Từ Xưa Công 2 Đã Sủng Công 4

Chương 39



Edit: Kally

Beta: Phong

Hứa Tinh Lạc buông bỏ những điều xảy ra trong cốt truyện ban đầu là bởi vì hắn cảm thấy mọi thứ đều do con người tạo ra, sự thật cũng chứng minh sự xuất hiện của hắn đã thay đổi rất nhiều chuyện, chứng tỏ không có gì là không thể thay đổi, nếu cứ chấp nhất mọi thứ sẽ trở nên rất buồn cười.

Nhưng thật ra, ngay từ đầu hắn chưa từng quan tâm lắm.

Lại có một tin nhắn khác của Tần Thư Thụy: Tinh ca, em nói với anh chuyện này anh đừng đánh em.

Hứa Tinh Lạc nhìn thoáng qua, cho rằng cậu ta vẫn còn muốn làm nhảm về cậu chuyện máu chó yêu hận tình thù của Tống Thanh Chấp thì thở dài: Được được được, cậu nói đi.

Ai mà ngờ Tần Thư Thụy lại không nói về chuyện của Tống Thanh Chấp: Khụ, ý là, cuối tuần này anh có bận gì không? Đã lâu rồi chưa đi thăm ông ngoại, em có thể mời anh đi chung với em không?

Nhìn thấy hai chữ ‘ông ngoại ‘, Hứa Tinh Lạc tuy rằng không còn run rẩy giống lần trước nhưng trong lòng vẫn nhói, cảm thấy lo lắng kỳ lạ, hắn cau mày suy nghĩ, Tần Thư Thụy không có dũng khí tới mức tự ý quyết định chuyện này, là ý của người nhà họ Tần chăng.

Hứa Tinh Lạc: Cậu nói gì về tôi với nhà họ Tần rồi?

Nếu hắn nhớ không lầm, mình là đứa con bị bỏ rơi như một chiếc giày nát, cho dù sau này có ăn chơi sa đọa rơi vào chỗ nào đi chăng nữa cũng không có cách nào có được sự chấp nhận của nhà họ Tần.

Vì sao lại đột nhiên thay đổi thái độ?

Tần Thư Thụy: Anh thi lọt vào top 50 nên em khoe khoang trước mặt họ tí xíu, rửa sạch nỗi oan học tra của anh!

Hứa Tinh Lạc dở khóc dở cười: Cậu bị điên à.

Tần Thư Thụy: Khà khà, là do em không nhịn được thôi, em không thích nghe họ nói là anh không có chỗ nào tốt.

Hứa Tinh Lạc: Ồ? Ai nói tôi không có chỗ nào tốt?

Tần Thư Thụy: Thì, mấy người giúp việc ở nhà họ Tần, lúc trước tiếp xúc với anh nói rằng tính tình của anh rất tệ, sáng nắng chiều mưa, không hợp ở nhà họ Tần, em nghe thấy thì phát bực, xem ra không ít người xì xào bàn tán sau lưng anh đâu, hừ.

Hứa Tinh Lạc đã tê rần: Bây giờ cậu cũng là người nhà họ Tần đó, đừng có đứng về phe tôi.

Không đúng, nếu Tần Thư Thụy đứng về phe hắn thì sao bây giờ có thể giúp Tần gia truyền lời: Ai nói cậu kêu tôi đi……? Bọn họ không tốt như vậy thì còn kêu tôi làm gì?

Tần Thư Thụy: Không phải không phải, em nghe nói ông ngoại đối xử với anh rất tốt, hơn nữa ông ấy cực kì nhớ anh, ông ấy làm gì có biết em là ai, haizzz

Hứa Tinh Lạc: Ngày mai tôi bận rồi.

Tần Thư Thụy: Anh bận học bài hả?

Hứa Tinh Lạc: Không phải, hẹn hò.

Tần Thư Thụy: Với Tống Thanh Chấp?

Hứa Tinh Lạc: Ừ, ngoại trừ cậu ấy thì còn ai.

Tần Thư Thụy: Á đù, hai người quen nhau thiệt hả?

Tần Thư Thụy vẫn cực kì sốc nha, bởi vì theo cậu ta quan sát, không có ai giống người nằm dưới cả.

Ôi chao, chẳng lẽ giống như trong nhóm CP kia nói, Tinh ca của cậu ta là thụ?

Tần Thư Thụy nhanh chóng hỏi: Anh là công hay thụ?

Hứa Tinh Lạc: Cậu đoán xem?

Tần Thư Thụy: Công! Nhất định là công!

Hứa Tinh Lạc: Ừm, tin tưởng bản thân đi.

Tần Thư Thụy: Kkkkkk em biết mà, ũa không đúng, vậy Tống Thanh Chấp là thụ?

Đạ mấu đạ mấu? Nhưng vậy cũng đâu có đúng, chẳng lẽ lúc trước Tống Thanh Chấp thấy ưa cậu là do có hứng thú với thằng đệ của cậu?

Tần Thư Thụy lập tức cảm thấy hai chân căng thẳng, dưới háng lạnh lẽo!

Hứa Tinh Lạc: Hửm, không phải, cậu ấy tự nhận mình là công bẩm sinh.

Tần Thư Thụy: Đó chắc chắc là phake, là mạnh miệng, hai công thì làm như thế nào, chắc chắn là mạnh miệng.

Hứa Tinh Lạc: Không hẳn, đó là sự thật.

Tham Khảo Thêm:  Chương 119

Tần Thư Thụy:??? Tinh ca, em không cho phép anh tặng cúc hoa cho cậu ấy!

Hứa Tinh Lạc:??? Cậu suy nghĩ nhiều rồi em trai

Em trai? A a a a!

Hứa Tinh Lạc thừa nhận cậu ta là em trai của hắn, Tần Thư Thụy hạnh phúc đến ngất xỉu: Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, vậy anh ơi anh mau làm cậu ấy đi, bằng không lòng em không yên ổn.

Hứa Tinh Lạc cười chết: Chuyện của cậu với Lâm Khác thì sao?

Tần Thư Thụy: Sao?

Hứa Tinh Lạc: Chẳng phải cậu ta muốn chơi gay với cậu hả?

Đột nhiên nhìn thấy câu này, đồng tử Tần Thư Thụy chấn động, ngón tay gõ chữ run run: Má nó? Sao anh biết?

Cậu ta nhớ là mình đâu có nói với ai đâu.

Hứa Tinh Lạc: Radar của gay.

Tần Thư Thụy im lặng một lúc, cười khổ trả lời: Em không phải gay, nhưng anh ấy thích em thì em rất khó để giữ khoảng cách, chắc anh không biết, lúc nhỏ nếu không có anh ấy thì chắc em đã chết từ sớm rồi.

Làm người không thể vong ân phụ nghĩa.

Nếu vừa về Tần gia đã cùng Lâm Khác nhất đao lưỡng đoạn, Tần Thư Thụy sẽ khinh thường chính mình.

Tất nhiên điều này cũng không có nghĩa cậu ta nguyện ý dâng cúc hoa của mình, vì vậy những gì cậu ta có thể làm là giả ngu giả chết.

Hứa Tinh Lạc bừng tỉnh: Hóa ra chuyện của hai người là như thế, tôi còn tưởng rằng là lưỡng tình tương duyệt.

Tần Thư Thụy: Chắc phải chuyện đó rất nhảm nhỉ sao, em là một thẳng nam thẳng tắp.

Hứa Tinh Lạc: Chậc, đau lòng cậu.

Hắn thật sự không ngờ hòa ra chân tướng của sự việc là như thế, đúng là mọi chuyện đều không lường trước được.

Tần Thư Thụy: Anh đừng lảng sang chuyện khác, chuyện đi thăm ông ngoại thì sao?

Hứa Tinh Lạc: Thi đại học xong rồi nói sau, bây giờ chuyện học quan trọng.

Tần Thư Thụy: Được, anh muốn làm gì em cũng ủng hộ anh.

Đối mặt với một fanboy lúc nào cũng cứ như được mình tiêm máu gà, Hứa Tinh Lạc mỉm cười, trong lòng cảm thấy hơi xúc động, xem ra ông trời đối với hắn không tệ, ngỏm củ tỏi luôn rồi cũng có thể nhặt về một cái mạng khác trong một môi trường tuyệt vời, độ tuổi thanh xuân tươi đẹp cùng một tương lai rực rỡ xán lạn, chậc chậc chậc, không tệ không tệ.

Xuống xe, Hứa Tinh Lạc vừa lên lầu vừa nhắn tin với Tống Thanh Chấp: Bé cưng, tôi về tới nhà rồi.

Tống Thanh Chấp trả lời rất nhanh: Ừ, ngày mai mấy giờ đi? Tôi tới đón cậu.

Hứa Tinh Lạc: Cậu có thể tới sớm cũng được, tôi sao cũng được.

Đợi chút, hắn híp mắt, nhìn con chữ ‘đón’ kia đầy cân nhắc: Cậu lái xe lại đây?

Tống Thanh Chấp: Ừ, tôi vừa mới lấy bằng lái năm nay.

Hứa Tinh Lạc: Thực tập sinh sao, hơi sợ đó.

Tống Thanh Chấp: Thực tập sinh bề ngoài, tôi có kinh nghiệm lái xe mấy tháng rồi, cậu có thể yên tâm được không?

Hứa Tinh Lạc: Tôi biết là cậu không có thành thật như vẻ bề ngoài mà.

Tống Thanh Chấp: Đừng nói cho ai biết nhé.

Hứa Tinh Lạc: Trả phí bịt miệng đi.

Tống Thanh Chấp: Bịt miệng thế nào?

Hứa Tinh Lạc: Này, siêu tốc.

Tống Thanh Chấp: Xảo quyệt.

Có đôi khi Tống Thanh Chấp thấy rất bất lực, càng tiếp xúc với Hứa Tinh Lạc càng nhận ra người này cực kì linh hoạt, bạn lùi thì hắn tiến, bạn tiến thì hắn lùi, không có cách nào với hắn cả.

Nhưng…… Vẫn rất ngọt ngào, vẫn muốn ở bên hắn.

Cho dù không làm cái gì cũng được.

Ví dụ như bây giờ, chỉ nói mấy lời vô nghĩa bọn họ cũng có thể nói cả đêm, nếu tính toán cho tương lai của hai người sẽ càng không ngủ được, Tống Thanh Chấp ôm điện thoại trong lòng mà nghĩ, cuộc hẹn hò ngày mai có chỗ nào cần thay đổi không?

Không nên quá cầu kỳ, thay đổi địa điểm liên tục nhưng cũng không nên quá buồn tẻ, xung quanh phải náo nhiệt nhưng cũng không nên quá ồn ào.

Lần hẹn hò đầu tiên trong cuộc đời, hoàng tử bé trường học để tạo ấn tượng tốt cho người ta đã tốn không ít công sức.

Tham Khảo Thêm:  Chương 11

Ngày hôm sau phải lái xe ra ngoài, Tống Thanh Chấp nói với ba mẹ một tiếng, không bị hỏi câu nào bởi vì cậu luôn làm việc rất cẩn thận, là niềm tự hào của ba mẹ.

Cho dù ba của Tống Thanh Chấp đúng là có ngoại tình nhưng cũng biết cái nào nhẹ cái nào nặng, chưa từng có ý nghĩ muốn ly hôn, càng sẽ không khiến người bên ngoài có cơ hội xen vào việc trong nhà.

Ông ta cho rằng mọi việc như vậy đã rất ổn thoả, lại không ngờ một khi chuyện xảy ra, đứa con trai lớn luôn kính nể ông chưa chắc đã biết ơn ông một chút nào.

9 giờ sáng, Hứa Tinh Lạc còn đang ngủ.

Cửa phòng bị mở ra, Tống Thanh Chấp có chìa khóa phòng hắn, trong tay cầm theo một túi bữa sáng được đóng gói rất xinh đẹp, không giống của cửa hàng gần đó.

Đương nhiên là không phải.

Bữa sáng này là do Tống Thanh Chấp đi vòng qua mấy con đường để đến một cửa hàng đã có tuổi đời lên đến hàng trăm năm để mua về, bình thường không có cơ hội nhàn rỗi đến ăn, hôm nay có thời gian nên liền ghé qua đó mua.

“Dậy chưa hả?” Tống Thanh Chấp bước đến mép giường ghé sát bên tai Hứa Tinh Lạc nói, còn nhẹ nhàng cắn một cái.

Mấy ngày nay Hứa Tinh Lạc đã cắt tóc, rất sạch sẽ gọn gàng, khuôn mặt nằm nghiêng trên gối vô cùng bắt mắt, ngay cả khi ngủ cũng có vẻ ngang ngược và bất cần ‘mày là ai’.

Giống như không có chuyện nào là quan trọng.

Cũng không có chút cảm xúc dư thừa nào.

Đó chỉ đơn giản là số phận.

Thành tích nát bét cũng thế.

“Buồn ngủ.” Hứa Tinh Lạc kéo chăn che mặt.

“Tại sao, không phải trước 12 giờ tối qua cậu đã chúc ngủ ngon với tôi rồi sao?” Tống Thanh Chấp chen vào trong chăn đối phương: “Chẳng lẽ cậu chúc ngủ ngon với tôi xong thì đi nuôi con cá khác?”

“Cái gì…… Cá?” Hứa Tinh Lạc nghe thấy Tống Thanh Chấp nói không ngừng, ý thức cuối cùng mới tỉnh táo được chút.

“Chính là lốp xe dự phòng đó.” Tống Thanh Chấp nói.

“Đó là chuyện không thể.” Hứa Tinh Lạc dụi mắt, giọng điệu lười biếng mới ngủ dậy: “Ông đây đến cái xe còn không có, lấy đâu ra lốp xe dự phòng.”

Muốn có lốp xe dự phòng, không phải trước tiên cần phải có bạn trai sao?

“Vờ vịt.” Tống Thanh Chấp mỉm cười, nhéo nhéo eo Hứa Tinh Lạc: “Dậy đi, tôi mua bữa sáng cho cậu rồi đó.”

“Được……” Hứa Tinh Lạc định xốc chăn lên để dậy nhưng bỗng nhiên phát hiện vấn đề, hắn lại nằm xuống: “Đợi tôi một lát.”

Vô cùng xấu hổ, hắn không muốn để thế đi đánh răng rửa mặt.

“Làm sao vậy?” Tống Thanh Chấp nói.

“Phiền não sáng sớm của đàn ông.” Hứa Tinh Lạc nói.

“Ồ.” Tống Thanh Chấp nhanh chóng hiếu, hai mắt vô thức lướt nhìn qua chỗ đó, đương nhiên, cách tấm chăn nên không nhìn ra được gì, nếu có thể nhìn thấy cũng không đáng sợ, cậu hơi do dự, nhỏ giọng nói: “Hay là, tôi giúp cậu nhé.”

Hứa Tinh Lạc kinh ngạc liếc nhìn cậu một cái, mỉm cười: “Không cần.” Tiếp theo trêu chọc: “Tôi còn tưởng cậu sẽ giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra chứ.”

“A.” Tống Thanh Chấp vốn không đỏ mặt, bị Hứa Tinh Lạc vừa chọc như vậy thì mặt nóng bừng: “Đâu phải chưa từng làm chuyện nào quá mức hơn đâu.”

Ngưỡng cửa của con trai tăng lên rất dễ dàng, có những thứ vừa xảy ra thì rất khó để quay lại từ đâu, huống chi d*c vọng của cậu đối với Hứa Tinh Lạc không có gì đáng phải giấu.

“Khụ, cũng đúng.” Hứa Tinh Lạc nhớ tới trải nghiệm ngày hôm đó, thân thể vẫn còn chút khô nóng, hắn chửi thề một tiếng trong lòng, bình tĩnh bình tĩnh, cứ như vậy thì không có cách nào mềm được.

Tống Thanh Chấp dường như cũng biết tình huống của hắn nên không phản ứng hắn nữa, chỉ vẫn luôn ngồi ở mép giường muốn cười nhưng không cười, vẻ mặt cứ xảo trá như thế nào.

Ước chừng năm phút sau Hứa Tinh Lạc mới đứng dậy, vệ sinh cá nhân xong liền qua ăn bữa sáng Tống Thanh Chấp mang đến, mùi vị thơm lừng, vừa nhìn thấy hộp đóng gói hắn liền nghĩ, không hổ danh là con nhà giàu, trông là thấy ngon, mình cứ như bị con trai ông chủ giàu có bao nuôi vậy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Cậu có thích ăn không?” Tống Thanh Chấp hỏi.

“Cũng được.” Hứa Tinh Lạc nói, nếu hắn nói là hắn thích ăn mà không được ăn mỗi ngày thì cảm giác đó không ổn xíu nào, hắn uống một ngụm nước, hỏi Tống Thanh Chấp: “Sáng nay chúng ta đi đâu trước?”

“……” Tống Thanh Chấp cạn lời: “Lần hẹn hò này là cậu hẹn tôi, trong lòng cậu không biết sao?”

“Có.” Hứa Tinh Lạc nhanh chóng nuốt miếng thức ăn trong mồm, giải thích: “Phương pháp của tôi có hơi cũ, sợ cậu không thích.”

“Chẳng sao cả.” Tống Thanh Chấp cười: “Của tôi cũng hơi cũ, cậu nói kế hoạch của cậu trước đi.”

“Ừm thì là,” Hứa Tinh Lạc sờ vùng da dưới mắt, lại ho nhẹ một tiếng: “Buổi sáng mình đi xem phim, đúng đúng đúng, tôi biết nó lỗi thời nhưng quá trình này rất cần thiết, hẹn hò mà không xem phim thì không có linh hồn. Sau đó đến trưa thì hãy đến một nhà hàng có khung cảnh khá một chút để ăn bữa cơm, cái này chắc là cậu biết, mấy cái này tôi không biết.”

“Sao lại không biết,” Tống Thanh Chấp chen vào: “Không phải hàng đêm sênh ca sao?”

“Không có.” Hứa Tinh Lạc mém nữa là nghẹn, sao Tống Thanh Chấp còn nhớ thương chuyện này vậy, lúc ấy hắn chỉ tùy tiện nói thôi: “Cậu phải tin tưởng tôi.”

“Được, tới trưa để tôi sắp xếp.” Tống Thanh Chấp trong lòng hiểu rất rõ, nếu không cũng không lái xe tới.

Hứa Tinh Lạc ừ ừ gật đầu, giơ tay muốn xoa gáy Tống Thanh Chấp nhưng lại bị Tống Thanh Chấp tránh đi: “Cậu nói muốn sờ thì phải sờ cái đầu phía dưới mà.”

Phụt, đang ăn cơm đó!

Hứa Tinh Lạc nói: “Học sinh tiểu học mới lựa chọn, tôi cả hai cái đều phải sờ.”

“Ngài mau ăn đi ạ.” Tống Thanh Chấp ngồi bên cạnh lấy điện thoại ra, mở game vừa chơi vừa chờ hắn: “Hôm nay sắp xếp như vậy còn ngày mai thì sao?”

“Ôn bài đó.” Hứa Tinh Lạc kinh ngạc nhìn cậu: “Làm sao đấy, ngài nghĩ cả hai ngày đều dúng để chơi bời à, cuồng dã như vậy sao?”

“Chủ yếu là tùy cậu thôi.” Tống Thanh Chấp bỗng nhiên xoa cằm, sửa miệng: “Cũng đúng, tôi có thể làm việc riêng, nhưng cậu thì thôi”

“A.” Hứa Tinh Lạc hung hăng cắn một miếng: “Tống Thanh Chấp để tôi nói cho cậu nghe, nếu tôi cố gắng sớm hơn hai năm thì đứng nhất trường Đức Trung ngày hôm nay chính là tôi.” Hắn nói, đánh giá học sinh giỏi kiêu căng ngạo mạn: “Căn bản không có chuyện của cậu đâu.”

“A.” Tống Thanh Chấp không phản bác, thậm chí trên mặt còn nở nụ cười: “Tôi thích dáng vẻ tự tin khoác lác của cậu.”

Hứa Tinh Lạc cười đạp cậu một cái: “Đây là sự thật.”

Ăn sáng xong, dọn dẹp sơ qua rồi nhanh chóng ra ngoài, ở bãi đậu xe lộ thiên dưới tầng, Hứa Tinh Lạc nhìn thấy chiếc siêu xe của Tống thiếu gia thì huýt sáo một cái: “Vợ của cậu trông ngầu đét, có thể cho tôi mượn chơi không?”

“Không phải vợ của tôi.” Tống Thanh Chấp mở cửa xe ghế phú, rất tùy ý nói: “Chỉ là một chiếc xe thay cho đi bộ mà thôi.”

“Mà thôi, ở nhà cậu còn chiếc nào sang trọng hơn à?” Hứa Tinh Lạc ngồi xuống.

“Không phải,” Tống Thanh Chấp cạn lời, muốn giải thích vợ của mình không phải cái xe, nhưng nghĩ lại vẫn là thôi: “Tôi không có vợ.” Về phần Hứa Tinh Lạc, cậu không dám nói hắn là vợ mình, sợ bị hắn đánh.

“Ồ.” Hứa Tinh Lạc sửng sốt một chút, gật đầu.

Tống Thanh Chấp muốn nói lại thôi, giằng co hai giây, vẫn là đóng cửa xe lại, đi qua mở cửa ghế lái.

Muốn nói thì để thi đại học xong rồi hẵng nói, bây giờ thì cứ thành thật như thế và đừng hành động mù quáng.

Tác giả có lời muốn nói: Sợ khiến trong lòng không rõ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.