Từ Xưa Công 2 Đã Sủng Công 4

Chương 65



Họ cứ đùa giỡn suốt dọc đường, cả hai lại bắt đầu cười lớn. Lúc đó họ mới nhớ ra rằng trong xe còn có tài xế!

Nhưng may mắn thay, chú tài xế đã đi vào nam ra bắc và vượt qua nhiều cây cầu hơn những con đường họ đi bộ, chắc chắn chú đã thấy rất nhiều điều, cho dù là hai người con trai thích nhau dường như không có gì đáng ngạc nhiên.

Trở về tiểu khu nhà Hứa Tinh Lạc.

Muốn vào cửa phải nhận diện khuôn mặt, Hứa Tinh Lạc nhìn Tống Thanh Chấp: “Ngày mai có thời gian thì đi làm một cái nhé?”

Tống Thanh Chấp gật đầu: “Gửi ảnh trực tiếp cho bên bất động sản không được sao?

“Không được.” Hứa Tinh Lạc lập tức từ chối: “Gửi ảnh mình cho người khác nghĩ thế nào cũng thấy ngốc.”

“Hình như cũng đúng.” Tống Thanh Chấp nghĩ lại mình cũng không chấp nhận chuyện Hứa Tinh Lạc gửi ảnh mình cho người khác.

“Đúng không?” Hứa Tinh Lạc cười.

Cửa mở ra, hai người họ nắm tay đi vào. Bảo vệ cổng đã thấy nhiều nên không nói gì, dù sao thì đây là đô thị quốc tế, mọi người có gì mà chưa từng thấy, nhìn thấy hai người trẻ tuổi đi về còn nhiều chuyện nói: “Hai đứa ai là chồng?”

Chú không biết công thụ là gì, nhưng ông biết có một số đàn ông sẽ gọi nửa kia là chồng, người còn lại sẽ là vợ.

Hứa Tinh Lạc cùng Tống Thanh Chấp bật cười: “Chú ơi chú teen quá vậy, chú đoán xem bọn cháu ai là chồng?”

Chú bảo vệ: “Chắc là thằng nhóc cao hơn?”

Tống Thanh Chấp lập tức ngước mắt nhìn, chiều cao của hai người ngang nhau, dường như cũng không kém nhiều lắm, chỉ có khi nhìn kỹ mới nhận ra: “Chú ơi, hai đứa tụi cháu đều là chồng hết, tụi cháu về nhà đây, chào chú ạ.”

“Sao đấy, cậu gấp như vậy làm gì?” Hứa Tinh Lạc cười ngặt nghẽo.

“Lỡ may chú đó đóng dấu tôi là vợ thì sao,” Tống Thanh Chấp kéo hắn đi về nhà, đi xa mới nói: “Thế chẳng phải tôi thiệt hả?”

“Chẳng lẽ cậu không phải?” Hứa Tinh Lạc chọc chọc eo Tống Thanh Chấp.

Tống Thanh Chấp quay đầu nhìn hắn, không nói gì.

Ánh mắt nguy hiểm và cảnh cáo đó, bạn học Hứa Tinh Lạc sẵn lòng xem nó như ngại ngùng.

Nếu không phải do trong tiểu khu có camera, còn dễ dạy hư con nít, chỉ sợ hắn không nhịn được mà làm trò ở đây, may mà đường về nhà không xa, hai ba phút vẫn có thể chờ.

Tối qua tan học đi về nhà, hai người củi khô bốc lửa, lăn giường đến nửa đêm.

Ngày hôm sau ngủ thẳng giấc đến chiều, lại dậy chuẩn bị qua loa để đi chơi, bây giờ mới vừa vào cửa nhà, bốn cánh môi đã dính chặt lấy nhau khó chia lìa.

“Ưm……” Hai tay ôm lấy mặt người nọ, bắt buộc người kia phải tập trung đón lấy nụ hôn này, eo lưng Tống Thanh Chấp đụng vào tủ giầy, hộp khăn giấy để bên trên rơi thẳng xuống đất không ai quan tâm.

Sau khi năng lượng mãnh liệt ban đầu được trút bỏ, cả hai bình tĩnh lại một chút và tiếp tục nụ hôn một cách nghiêm túc và dịu dàng.

“Đêm nay còn làm không? Chấp ca?” Hứa Tinh Lạc thì thầm, hắn thích mùa hè lắm, bởi vì mặc ít quần áo nên khi ôm lấy cứ như một ngọn lửa nóng, cảm xúc chạm vào rất tuyệt vời, hơn nữa lúc cởi cũng tiện.

“Làm chứ.” Yết hầu Tống Thanh Chấp chuyển động, cúi đầu nhìn Hứa Tinh Lạc đang kéo áo thun mình, hành động này khiến mặt cậu đỏ bừng, cảm thấy rất đặc biệt.

Bởi vì cậu có thể nhìn thấy vòng eo thấp thoáng của mình.

“Ừ, tôi thích việc cậu sẵn lòng thoải mái như thế……” Hứa Tinh Lạc tán tỉnh bạn trai mình, ngay sau đó nắm cằm cậu và hôn cậu thật sâu cho đến khi không thở nổi: “Cậu làm tôi, tôi làm cậu.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 917: C917: Trấn áp thần hồn của thứ thần

“Làm thế nào……” Tống Thanh Chấp không thở nổi, dẫu là hành động hay lời nói của Hứa Tinh Lạc đều dễ dàng chạm đến trái tim cậu.

“Không phải như cậu nghĩ đâu.” Hứa Tinh Lạc khẽ cười, đâm thủng ảo tưởng của Chấp hắn, sau đó một tay bế người lên: “Đi, vào nhà.”

“Ưm… Bạn học này, lực cánh tay bá quá nha.” Tống Thanh Chấp nhận thấy hai chân mình cách mặt đất, lập tức ôm lấy vai Hứa Tinh Lạc để mình không bị ngã.

“Luyện cho cậu đó, cảm động không?” Hứa Tinh Lạc nháy mắt với cậu.

“Không dám động.” Tống Thanh Chấp li3m môi, trong mắt là ý cười.

“Lời nói không phù hợp với hành động của cậu.” Chân trái mới vừa bước vào phòng ngủ, Hứa Tinh Lạc lại lui ra, thay đổi tuyến đường đi vào phòng tắm: “Ngáo quá, chúng ta phải đi tắm trước.”

“…… Tối qua mới vừa tắm mà.” Tống Thanh Chấp cắn răng.

“Ý tôi là mùi đồ ăn trên người chúng ta mà.” Hứa Tinh Lạc cười đến mức suýt làm ngã cục cưng trong lòng mình.

Tuy là nói thế nhưng vẫn phải rửa, trong quá trình rửa, Hứa Tinh Lạc nhìn tình hình thì thấy lo lắng: “Ôi, cái màu sắc xinh đẹp này, có phải do tối qua chúng ta cháy quá không, hay là hôm nay chúng ta ngưng chiến đi?”

Hắn thấy đau lòng.

“Quần cởi luôn rồi mà giờ cậu nói thế với tôi?” Tống Thanh Chấp cạn lời, thật ra thì cũng bình thường, nếu đ* dữ quá thì có chút không thoải mái: “Ngày mai cậu mua cho tôi……”

“Cái gì?” Hứa Tinh Lạc cũng có quyết định này, hắn tính lên Baidu tra một chút.

“Tôi đoán thuốc mỡ có tác dụng làm giảm sưng tấy sẽ có tác dụng.” Tống Thanh Chấp nghĩ rồi nói.

“Tôi cũng thấy thế.” Hứa Tinh Lạc nhìn bạn trai, một hồi lâu sau mới lấy khăn tắm xuống lau mình cho người kia: “Cậu nghiêm túc thảo luận vấn đề này với tôi như vậy có cân nhắc đến cảm nhận của tôi không?”

“Hả?” Tống Thanh Chấp đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới hiểu người này chắc chắc không nói lời nào nghiêm túc, nhìn phía dưới của người nọ là biết.

“Sắp nổ tung rồi.” Hứa Tinh Lạc chôn mặt vào hõm vai Tống Thanh Chấp hít một hơi thật sâu.

“Xin lỗi, là do tôi quá đẹp trai.” Tống Thanh Chấp cười gần chết, cướp khăn tắm tự lau mình.

“Đúng vậy, là do cậu quá đẹp trai.” Bạn học Hứa Tinh Lạc bắt đầu trồng dâu tây, từng trái tròn trĩnh chính xác: “Mấy giáo thảo cũ của khoa cậu cũng không oan, thua dưới tay cậu không thiệt chút nào.”

“Cậu biết hả?” Tống Thanh Chấp nhướng mày, cậu không nhớ là mình từng nói tin này cho hắn nghe.

“Biết, chuyện gì ở trường cậu tôi cũng biết,” Hứa Tinh Lạc cầm lầy lòng bàn tay xúc cảm dễ chịu, ra vẻ như ghen: “Cho nên cậu cẩn thận vào, nếu bị tôi bắt được manh mối nào đó thì cậu chỉ có khóc.”

“Bạn học Hứa Tinh Lạc, cậu cảm thấy tôi có cơ hội đó không?” Tống Thanh Chấp dở khóc dở cười: “Thời gian rảnh ba năm bảy hai tư sáu của chúng ta đều ở bên nhau, nếu không thì tôi chỉ ở trong phòng ngủ của mình.”

“Đúng thế, cậu làm gì có thời gian đi thể hiện bản thân.” Hứa Tinh Lạc ôm lấy cậu đi ra ngoài, tốt tính đề nghị: “Hay tôi cho cậu một ít thời gian tham gia hội học sinh nhé?”

“Không được, đừng.” Bạn học Tống Thanh Chấp có mục tiêu rất rõ: “Tôi chỉ muốn học tập và yêu đương.”

“Cậu bé ngoan.” Hứa Tinh Lạc hôn cậu cái chụt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Đừng có ăn dấm, tôi cũng cho cậu hết số điện thoại nhé.” Tống Thanh Chấp nói.

“Hỏi ý kiến tôi à?” Hứa Tinh Lạc thổi vào tai cậu.

“Không có không có.” Tống Thanh Chấp nói: “Tôi quyết định rồi.”

Đến giường rồi thì không còn thời gian nói lời vô nghĩa nữa, Hứa Tinh Lạc còn đỡ, thỉnh thoảng vẫn nói được vài lời tán tỉnh để trêu chọc Chấp ca nhà mình, nhưng tiếng th ở dốc bên tai, lời nói thốt ra cũng đầy sắc dục.

Tống Thanh Chấp hoàn toàn không có cơ hội đáp lại, điều này khiến cậu nhớ đến những ảo tưởng trước đây của mình, khi Hứa Tinh Lạc đẩy cậu và nói những lời tán tỉnh khiến người khác thích vui, chỉ là lúc ấy cậu ít kinh nghiệm quá, còn tưởng rằng súng thật đạn thật cũng chỉ dùng tay thôi.

Ai ngờ kém xa!

Nó không chỉ khác về mặt cảm giác mà còn khác về mức tiêu hao năng lượng thể chất. Một trò chơi sẽ tiêu tốn ít nhất hai miếng thịt của cậu, chưa kể cậu phải nằm nhiều hơn một lần trong một đêm. Đây chính là điều mà Tống Thanh Chi cảm thấy đau lòng nhất!

Hứa Tinh Lạc: “Cậu đau lòng cái rắm, bây giờ không phải đã vừa rồi sao?”

Bác sĩ nói cơ bản phải mất ba tháng mới có thể bình phục, nhưng hiện tại xem ra cũng gần như vậy.

Tống Thanh Chấp đỏ mặt: “Vậy đợi lát nữa cậu để tôi thử xem tôi có bế được cậu lên không nhé.”

Hứa Tinh Lạc: “……”

Trong lòng cảm thấy sự cạnh tranh của mấy đứa con trai đúng là con nít, nhưng ngoài miệng lại không nỡ cự tuyệt: “Được, nhưng lời này của cậu giống như chỉ để tôi cọ cọ thôi chứ tôi không vào đâu, có phải cậu đun ngôi sao trong nước ấm không (?)?”

(?) 你是不是在溫水煮星星 – Khúc này có gì mng chỉ mình với nhé

“Đúng đó, bị cậu phát hiện rồi.” Tống Thanh Chấp hào phóng thừa nhận.

Những lời này chọc Hứa Tinh Lạc, hắn muốn trả thù Tống Thanh Chấp đến tối mai cũng không thể tỉnh lại, nhưng đây chỉ là nói quá thôi, trên thực tế, 11 giờ trưa hôm sau Tống Thanh Chấp đã dậy, thuận tiện đá bạn trai tỉnh luôn.

“Hôm nay có nhiều việc lắm, mau dậy đi.”

“Việc gì?” Hứa Tinh Lạc dậy từ trước, chỉ là hắn không muốn rời giường thôi.

“Đi cắt tóc.” Tống Thanh Chấp khẩy khẩy tóc Hứa Tinh Lạc, báo cáo từng việc một: “Sau đó đi ăn cơm, nhẫn tôi đặt hôm nay đã có rồi, chúng ta qua đó lấy, tiện thể nhìn xem cậu còn thích trang sức nào nữa không.”

“A, cậu đang tính bao nuôi tôi hả?” Hứa Tinh Lạc nhìn Tống đại thiếu gia đứng bên giường mặc quần áo.

“Cũng không tính, muốn mua đồ cho cậu.” Tống Thanh Chấp nói.

“Vậy được rồi.” Hứa Tinh Lạc vuốt tóc mình, đúng là dài ra rồi, hắn lười biếng rầm rì: “Cậu hôn tôi một cái tôi mới dậy.”

Tống Thanh Chấp cắn răng, quay đầu hỏi: “Không phải nên là tôi mệt hơn cậu sao? Sao không phải là cậu hôn tôi?”

“Nói bậy.” Hứa Tinh Lạc sờ eo: “Rõ ràng là tôi mệt hơn cậu.”

“Hay là đổi đi?” Tống Thanh Chấp bày ra vẻ mặt tôi không ngại mà còn rất mong chờ.

“Được, không hôn thì thôi……” Hứa Tinh Lạc vừa mới dứt lời, môi đã bị Tống Thanh Chấp cúi người ngậm lấy, vừa hôn một cái liền tách ra.

“Cậu hài lòng chưa?” Tống Thanh Chấp vào phòng tắm rửa mặt.

Hứa Tinh Lạc li3m môi: “Tạm được.”

Hai người dính nhau thêm một hồi, đến lúc ra ngoài đã gần gần 12 giờ, Tống Thanh Chấp đề nghị: “Đi ăn cơm trước.” Cậu lái xe, lúc trước đã tìm cơ hội lái đến đây cho tiện.

Ngồi xe người khác cứ cảm thấy không được dễ chịu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 297: C297: Ưa thích hắn

Hơn nữa Tống Thanh Chấp thích cảm giác Hứa Tinh Lạc ngồi ở ghế phụ xe mình, có thể thỏa mãn d*c vọng chiếm hữu bi3n thái trong lòng.

Nếu Tống Thanh Chấp đã sắp xếp, kiểu người lười chảy thây như Hứa Tinh Lạc cũng lười phải suy nghĩ.

Buổi chiều cắt tóc xong thì đi lấy nhẫn, Tống Thanh Chấp đeo lên cho hắn ngay tại chỗ, hai người đều đeo ở ngón áp út, Hứa Tinh Lạc hỏi: “Tôi đeo không sao hết, nhưng cậu kìa, ba mẹ cậu không……”

“Hỏi thì nói.” Tống Thanh Chấp rất quyết tâm.

“Hay đợi lúc về nhà có ba mẹ cậu thì tháo.” Hứa Tinh Lạc thật tình suy nghĩ cho người kia, hắn không có thiếu cảm giác an toàn như vậy, dù sao hắn đã chọn tin tưởng cậu.

Một con đường đi tới cuối không còn cơ hội quay đầu nhìn lại nữa.

“Cậu nói nhảm gì đó?” Tống Thanh Chấp dùng bàn tay đeo nhẫn của mình nắm lấy tay Hứa Tinh Lạc: “Nhẫn đính ước sao có thể nói tháo là tháo, không may mắn.”

“Còn phải chú trọng như thế ư?” Hứa Tinh Lạc cười ngây ngô.

“Phải.” Tống Thanh Chấp nói trong lòng, dù sao thì tôi cũng tin, chuyện nào của cậu tôi cũng mê tín, không mê tín cũng lo lắng đủ điều, giống như chim sợ cành cong, chỉ khi cậu sẵn lòng cùng tôi tin vào những thứ vô dụng này thì mới có thể xoa dịu được trái tim bồn chồn này: “Ba mẹ tôi không nghĩ nhiều đây, bây giờ cha mẹ nhìn thấy những người trẻ tuổi đeo nhẫn quen rồi.”

Đúng thế đấy.

Hứa Tinh Lạc: “Hay là chọn thêm mấy chiếc đi để che cho chiếc nhẫn cục cưng của chúng ta nhé?”

“Không cần, tôi không thích mang quá nhiều thứ lòe loẹt,” Tống Thanh Chấp nói thế nhưng mắt vẫn nhìn quầy trưng bày: “Cậu có thể chọn thêm mấy chiếc nữa, cậu đeo đẹp.”

Hứa Tinh Lạc trời sinh đã hợp với trang sức kim loại hay những thứ màu sắc, cảm thấy rất ngầu.

Về phần Tống Thanh Chấp, cậu thấy mình hợp ăn mặc chỉnh tề hơi, đặc biệt là trang phục trang trọng mặc lên người cậu cứ như quần áo bình thường, không hề mâu thuẫn chút nào.

Điểm này Lăng Vấn Kỳ nói đúng, thật ra bọn họ không cùng một loại người, chẳng qua là vừa lúc người họ hướng tới vốn đã không phải đồng loại, muốn đồng loại thì tự soi gương xem mình là được, có ai so được bản thân mình đâu.

“Ừ, vậy cậu chọn giúp tôi đi.” Hứa Tinh Lạc cũng không từ chối.

“Được, tuy rằng tôi không thích đeo nhưng ánh mắt rất tốt nha.” Tống đại thiếu cười tủm tỉm nói, nghiêm túc sắm sửa cho bạn trai mình.

“Cửa hàng bên kia trông được đó.” Nhân viên cửa hàng đang tập trung đón khách, bỗng nhiên Hứa Tinh Lạc chọc Tống Thanh Chấp, được yêu chiều nên kiêu bĩu môi, “Mua nhé?”

Tống Thanh Chấp: “Mua, thanh toán bên đây xong qua đó mua.”

Nhân viên cửa hàng: “……”

Anh anh anh, đại gia bụng bia dẫn bé ngọt ngào đi mua hàng xa xỉ nhìn thể nào cũng cảm thấy tởm điên, nhưng anh đẹp trai dẫn anh đẹp trai đi mua hàng xa xỉ thì mấy cô thích xem lắm! Kích động gần chết!

A a a, có thật không vậy!

Với chiếc nhẫn lẫn đồng hồ trong tay, Hứa Tinh Lạc cảm thấy dẫu thế nào thì mình cũng nên bày tỏ một chút, cho nên đến tối hắn đã chuẩn bị sẵn thuốc mỡ cho Chấp ca nhà mình.

“Chấp ca đến đây bôi thuốc.”

Tác giả có lời muốn nói: Nước mắt thủy tinh ~

Chấp ca không tốt? Trong thực tế mà có thể gặp được anh đẹp trai lắm tiền còn chân thành thì phải thắp nhang đội ơn trời đất đó.

Kally: Cho em thắp nhang xin một anh ạ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.