Từ Xưa Công 2 Đã Sủng Công 4

Chương 24



Edit: Kally

Beta: Phong

Chợt nghe thấy ba chữ ‘người của tôi’ khiến Tống Thanh Chấp ngẩn ngơ, bên tai cậu nóng lên, cong khóe miệng nghĩ thầm, mình biến thành người của hắn bao giờ?

Đúng là đồ không biết xấu hổ.

“Ồ, sao đổi cuốn sổ trông gái tính dữ vậy?” Thằng nhóc Thẩm Kí vừa mới về lớp, liếc mặt một cái liền thấy cuốn số Hứa Tinh Lạc mới vừa lấy ra, vui vẻ: “Màu sắc này đúng là mộng mơ, không phải của cậu chứ gì?”

Người như Hứa Tinh Lạc cầm thế nào trông cũng thấy quái dị.

“Tao thấy mày mới gái tính, này được gọi là tâm hồn thiếu nữ.” Hứa Tinh Lạc trợn mắt với gã, cầm cuốn sổ chuẩn bị đem đi trả.

Đột nhiên bộp một tiếng, từ trong cuốn sổ rớt ra một phong bì màu hồng to cỡ một bàn tay.

Thẩm Kí vừa thấy liền sửng sốt, giọng nói cao lên tám nốt: “Thư tình!”

Này thì vui rồi, gã vừa nói một tiếng là toàn bộ người trong lớp đều biết Hứa Tinh Lạc nhận được thư tình.

Hứa Tinh Lạc trợn mắt nhìn phong thư rớt trên mặt đất, cũng sửng sốt theo, ủa gì đây? Sao còn có món đồ này?

Xấu hổ vãi, đã 800 năm rồi hắn chưa nhận cái đồ như này…… Đồ vật kiểu thanh xuân ngập tràn.

Đang chuẩn bị đưa tay nhặt lấy thì một cái tay khác còn nhanh hơn cả hắn, là Tống Thanh Chấp, chắc thấy hắn ngẩn ra nên đưa tay nhặt lên dùm.

“Chắc là kẹp trong sách.” Tống Thanh Chấp động tác rất tự nhiên rút cuốn sổ trong Hứa Tinh Lạc ra, mở ra rồi bỏ phong thư vào trong, kẹp lại rồi trả cho Hứa Tinh Lạc.

“Cảm ơn.” Hứa Tinh Lạc nhìn cậu.

“Không có gì.” Tống Thanh Chấp dường như không có việc gì dời mắt, ngồi về chỗ tiếp tục đọc sách.

“Ê nè?” Thẩm Kí thấy chẳng ai để ý đến mình, vội vàng mở miệng tỏ vẻ mình đang còn tồn tài, vỗ vai Hứa Tinh Lạc nói: “Anh em, có nữ sinh theo đuổi mày sao?”

“Không có.” Hứa Tinh Lạc vỗ rớt tay gã: “Người ta đặt nhầm chỗ mà thôi.”

Thẩm Kí chậc một tiếng, không tin, còn muốn nói nhưng Hứa Tinh Lạc đã ra ra khỏi lớp, trong lòng không nhìn được tò mò, gã chỉ có thể nằm bò ra bàn buôn chuyện với Tống Thanh Chấp: “Chấp ca Chấp ca, có chuyện gì vậy? Có nữ sinh theo đuổi Hứa Tinh Lạc sao?”

“Cậu ấy lớn lên cũng đâu có xấu, có người theo đuổi cậu ấy lạ lắm sao?” Tống Thanh Chấp duỗi người, không hiểu Thẩm Kí hỏi như vậy là có ý gì, cảm thấy không thể tưởng tượng hay là ghen tị?

“Đúng là không xấu.” Thẩm Kí sờ cằm cảm thấy ra đúng, nhưng mà không phải, gã là ngồi xuống, tiếp tục nhiều chuyện: “Nhưng cậu ấy vừa dữ lại vừa hung, cô gái nào mà chịu nổi?”

“Chuyện này thì mày không hiểu.” Tống Thanh Chấp nghiêng đầu, đánh giá bạn cùng bàn từ trên xuống dưới, giáo dục rất nghiêm túc: “Cậu ấy đối với con trai tụi mày vừa dữ vừ hung, nhưng chắc gì đối với người mình thích cũng vừa dữ vừa hung.”

“Đệt.” Thẩm Kí thế mà không còn gì để nói.

Nhưng nói cũng đúng, giáo bá vừa bá đạo vừa hung ác, đối mặt với tình yêu chắc là sẽ dịu dàng…… Ha.

Hứa Tinh Lạc nhanh chóng đi trả cuốn sổ, cả người đầy xấu hổ qua về.

Thật ra hắn không trực tiếp trả cho con gái người ta, mà lặng lẽ đưa cho Lâm Khác, thuận tiện cho Lâm Khác một bữa ăn nhẹ.

“Thu tâm tư mình vào đi, lần sau còn như vậy nữa tao sẽ nói cho Tần Thư Thụy.” Nói xong câu này hắn mới trở về.

Tham Khảo Thêm:  Chương 170: Ngoại truyện 1

Nghe thấy động tĩnh đằng sau, vẻ mặt Tống Thanh Chấp nhàn nhạt làm bài, viết xong một cái công thức, mới xoay bút dựa ra sau: “Từ chối như thế nào đấy, truyền thụ kinh nghiệm đi.”

Hứa Tinh Lạc sửng sốt, nhớ tới lúc nghỉ trưa nghe được cuộc trò chuyện của người kia mới bừng tỉnh, ngượng ngùng nói: “Không có kinh nghiệm gì cả, tôi đưa cho Lâm Khác thôi.”

Tống Thanh Chấp thi đại học xong phải đối mặt với đống hoa đào thì cũng chỉ có thể tự nghĩ cách mà thôi.

“Ồ.” Tống Thanh Chấp nói.

“Ừ.” Hứa Tinh Lạc gật đầu, sau đó cúi đầu lấy điện thoại ra, nhìn thấy còn gần 5 phút nữa, có thể diệt thêm được mấy ngôi sao.

Nhưng trên màn hình hiện lên tin nhắn trong WeChat, hắn mở ra xem thử thì trong lòng chửi thề một tiếng.

Hắn đã sớm quên mất cái nhóm hoang dã nay, vừa đổi mới một tin hắn và Lâm Khác nói chuyện với nhau.

Đám người trong nhóm đang bấn loạn, nói họ đang phát đường cho chính phủ.

Vừa lúc vẻ mặt lúc đó Lâm Khác rất phức tạp, gã bị miêu tả thành yêu nhưng khó nói, vì thế chỉ có thể dùng đôi mắt thâm tình tràn ngập sự không cam lòng cùng cô đơn nhìn đối phương.

Mẹ nói, Hứa Tinh Lạc lập tức cười đến bả vai run run, vãi con mẹ nó yêu nhưng khó nói.

Vẻ mặt này Lâm Khác rõ ràng là ăn đủ, đang đau đớn mà.

“Coi gì mà mắc cười vậy?” Giọng nói Tống Thanh Chấp truyền đến từ đỉnh đầu.

“Không có gì.” Hứa Tinh Lạc thu lại nụ cười, hắn cũng không phải người không biết điều mà chia sẻ dưa này Tống Thanh Chấp: “Lướt thấy một bài trên Weibo rất mắc cười.” Hắn thuận miệng nói.

Tống Thanh Chấp cũng không hỏi lại, buổi chiều nghiêm tục học

Lão La nói cho họ ngày mai cũng sẽ như vậy, nhắc nhớ bọn họ đêm nay về nhà phải lo ôn bài đển ngày mai thi.

Tiết cuối cùng của buổi chiều, giáo viên để bọn họ tự do ôn tập.

Suy cho cùng thì dây cũng không thể căng quá, ngay cả học sinh và giáo viên cũng không thể chịu nổi nếu ngày nào cũng phải trông chừng.

: Ngày mai thì rồi, hay là sau khi tan học cậu về nhà ôn bài đi, không cần phải lo cho tôi.

: Không sao đâu.

: Không phải, tôi muốn hít gió trời.

Tống Thanh Chấp nhíu mày, quay đầu lại nhỏ giọng: “Ngày mai thi rồi, hít cái gì mà hít?”

Hứa Tinh Lạc cạn lời, cậu chàng này không phải EQ rất cao sao: “Khụ, Chấp ca, cậu kiềm chế chút đi, người ta không biết còn tưởng rằng cậu ở bên ngoài bao nuôi tiểu bạch kiểm đó.”

Nếu đêm nay Tống Thanh Chấp lại mười một mười hai giờ mới về đến nhà, ngay cả Hứa Tinh Lạc cũng cảm thấy không thể nào nói nổi.

“……” Tống Thanh Chấp nghĩ lại thì hiểu, nhướng lông mày, thở dài: “Được thôi.”

Bạn học Hứa Tinh Lạc hiểu lòng người như vậy, cậu không thể làm phật lòng người ta.

Chuyện đến tối không về nhà ngủ đúng là rất ít khi xảy ra với Tống Thanh Chấp, một hai lần gần đây đều là do Hứa Tinh Lạc.

Ngày nào cũng rất tự giác về nhà đúng giờ, thật ra cũng không phải là do giáo dục nhà Tống Thanh Chấp nghiêm túc, thật ra so với nhà họ Tần thì Tống Thanh Chấp được coi như là nuôi thả.

Cũng có thể là do chính cậu rất biết tự giác, cho nên ba mẹ không quản cậu nhiều, ngược lại rất tin tưởng cậu, tuyệt đối không nghi ngờ cậu sẽ làm chuyện xấu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 155

Tống Thanh Chấp sẽ không làm chuyện xấu, nhưng thỉnh thoảng sẽ lợi dụng sự tin tưởng của người ta với mình mà nói những lời nói dối thiện ý, tránh những phiền toái không cần thiết.

Vì dụ như mẹ Tống hỏi cậu ngày hôm qua đã đi đâu, vẻ mặt cậu nghiêm túc trả lời: “Con có một người bạn vừa chịu đả kích vô cùng nghiêm trọng, cảm xúc hơi rối loạn nên coi phải ở lại khuyên nhủ cậu ấy một đêm.”

“Đả kích gì thế?” Mẹ Tống nói.

“…Trở thành trẻ mồ côi.” Tống Thanh Chấp nghĩ nghĩ, hình như nói vậy cũng không quá đáng lắm: “Cả quãng đường sau này chỉ còn một mình cậu ấy.”

Có lẽ.

“A……” Mẹ Tống ôm con mình, trong lòng thấy xúc động: “Vậy bình thường con nhớ quan tâm cậu ấy một chút, thành tích cậu ấy thế nào?”

“Chắc cũng không tệ ạ.” Tống Thanh Chấp bảo thủ đếm đếm, trong lòng rất lạc quan: “Dạo gần đây thành tích cũng tiến bộ hơn, cố gắng một chút có lẽ sẽ thi đỗ một trường đại học khá tốt.”

“Vậy thì tốt.” Mẹ Tống gật đầu.

Tối qua không về nhà, Tống Thanh Chấp ăn cơm xong ôm hôn Bánh Nhân Đậu một xíu rồi trở về phòng học.

Không phải là cậu không muốn ở thêm chút nữa mà mẹ vừa nghe xong ngày mai cậu phải kiểm tra liền ra lệnh cưỡng chế cậu về phòng ôn bài.

Trọng điểm kiểm tra trong lòng Tống Thanh Chấp đã sớm nắm rõ, cậu đến cả cặp còn không muốn mở ra.

Vậy nên làm gì bây giờ?

Thời gian còn lại đột nhiên cảm thấy thật tẻ nhạt, cũng mới có nửa tháng mà thôi, thói quen thật đáng sợ.

Lấy điện thoại ra lướt lướt, cái nhóm Thẩm Kí kéo cậu vào vẫn đang nói chuyện cực kì nhiệt huyết, hơn nữa vẫn là về người mà cậu quen thuộc.

Tống Thanh Chấp lướt lên trên, nhìn thấy họ nói Lâm Khác yêu nhưng khó nói, viết ra một bài thơ tình nhưng lại đau đớn khi bị từ chối, cậu cũng cười đến run cả vai.

Mấy người này đúng là biết nói xàm.

Trước khi lên tiếng, Tống Thanh Chấp nghĩ nghĩ, sửa lại avatar và tên nick của mình: Nếu Hứa Tinh Lạc không thích loại hình như Lâm Khác, hay là đổi CP cho cậu ấy nhỉ?

: Gái ơi, đổi sang CP gì?

Những khi tham dự vào chủ đề này hầu hết là nữ sinh, người nọ không chút khách sáo gọi cậu là gái ơi.

: CP cùng lớp, tôi tìm đường cho mọi người.

Tống Thanh Chấp nói xong, vội vàng call Thẩm Kí: Lão Thẩm, mày có ảnh chung của tao với Hứa Tinh Lạc không?

Thẩm Kí:??? Ịt ciu me, tao chụp ảnh mày với cậu ta làm gì?

Tống Thanh Chấp: Ngày mai chụp luôn cho tao, chụp tự nhiên vào.

Thẩm Kí không thể nào khờ hơn: Vì sao chứ Chấp ca?

Lúc này gã cũng vừa mới vào nhóm buôn chuyện xem, hai mặt trợn lớn: “Đệt!”

Thẩm Kí chịu cơn sốc không hề nhỏ hỏi: Chấp ca, người nói tìm kẹo kia có phải mày không?

Gã bấm vào xem thì đúng là Tống Thanh Chấp.

Xong rồi, áp lực thi đại học đã đem Chấp ca của gã bị khùng rồi, bắt đầu ăn nói xà lơ rồi.

Tống Thanh Chấp: Tao nghĩ quan hệ của Hứa Tinh Lạc với Lâm Khác vốn dĩ đã rất căng thẳng, nhưng xì căng đan trong nhóm này ngăn lại vẫn tốt hơn.

Thẩm Kí đã nghe kể chuyện họ đánh nhau, trong lòng đồng ý, nhưng mà…… Mẹ nó, Tống Thanh Chấp cũng đâu cần hy sinh đến như vậy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Gã bắt đầu ghen tị với Hứa Tinh Lạc.

Hứa Tinh Lạc làm y đúc như lời mình đã nói, đi hít gió trời, cũng chính là tối đó đánh nhiều hơn hai ván game sau đó đi ngủ sớm một tiếng.

Ngày hôm sau thảnh thơi đi đến trường, tinh thần tỉnh táo mười phần chuẩn bị làm bài kiểm tra.

Hắn ngồi xuống, từ trong lòng lấy ra một bình sữa, gõ vai Tống Thanh Chấp, Tống Thanh Chấp nghiêng người nhìn hắn.

Tách một tiếng, Thẩm Kí ngồi bên cạnh chụp một tấm ảnh của họ.

Hứa Tinh Lạc nghe thấy âm thanh lập tức trừng mắt nhìn Thẩm Kí một cái: “Tôi đệt, người anh em, mày dùng camera thường chụp ảnh ông đây sao?”

Thẩm Kí dại ra, giáo bá mà cũng để ý cái này sai?

“Không không, chụp đẹp trai lắm, không tin mày xem thử đi.” Thẩm Kí quả nhiên mắc mưu, vội vàng cầm điện thoại đưa Hứa Tinh Lạc xem: “Tao chụp mày với Chấp ca……”

Hứa Tinh Lạc cướp lấy điện thoại, tìm nút xóa chuẩn bị xóa, nhưng ánh mắt nhìn thấy tấm ảnh thì dừng lạ, bởi vì mặt Tống Thanh Chấp cũng ở trong đó.

Chụp cũng đẹp đấy.

“Thôi, gửi tao một tấm đi.” Hứa Tinh Lạc trả điện thoại lại cho Thẩm Kí, không biết vì sao mà hắn muốn giữ lại một tấm ảnh có mình và Tống Thanh Chấp.

“Ok.” Thẩm Kí vội đồng ý, bỗng nhiên nhớ tới: “Nhưng tao đâu có WeChat của mày.”

“Tao có.” Tống Thanh Chấp nuốt ngụm sữa trong miệng, đậy nắp bình lại rồi nói với Thẩm Kí: “Mày gửi tao rồi tao gửi cho cậu ấy.”

Thẩm Kí vừa làm vừa nói thầm: “Ý là sao, tao không xứng được kết bạn WeChat với giáo bá sao?”

Tống Thanh Chấp cẩn thận suy nghĩ, có bạn chung đúng là không tốt lắm.

Đợi Thẩm Kí gửi ảnh qua, cậu gửi cho Hứa Tinh Lạc một tấm, sau đó mở nhóm hoang dã kia ra cũng gửi vào một tấm.

: Đã đồng ý tìm đường cho mọi người đó.

Trên ảnh có hai nam sinh mặc đồng phục vô cùng đẹp trai, một người đưa bình sữa, một người đưa tay cầm lấy, động tác vô cùng tự nhiên, vừa nhìn là biết chụp lén.

: Vcl, Tống Thanh Chấp!

: Cận cảnh khuôn mặt của người đẹp nhất trường chúng ta! Có thể có được những bức ảnh như thế này sao???

: Gái lừa dối, quỳ xuống hết cho mị.

: Chùi ui, vừa mở nhóm ra sự xinh đẹp này đã đập vào mắt, tui xứng sao??

: Hai anh đẹp trai với độ phân giải cao, mẹ ơi, đẹp trai quá đi mất, CP này tôi đã định rồi! CP Lạc Khác hẹn gặp lại!

: Là CP tôi nghĩ cũng không dám nghĩ, gái ơi cậu xấu xa quá.

: Nghĩ cũng không dám nghĩ +1

: CP Lạc Khác chào nhé, tui tuyên bố ông chủ tường mới của tui là Tiểu Thanh Tinh, yêu yêu!

: Tiểu Thanh Tinh cố lên, hy vọng mỗi ngày đều có đường, đưa sữa cho nhau mà yêu quá ﹋o﹋

: Từ đã, từ góc chụp này có thể là của Thẩm Kí ngồi cùng bạn, @Gái ơi người gửi ảnh cho cậu Thẩm Kí??

: Không phải, nhưng ảnh là Thẩm Kí chụp.

: Vậy quan hệ của cậu với Thẩm Kí đúng là không tồi đó, a a a, có thể xin thêm nhiều ảnh hay không?

: Thi xong rồi nói sau, mọi người tập trung làm bài vào nhé.

Đúng vậy, chuẩn bị kiểm tra rồi, mọi người không được chơi điện thoại nữa.

Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ^ω^, Bé Chấp tự mang biểu ngữ CP của mình, những người khác đừng mơ dính đến người đàn ông của ẻm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.