nhấn, ấn đường đau nhức, cùng huyệt thái dương. Vẻ mặt không vui không giận, nhưng tay nắm ở phía sau hiện lên gân xanh, vô ý bại lộ sự tức giận.
Tướng sĩ được phái ra, trên người phong trần mệt mỏi, quỳ gối bẩm báo: “Không phải là bọn thuộc hạ vô năng, mà thực sự mấy cái châu phụ cận, cũng khó mua được dược liệu.”
“Tại sao?” Thư Điện Hợp cau mày “Quan phủ không có hiệp trợ các ngươi?” nàng ở tại thời điểm bọn hắn xuất phát cũng nghĩ tới khả năng đó, vì lẽ đó đem lệnh bài của mình giao cho đầu lĩnh tướng sĩ, để bọn họ mang danh nàng làm việc.
||||| Truyện đề cử: Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời |||||
“Thuộc hạ không biết….” cái tướng sĩ kia lộ ra vẻ mặt khó xử, nói: “Bọn thuộc hạ ở chung quanh dò hỏi thuốc, nhưng những thuốc kia thương nhân đều nói không có dự trữ lượng lớn. bọn thuộc hạ không tin, theo họ đi nhà kho kiểm tra, quả nhiên như bọn họ nói…. Vì lẽ đó bọn thuộc hạ chỉ có thể tập hợp chút dược liệu linh tinh đem về.”
Dứt lời hắn cúi đầu thỉnh tội nói: “Bọn thuộc hạ hành sự bất lực, cam nguyện gánh chịu trách phạt.“
Thư Điện Hợp nghĩ sự việc không muốn phát sinh, vẫn là phát sinh. Rõ ràng trong lòng, việc này cũng binh sĩ không có quan hệ, không có ý trách bọn họ, cho nên nói: “Các ngươi cực khổ rồi, đi xuống nghỉ ngơi trước đi.”
Tướng sĩ sau khi rời khỏi, Thư Điện Hợp lại gọi Ngô hựu kha dò hỏi Điền Châu còn lại bao nhiêu dược liệu.
“Sắp hầu như không còn.” Ngô hựu kha chỉ nói mấy chữ, lại làm cho tâm của Thư Điện Hợp chìm xuống.
“Có phải là,…..” Ngô hựu kha biết tướng sĩ phái đi hôm nay trở về, thấy Thư Điện Hợp sắc mạt không tốt, nên suy đoán.
Ngô hựu kha là đại phu của Điền châu, y thuật cao minh, làm người thành thật. Thư Điện Hợp tin tưởng hắn. cho nên cũng không giấu diếm, gặp phải tình huống gì cũng thảo luận với hắn.
Ngô hựu kha một quyền nện đầu gối xuống đất nó “Dịch bệnh cần dược liệu, mà dược liệu này là loại tầm thường luôn có sẵn, làm sao có thể không mua được? mấy cái châu không có dự trữ kia tất nhiên là dở trò quấy phá sau lưng!“
“Bản quan cùng ngô đại phu, đều thấy được bọn hắn muốn đầu cơ kiếm lợi.” Thư Điện Hợp xâu xa nói.
“Phò mã định làm như thế nào?” Ngô hựu kha lo lắng nói: “Muốn nghiêm trị những thương nhân kia, buộc bọn họ lấy dược liệu ra sao?”
“Đem âm mưu của bọn họ lật tẩy ra, đều cần phải có bằng chứng xác thực.” Thư Điện Hợp yết hầu ngứa ngứa khụ một cái, nói: “Việc cấp bách hẳn là nên cứu chữa tính mạng của bách tính…” nói tới một nửa nàng bỗng dưng dừng lại.
Muốn cứu mạng nhất định phải có đầy đủ dược liệu, người phái đi xa châu phủ hoặc trực tiếp cầu trợ từ kinh thành, trên đường nếu chậm trễ thời gian, ảnh hưởng tới tính mạng của bách tính.
Trong khoảng thời gian ngắn nàng dĩ nhiên cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt.
Ngô hựu kha là một người giỏi về vọng, văn, vấn, đại phu, thấy nàng hai mắt ngập tràn tơ máu, hiển nhiên mệt mỏi, khuyên nhủ: “Phò Mã đã nhiều ngày chưa nghỉ ngơi, không bằng trước tiên đi nghỉ ngơi một phen, rồi lại nghĩ biện pháp giải quyết?“
“Không sao.” Thư Điện Hợp ngừng hắn khuyên bảo, không có người nào biết thân thể nàng hơn nàng.
Cùng ngô hựu kha thương lượng một chút đối với sắp xếp dược liệu cho bệnh nhân, nàng dặn dò: “Không được đem việc thiếu thuốc này lại tiết lộ ra ngoài.:” nàng hoài nghi trước đó bệnh nhân ồn ào, cũng là có người giở trò sau lưng
“Thảo dân rõ ràng.” Ngô hựu kha vâng lệnh nói.
Sau khi ngô hựu kha rời đi, Thư Điện Hợp bình tĩnh ở trong lều, tình cờ truyền ra hai ba tiếng ho khan.