Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện

Chương 41: C41: Chương 41



Lần đầu tiên Giang Bạch Nghiễn uống rượu.

Ấn tượng đầu tiên của chàng về rượu là khi còn bé Giang phủ đãi tiệc, khách khứa tề tựu đông đủ cả một sảnh lớn.

Chàng ngồi cạnh cha nương, thấy bàn của mọi người đều có rượu, chỉ mỗi chàng được ly nước đào hoặc quế.

“Trẻ con không được uống rượu.”

Phụ thân dịu dàng dỗ chàng:

“Chờ con lớn lên, cha sẽ lấy kiếm nam xuân trong hầm rượu ra, chúng ta không say không về.”

Giang Bạch Nghiễn ngây thơ đồng ý.

Trong ánh mắt tò mò chăm chú của chàng, khách khứa và cha nương vui vẻ uống rượu, hoặc khen ngợi không ngớt, hoặc sảng khoái cười lớn, có lúc gật đầu tấm tắc “rượu ngon”.

Giang Bạch Nghiễn của khi đó nghĩ, họ có vẻ rất vui.

Sau này nhìn thấy rượu là trong phòng tối dưới lòng đất mà tà tu nhốt chàng.

Thỉnh thoảng tà tu sẽ uống rượu, đẩy cửa ra, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi.

Ngay sau đó sẽ là những màn tra tấn tàn nhẫn, hung hăng hơn bình thường.

Giang Bạch Nghiễn nhớ, sau khi tà tu uống say sẽ róc vài miếng vảy của chàng trong hình dạng giao nhân, máu thịt be bét, đau đến thấu xương.

Trong một khoảng thời gian dài đằng đẵng thuở bé, Giang Bạch Nghiễn rất sợ mùi này.

Giờ thì không còn nữa.

Sau khi chàng tự tay gi,ết chết tà tu, đi khắp cửu châu nam hải, ngang qua quán rượu nhiều không kể xiết, cũng nghe rất nhiều người bảo, rượu có thể giải sầu.

Nhưng điều mà Giang Bạch Nghiễn nghĩ đến, vĩnh viễn cũng là dung mạo với ngũ quan vặn vẹo, đôi mắt đỏ bừng sau khi say rượu của tà tu.

Chàng thấy buồn cười.

Có lẽ rượu giúp quên sầu, nhưng đến cùng sẽ khiến người ta mất lý trí, không còn tỉnh táo, hóa thành con rối bị dụmc vọng sai khiến.

Giang Bạch Nghiễn chẳng hứng thú với chuyện đó.

Hôm nay không biết vì sao, chàng lại tham gia tiệc chúc mừng này.

Còn mơ hồ uống một ly rượu.

Trước đây sau khi bắt yêu xong, Giang Bạch Nghiễn đã quen từ chối mỗi một bữa tiệc rượu.

Hương hoa lan khắp răng môi, đầu óc choáng váng.

Như rơi vào vòng xoáy cạn, Giang Bạch Nghiễn muộn màng nhận ra, chàng khác thường mất rồi.

Tại sao chàng lại vì Thi Đại chịu lạnh trên mái hiên mà cõng nàng về thần cung Liên Tiên?

Tại sao lại cùng nàng nhận lời mời của những nữ tử mất tích, ăn một bữa cơm ồn ào không thôi?

Còn nữa, khi Thi Đại vuố,t ve bộ lông trắng muốt của Mãnh Cực, suy nghĩ nảy sinh trong lòng chàng, lại là đuôi giao nhân của mình.

Vì sao chàng lại để ý, Thi Đại có muốn chạm vào hay không?

Rất nhiều hành động chẳng được suy nghĩ cặn kẽ, như những sợi dây và tấm lưới lẫn lộn khó phân, càng nghĩ sâu càng trói chặt chàng vào đó.

Mùi vị của ngọc lộ bạch còn lạ lùng hơn Giang Bạch Nghiễn tưởng tượng.

Vị cay nối tiếp ngọt ngào, hóa thành dao nhỏ găm vào cổ họng, chàng cau chặt mày, mới khó khăn nhịn được tiếng ho khẽ.

Đây là rượu ư?

Khó uống.

“Giang công tử này.”

Bỗng dưng có người hỏi chàng:

“Huynh có ổn không?”

Giang Bạch Nghiễn nhìn qua, đối diện với đôi mắt trắng đen rõ ràng.

Chàng không biết dáng vẻ lúc này của mình thế nào, chỉ cảm thấy Thi Đại hỏi rất đột ngột:

“Sao thế?”

“Lỗ tai của huynh kìa.”

Khóe môi Thi Đại mấp máy, muốn cười, lại cố hết sức nhẫn nhịn:

“Đỏ rồi.”

…Lỗ tai?

Giang Bạch Nghiễn giơ tay, đầu ngón tay chạm vào vành tai.

Như đốm lửa rực cháy.

Thi Đại không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng.

Nàng ngắm nhìn một Giang Bạch Nghiễn làm chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió quá nhiều, không ngờ tối nay lại thấy nét hoang mang lướt qua đáy mắt chàng.

Động tác sờ vành tai này cũng thế, hệt như trẻ nhỏ.

“Cái gì? Giang công tử say hả?”

Diêm Thanh Hoan ngồi bên trái Giang Bạch Nghiễn, nghe vậy quay đầu, không giấu nổi ngạc nhiên.

Có mấy ly đâu chứ.

Hắn đã bị các tiền bối của Trấn Ách Ti chuốc cho ly ngọc lộ bạch thứ sáu rồi kia kìa.

Nhìn kỹ lại, đúng là thế thật.

Lỗ tai và gò má của Giang công tử ửng hồng, hiển nhiên đã chếnh choáng.

Giang Bạch Nghiễn nói rất chắc chắn:

“Không say.”

“Giang công tử ơi.”

Thi Đại giơ ba ngón tay ra:

“Số mấy nhỉ?”

Giang Bạch Nghiễn: “…”

Loại chuyện ngây thơ cùng cực này, từ khi chàng hai tuổi đã không còn làm nữa.

Giang Bạch Nghiễn:

“Ba.”

“Ba?”

Diêm Thanh Hoan trợn to mắt:

“Thi tiểu thư, quả nhiên huynh ấy say rồi kìa.”

Thi Đại: “?”

Thi Đại nghe hắn nói mà ngơ ngác, kiểm tra lại số ngón tay mà mình giơ ra, đúng là ba ngón mà.

Rốt cuộc là ai say hả?!

“Để ta hỏi.”

Diêm Thanh Hoan mỉm cười chất phác:

“Giang công tử, ai đang ngồi đối diện huynh?”

Giang Bạch Nghiễn:

“Trần Triệt.”

Diêm Thanh bóp cổ tay thở dài:

“Đó là tủ gỗ màu đen mà.”

Thi Đại lặng lẽ ngước mắt, vừa khéo nhìn vào mắt của Trần Triệt ngồi đối diện Giang Bạch Nghiễn.

Trần Triệt bị nhận thành tủ gỗ màu đen: “?”

Thi Đại đỡ trán:

“Giang công tử…Diêm công tử say rồi, huynh khoan dung chút nhé.”

“Cái này chỉ mới lâng lâng thôi.”

Liễu Như Thường rót một ly cho Diêm Thanh Hoan:

“Tiếp tục tiếp tục, tối nay ta đưa ngươi về nhà.”

Diêm Thanh Hoan không hề tự giác mình bị lừa gạt, ngoan ngoãn đáp:

“Đa tạ tiền bối!”

Cách hắn không xa, ý thức Tống Ngưng Yên không còn tỉnh táo, nhìn trăng ngâm thơ.

Bạch Khinh ngồi trên ghế, trong cơn say mơ màng, vừa cười vừa chơi đùa với linh tuyến do minh lập trận.

Hóa ra đây chính là thế giới của người lớn và rượu, tận mắt chứng kiến chân tướng, Thi Vân Thanh cảm thấy quá là đáng sợ với trẻ nhỏ.

Thi Vân Thanh không nói tiếng nào, ôm chặt ly nước mía trong tay.

Giang Bạch Nghiễn xoa nhẹ mi tâm.

Rất nhiều nỗi hoang mang vừa sinh ra vẫn chưa tan biến hết, hơi rượu xộc lên, khiến lòng chàng thêm loạn.

Loại hỗn loạn này, phải chăng chỉ vì đã uống quá nhiều rượu?

Thi Đại cắn một miếng bánh thủy tinh long phượng, quan sát nét mặt chàng.

Thoạt trông không mấy dễ chịu, sắc mặt rất tệ, vành tai ửng đỏ, hàng mày khẽ cau, có chút u ám.

Chàng uống rượu thấy khó chịu ư?

“Giang công tử.”

Thi Đại không thích giấu nghi vấn trong lòng, đã quen nói thẳng:

“Nếu huynh say không thoải mái, ta có thể đưa huynh về nhà trước.”

Có qua có lại.

Giang Bạch Nghiễn có thể vì sợ nàng chịu lạnh, cố ý cõng nàng đi hết nửa thành Trường An, Thi Đại tự nhận mình vẫn còn chút lương tâm, lúc này phải quan tâm chàng nhiều hơn.

Cứ để Giang Bạch Nghiễn chăm sóc mãi, nàng cũng thấy xấu hổ.

Quá nhiều suy nghĩ phức tạp, Giang Bach Nghiễn không muốn ở lại.

Hơn nữa…dưới tác dụng của ngọc lộ bạch, chàng cảm thấy nóng đầu choáng váng, tai càng đỏ hơn.

Mắt thấy vệt đỏ của chàng lan từ vành tai sang gò má, Thi Đại nhỏ tiếng gọi:

“Giang công tử?”

Giang Bạch Nghiễn vốn nên từ chối để nàng đi cùng.

Lời đến bên môi, lại xoay chuyển nơi đầu lưỡi, hóa thành ý định khác xa một trời một vực:

“Đa tạ Thi tiểu thư.”

Như đã nhập ma.

Cảm giác sau khi uống rượu rất lạ lùng, ngồi trên ghế không thấy gì, vừa mới đứng dậy, đầu óc như vũng bùn nặng trĩu rơi xuống.

May mà Giang Bạch Nghiễn vẫn còn lý trí, ổn định cơ thể, chỉ có rèm mi nhẹ run.

Tham Khảo Thêm:  Chương 25

Vang vọng bên tai là giọng nói của Thi Đại, nàng bảo chàng say rượu khó chịu, phải về trước.

Sau đó là lời cảm khái của một đồng liêu Trấn Ách Ti:

“Giang Bạch Nghiễn vậy mà một ly đã gục? Sau này nếu đánh không lại hắn, cứ chuốc rượu hắn là xong.”

“Thắng không nhờ võ, hèn hạ!”

Người khác tiếp lời:

“Ngươi nói xem, rưới rượu lên kiếm, lúc tỷ võ có thể khiến hắn choáng váng không?”

“Tỷ đưa huynh ấy về trước.”

Thi Đại vỗ đầu Thi Vân Thanh:

“Đệ trông chừng Lưu Sương tỷ tỷ, đừng để tỷ ấy say quá.”

Thi Vân Thanh muốn nói lại thôi, nhìn về phía Thẩm Lưu Sương sừng sững không ngã khinh thường quần hùng kia, khẽ gật đầu.

Để Thẩm Lưu Sương lại một mình với cái đám sâu rượu này, cậu cũng không yên tâm.

Phía đối diện, tầm mắt Liễu Như Thường lặng lẽ di chuyển.

Họ đứng lên kìa.

Nàng đang hỏi chàng có cần dìu không.

Chàng từ chối mất rồi.

…Ôi trời sao có thể từ chối chứ! Đánh giá tệ, quá tệ luôn!

Họ cùng đi ra ngoài.

Giang Bạch Nghiễn giúp Thi Đại mở cửa, rõ ràng đã say, là động tác vô thức sao?

Khá lắm, trẻ nhỏ dễ dạy, vẫn có thể gỡ lại một bàn.

Khóe môi mím chặt của Liễu Như Thường cuối cùng cũng giương lên.

“Đang nghĩ gì thế?”

Thẩm Lưu Sương liếc nàng ta:

“Cười rất quỷ dị.”

Bạch Khinh vẫn đang lật dây thừng hoa, sắp lật thành bản đồ địa hình đơn giản của Trường An luôn rồi:

“Quỷ dị muôn phần.”

“Không quan trọng.”

Liễu Như Thường tràn trề sức sống, quét sạch mọi suy sụp:

“Nào nào nào, uống tiếp đi!”

Tối nay ánh trăng xinh đẹp trong trẻo, soi rọi ánh sáng bạc trải dài khắp chốn.

Thi Đại và Giang Bạch Nghiễn bước ra khỏi Túy Hương Lâu, lần thứ tư nàng lén lút ngước mắt, dùng khóe mắt nhìn chàng.

Thực ra cũng chẳng phải quá “lén lút”.

Vì nàng lập tức bị Giang Bạch Nghiễn phát giác.

“Thi tiểu thư.”

Chàng nhếch môi:

“Đang làm gì vậy?”

Chết thật, bị bắt tại trận.

Thoáng chút lúng túng và bối rối, Thi Đại không thấy xấu hổ lắm, thành thật đáp:

“Đang nhìn huynh.”

Không ngờ nàng lại thẳng thắn dứt khoát như thế, Giang Bạch Nghiễn nhất thời nghẹn lời.

“Vì Giang công tử luôn bình tĩnh ung dung, lạnh nhạt bình thản.”

Thi Đại nghiêm túc ngẫm nghĩ, nói đến cuối cùng lại mỉm cười với chút đắc ý nho nhỏ:

“Ta muốn thấy dáng vẻ khi huynh uống say đó.”

Trường An đêm đông vẫn có tuyết rơi, lất phất rơi vào mái tóc nàng.

Giang Bạch Nghiễn nhìn thoáng qua sắc trắng đã tan kia:

“Tại sao?”

Thi Đại đáp:

“Huynh quá tốt, quá ưu tú, chưa từng sai sót.”

Đây là lời thật lòng.

Khi ở cùng họ, Giang Bạch Nghiễn như một bức tranh xa xôi mờ mịt, đẹp thì có đẹp nhưng lại cách mọi người rất xa, chẳng thể tiếp cận. Người hoặc vật quá hoàn hảo, dễ dàng thu hút những ánh mắt nhìn trộm, muốn được thấy dáng vẻ khi chàng nhuốm bụi trần.

Thi Đại cũng không ngoại lệ.

“Bởi vì quá tốt đẹp…”

Ngọc lộ bạch khiến người ta say, nàng cũng uống rượu, lúc này hơi lâng lâng, cởi mở hơn nhiều trong men say.

Thi Đại mỉm cười:

“Thế nên muốn được thấy dáng vẻ khác hẳn lúc bình thường của huynh.”

Giang Bạch Nghiễn cười khẽ:

“Khiến Thi tiểu thư thất vọng rồi.”

Chàng không say lắm, nhiều nhất chỉ là sau gáy hơi nóng.

Những lời Thi Đại nói ban nãy khiến chàng thấy buồn cười.

Chàng chưa từng che giấu sát ý trong kiếm khí, dù là Thẩm Lưu Sương hay Liễu Như Thường vẫn cảnh giác với chàng.

Chỉ mỗi Thi Đại mới có thể nghiêm túc nói những lời như chàng “quá tốt đẹp”…

Rốt cuộc tại sao nàng lại nảy sinh ảo giác hoang đường đến thế?

Ngón tay vuố.t ve dao găm vàng đen trong tay áo, ánh mắt Giang Bạch Nghiễn lóe lên vẻ mỉa mai.

Trạng thái khác hẳn lúc bình thường, nếu Thi Đại muốn xem, chàng có rất nhiều.

Sau khi nàng thấy rồi, sợ rằng chẳng cười nổi nữa.

“Sao mà thất vọng được.”

Giọng Thi Đại nhẹ nhàng:

“Giang công tử lúc này cũng khác bình thường lắm đó. Nói ra thì, đây là lần đầu tiên ta thấy huynh uống rượu.”

Ánh trăng phủ khắp mặt đất, soi tỏ người ta rõ ràng.

Đôi mắt Giang Bạch Nghiễn quá mức xinh đẹp, mí mắt mỏng, lông mi dài, sau khi uống rượu mềm mại rũ xuống, có đôi phần ngoan ngoãn vô hại.

Âm cuối của chàng cũng mềm mỏng biếng nhác:

“Ừm, là lần đầu tiên.”

Thi Đại:

“Lần đầu tiên hả?”

Nàng bỗng nhớ lại sau khi Giang Bạch Nghiễn uống ngọc lộ bạch, sắc mặt thoáng qua vẻ hoang mang.

Không phải chứ.

Thi Đại hiểu ra:

“Trước đây huynh chưa từng uống rượu à?”

Giang Bạch Nghiễn không giấu diếm:

“Ừm.”

Thế mà…

Ngẩn ngơ một thoáng, Thi Đại mỉm cười rạng rỡ:

“Lần đầu tiên quan trọng lắm luôn đó. Sau này mỗi lúc Giang công tử nghĩ lại lần đầu tiên uống rượu, chắc chắn sẽ nhớ là ở cạnh chúng ta.”

Giang Bạch Nghiễn không phản bác gì, nhẹ cong môi:

“Cách nói chuyện của Thi tiểu thư rất mới lạ.”

Tính tình không nhàn hạ nổi của Thi Đại, sau khi uống rượu càng hưng phấn hơn, nhanh nhẹn tiếp lời:

“Chuyện này không quên được đâu. Lần đầu tiên ta uống rượu là khi còn nhỏ. Hôm đó thấy người lớn uống rượu, ta cũng lén lút thử một hớp, kết quả bị cay đến sặc.”

Nhớ lại trải nghiệm buồn bực lần đầu thử rượu trắng, mặt mày nàng khổ sở:

“Khó uống lắm luôn! Hôm nay huynh thử ngọc lộ bạch, thấy sao nào?”

Giang Bạch Nghiễn: “…”

Miễn cưỡng xây dựng lại ý thức mơ hồ, Giang Bạch Nghiễn đáp:

“Chẳng ra sao hết.”

Thi Đại tưởng dù chàng không thích, cũng sẽ lịch sự đánh giá một câu “khá tốt”.

Xem ra sau khi uống rượu Giang Bạch Nghiễn thành thật hơn nhiều.

Nàng cười càng vui hơn, cong đôi mắt lấp lánh:

“Nếu không thích uống rượu, sau này ta dẫn huynh thử nước trái cây ở thành Trường An nhé. Nước lựu uống trăm lần cũng không ngán, ai cũng thích hết.”

Giang Bạch Nghiễn nghiêng mắt, liếc thấy răng nanh trắng tinh của nàng.

Chàng bỗng khựng lại, giọng điệu trêu chọc:

“Về đạo ăn uống, Thi tiểu thư đã bước vào hóa cảnh.”

“Tất nhiên rồi.”

Thi Đại đắc ý:

“Anh hùng thiên hạ, ăn được ngủ được.”

Cứ thế trò chuyện câu được câu chăng, sau khi vào Thi phủ, Thi Đại tiễn Giang Bạch Nghiễn về tiểu viện của chàng.

Thi Đại hoảng hốt nhớ lại nửa tháng trước, Giang Bạch Nghiễn phát tác huyết cổ, đã uống máu nàng ở chỗ này.

Có phải sắp đến thời gian huyết cổ phát tác không nhỉ?

“Tối nay đa tạ Thi tiểu thư.”

Giang Bạch Nghiễn cắt ngang suy nghĩ của nàng:

“Thời gian không còn sớm nữa, Thi tiểu thư nghỉ ngơi sớm.”

“Giang công tử cũng vậy.”

Thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ hộ tống, Thi Đại ưỡn thẳng sống lưng, để mình trông đáng tin cậy hơn:

“Nếu có chỗ nào khó chịu, nhớ phải nói với ta đó.”

Giang Bạch Nghiễn cười.

Chàng không định nói thêm, nhấc tay đẩy cửa phòng, tay áo rũ xuống, để lộ xương cổ tay gầy gò tái nhợt.

Khéo thay đúng lúc này, có thứ gì đó trượt khỏi tay áo, rơi xuống nền tuyết, lạch cạch khẽ vang.

Thi Đại thuận thế nhìn qua, là một miếng ngọc trắng.

Phán đoán từ hình dáng chỉnh thể, miễn cưỡng có thể coi là bạch ngọc.

Thân ngọc thiếu mất một miếng nhỏ, như đã từng bị vỡ trước đây rất lâu, góc trên bên phải trống rỗng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 123: (Hạ): Giang Sở Dung Nhẹ Nhàng Hôn Lên Đôi Môi Nhuốm Máu Của Văn Lăng

Vị trí còn sót lại khắc một con bướm, chẳng biết vì nguyên nhân gì, đôi cánh lại nhuốm sắc đen như mực.

Thi Đại buộc miệng thốt lên:

“Ngọc bội khắc hoa bướm?”

Sắc mặt Giang Bạch Nghiễn vẫn như thường, nhặt ngọc bội từ dưới tuyết lên:

“Thi tiểu thư nhận ra sao?”

Ở Đại Chiêu, chạm khắc hoa bướm có hai hàm nghĩa.

Một là bướm yêu nhành hoa, chúc cho người có tình rồi sẽ thành quyến thuộc, bách niên hảo hợp.

Hai là “bướm” và “phước” đồng âm, tặng người ta ngọc bội hoa bướm có ý tự do tự tại, thoải mái vô tư giữa rừng hoa.

“Đáng tiếc miếng ngọc này không còn nhành hoa.”

Giang Bạch Nghiễn cầm miếng ngọc chơi đùa, mỉm cười lơ đãng:

“Dù chất lượng tốt, cũng vô ích.”

Thi Đại tập trung đánh giá, phát hiện nơi ngọc bội bị đập vỡ, vừa khéo là nhành hoa mà con bướm bay tới.

Nơi đó thiếu một miếng, không còn thú vị nữa, ngược lại tăng thêm phần khốn khó, kết hợp với sắc đen trong cánh bướm, như vơi vào vũng lầy, bị nhốt trong lồng giam.

“Cánh của nó.”

Thi Đại hỏi:

“Sao lại có màu đen?”

Giang Bạch Nghiễn yên lặng một thoáng.

“Chắc là do.”

Giang Bạch Nghiễn giễu cợt:

“Miếng ngọc này ngấm trong máu quá lâu.”

Trái tim Thi Đại giật thót, bỗng có dự cảm, đoán được nguồn gốc của miếng ngọc này.

Người gửi gắm kỳ vọng như vậy với Giang Bạch Nghiễn, lại từng nằm trong vũng máu, chỉ có thể là phụ mẫu chàng.

Nàng lập tức im bặt, ngược lại sắc mặt Giang Bạch Nghiễn hờ hững.

Chàng đã tập mãi thành quen với những hồi ức đã qua, dù tự mình bóc trần vết sẹo, cũng chỉ cảm thấy vui sướng khi tự ngược.

Hơn nữa, biểu cảm của Thi Đại khiến chàng thấy thú vị…

Bỗng dưng im lặng, không còn sức để lải nhải, chân tay luống cuống, hiện rõ vẻ thuần khiết ngây thơ.

Trong yểm cảnh của chàng, Thi Đại cũng từng có biểu cảm thế này.

Hóa ra đây chính là “muốn thấy dáng vẻ khác bình thường” mà nàng đã nói.

“Thi tiểu thư không cần để ý.”

Gác lại tâm trạng, Giang Bạch Nghiễn hạ lệnh tiễn khách:

“Đêm đã khuya, về phòng nghỉ ngơi thôi.”

Thi Đại muốn nói lại thôi.

Mỗi lần đề cập đến thảm án diệt môn của Giang gia, nàng đều không biết phải an ủi thế nào.

Suy đi nghĩ lại, gì mà “đừng buồn nữa”, “rồi sẽ qua thôi”, toàn là mấy lời sáo rỗng, chẳng bằng không lên tiếng.

Giạch Bạch Nghiễn không nói thẳng nguồn gốc ngọc bội, nàng biết điều không hỏi thêm nữa, chần chừ gật đầu:

“Giang công tử nghỉ ngơi nhé.”

Giang Bạch Nghiễn gật đầu, đóng cửa phòng lại.

Trong phòng không đốt nến, ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ, trở thành nguồn sáng duy nhất.

Đầu ngón tay vu.ốt ve ngọc bội mát lạnh, chàng bật cười thành tiếng.

Đây là quà sinh thần cha nương tặng chàng, nguyện chàng đời này thoải mái tự tại.

Sau khi Giang phủ bị đám hắc y nhân chém giết, bảo bối đáng tiền đã bị cướp sạch. Giang Bạch Nghiễn trở về từ cõi chết, quay lại nhà mình, trước mặt đã là một vùng hoang phế.

Vì ngọc bội nứt vỡ non nửa, bị người ta tiện tay ném vào vũng máu.

Lúc Giang Bạch Nghiễn nhặt lên, ngọc bội đã nhuốm màu máu đen đậm, lau không sạch, xóa chẳng hết.

Rách nát bẩn thỉu.

Vừa khéo rất hợp với chàng, đều là món hàng bò ra khỏi vũng bùn, không một ai quan tâm.

Gì mà tự do ung dung, hết thảy chỉ là trò đùa.

Rượu hãy còn chưa tan hết, ý thức rã rời.

Giang Bạch Nghiễn giãn mày, tay trái đè lên bả vai phải, tìm kiếm vết đao sâu đến độ nhìn thấy cả xương.

Đây là vết thương trong yểm cảnh.

Giang Bạch Nghiễn dùng sức nhấn xuống.

Máu tươi tràn ra, thấm ướt băng gạc.

Đau đớn xua bớt men say, khiến chàng tỉnh táo ngắn ngủi, và nỗi vui sướng vặn vẹo.

Từng đốt ngón tay thu lại, đau như dao cắt.

Giang Bạch Nghiễn mở to mắt trong nỗi đau, không hề đề phòng, thấy bóng đen lóe lên bên cửa sổ.

Có người.

Nhìn vóc dáng, là Thi Đại.

Nàng còn ở đây làm gì?

Thoáng chốc hoàn hồn, Giang Bạch Nghiễn nhìn xuống tay áo, đẩy cửa sổ ra.

Ken két, bốn mắt nhìn nhau.

Thất sách mất rồi.

Thi Đại không ngờ chàng lại mở cửa sổ, ngơ ngác đứng tại chỗ, như chú mèo hoảng sợ.

Sau đó đột nhiên có động tác, giấu hai tay sau lưng.

Giang Bạch Nghiễn như cười như không:

“Thi tiểu thư.”

Chỉ ba chữ đơn giản, cảm giác áp lực mạnh đến mức khiến người ta tê hết da đầu.

Lần đầu tiên Thi Đại thấp thỏm:

“Giang công tử.”

Nàng mím môi không nói gì, đảo tròng mắt.

Một lúc sau, Thi Đại vò mẻ chẳng sợ nứt duỗi tay ra:

“Tặng huynh nè.”

Động tác này không hề báo trước, khoảnh khắc Giang Bạch Nghiễn ngước mắt, đã chạm vào ánh lửa đỏ rực chói mắt, lại như lớp sương xinh đẹp uốn quanh.

Chàng nhìn kỹ lại, trong tay Thi Đại là bó hoa.

Một bó mai lớn.

Giang Bạch Nghiễn không hiểu suy nghĩ của nàng:

“Tại sao Thi tiểu thư lại tặng hoa cho ta?”

Thi Đại hoảng loạn vuốt tóc.

Ngọc lộ bạch ngấm chậm nhưng mạnh, khiến đầu óc nàng váng vất.

Nàng có thể nhận ra tầm quan trọng miếng ngọc bội của Giang Bạch Nghiễn.

Phụ mẫu giao ngọc bội khắc hoa bướm cho con cái, là trao tặng tấm lòng, hi vọng đứa nhỏ không bị trói buộc, chẳng phải sầu lo.

Thế mà gông xiềng trên người Giang Bạch Nghiễn quá nhiều.

Chẳng khác gì cánh bướm trên ngọc bội, đôi tay chàng nhuốm máu, đầy rẫy thương tích, bị nhốt vào một khoảng trời, chẳng vùng thoát nổi.

Nhớ lại nhành hoa bị thiếu trên ngọc bội, hơi rượu xông lên đầu Thi Đại, nàng vỗ trán, đến vườn mai của Thi phủ hái một bó mai lớn.

Nàng vốn định đặt hoa cạnh cửa sổ rồi bỏ đi, đâu ngờ Giang Bạch Nghiễn lại đến đây, hai người chạm mặt nhau.

Hết sức xấu hổ.

Thi Đại không giỏi ứng phó những trường hợp thế này.

“Ngọc bội của huynh.”

Thi Đại mở lời:

“Vỡ rồi.”

Thứ bị vỡ nát là nhành hoa, Thi Đại bèn ngắt một bó hoa bù lại cho chàng.

Giang Bạch Nghiễn hiểu rõ lý luận của nàng, khẽ bật cười.

“Huynh đừng cười mà.”

Thi Đại biết hành động của mình vừa kỳ lạ lại ngây thơ, bị chàng cười đến mức vành tai nóng bừng, nhẹ xoa gò má:

“Ngày mai tỉnh rượu, ta sẽ ngượng biết mấy.”

Lần đầu tiên nàng tặng hoa cho người khác giới cùng tuổi đó!

Nhờ phúc của ly ngọc lộ bạch kia, nàng có vẻ chếnh choáng, đuôi mắt ửng đỏ như hai vệt má hồng, ngay cả chóp mũi cũng nhuốm chút hồng phấn.

Giang Bạch Nghiễn đáp một tiếng “được” theo ý nàng, độ cong ở đuôi mắt không hề tan biến.

“Tóm lại, khiếm khuyết đã qua của ngọc bội, có lẽ chẳng bù đắp nổi. Nhưng nếu huynh muốn hoa ấy…”

Thi Đại nhét hoa mai vào lòng chàng:

“Sau này, rồi sẽ có người bằng lòng hái cho huynh thôi mà.”

Quá khứ đã qua chẳng thể lấy lại, vẫn còn ngày mai đáng để mong chờ.

Lọt vào tầm mắt là sắc đỏ đầy sức sống, dùng một tư thế không cho phép chối từ tiến vào mắt chàng.

Giang Bạch Nghiễn rũ mắt, giọng điệu không nghe ra cảm xúc:

“Thi tiểu thư có ý gì chăng.”

Nàng đúng là có lời muốn nói.

Thi Đại thốt rõ từng chữ, nói ra những gì nhẫn nhịn đã lâu:

“Giang công tử không cần ép mình quá chặt, có thể tin tưởng chúng ta, dựa dẫm chúng ta thêm một chút kia mà…Có ta, cha nương, Lưu Sương tỷ tỷ, và rất nhiều người khác nữa.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1051: Ai muốn giết tôi

Làm một bức tranh vĩnh viễn không sơ suất, quá mệt mỏi quá khó khăn, huống hồ Giang Bạch Nghiễn cũng chỉ là một người độc lai độc vãng.

Tròng mắt Giang Bạch Nghiễn lóe lên, hàng mi dài rũ xuống che khuất vẻ u ám.

Trong yên tĩnh, bỗng nghe thấy giọng nói của Thi Đại.

Lanh lảnh êm tai, như gió mùa hè lướt qua, lay động chuông gió.

“Giang công tử ơi.”

Chọc mai đỏ trong lòng Giang Bạch Nghiễn, nàng bỗng hỏi một câu không đầu không đuôi:

“Liệu cánh bướm ấy có thích đóa hoa này chăng?”

Những vấn đề thẳng thắn lạ lùng, phong phú mới mẻ, là lời chỉ Thi Đại mới nói ra được.

Nàng hỏi cảnh bướm trên ngọc bội, hoặc giả đang hỏi chàng.

Hoa nàng đã tặng, bướm có thích chăng?

Không có bất kỳ đạo lý gì, đáy lòng bỗng lan tràn nóng bỏng và tê dại lạ lẫm.

Giang Bạch Nghiễn muốn bắt lấy nó, nhưng chỉ chạm được một cơn gió thoáng qua.

Ngay sau đó là trận mưa lớn như trút nước, khí thế hung hãn, không chút thiên vị rơi xuống đáy lòng, gợi lên trăm ngàn gợn sóng, dmục vọng khó lấp đầy.

Chàng chậm rãi nhắm mắt.

Giang Bạch Nghiễn không nói gì suốt một lúc, Thi Đại tò mò nhìn qua, đối diện với đôi mắt hoa đào như ngọc của chàng.

Nàng thấy Giang Bạch Nghiễn cong môi.

“Thi tiểu thư.”

Đáy mắt chàng là men say mơ màng, tiếng cười rất khẽ:

“Vết thương trên tay phải của ta, hình như nứt ra rồi.”

Hai người cách nhau khung cửa sổ, Thi Đại không nhìn rõ cảnh tượng trong phòng.

Tất nhiên chẳng thể biết được, chỉ cách nhau bức tường, tay trái Giang Bạch Nghiễn lại nhấn vào vết thương hết lần này đến lần khác, đầu ngón tay cắm vào trong thịt, một vùng be bét.

Chàng lại chỉ nở nụ cười, bờ môi nhợt nhạt, tròng mắt nhiễm sắc tuyết ngoài cửa sổ, dập dờn ánh sáng:

“Thi tiểu thư có thể xem giúp ta không?”

Giang Bạch Nghiễn càng say hơn.

Lúc rời khỏi Túy Hương Lâu, chàng còn có thể giữ chút lý trí, giờ đây ngồi trên ghế, lại như không còn sức lực, ngay cả ánh mắt cũng mềm mại.

Thi Đại vén tay áo của chàng, giật mình tỉnh táo lại.

Giang Bạch Nghiễn từng bị thương trong yểm cảnh, băng vải được quấn trên cánh tay phải, thấm đẫm máu tươi.

“Sao lại thế này?”

Thi Đại hoảng hồn, giúp chàng cởi lớp băng ra.

Càng xem càng khiếp sợ.

Băng vải ẩm ướt được tháo ra, để lộ vết máu sâu hoắm. Khe hở chảy máu đầm đìa, chẳng biết phải đau đớn bao nhiêu.

Ngón tay nàng cũng bắt đầu run rẩy.

“Huynh đừng nhúc nhích, ta xử lý giúp huynh.”

Thi Đại lấy khăn tay, lau vết máu quanh miệng vết thương từ trên xuống dưới:

“Tại sao lại như vậy?”

Giang Bạch Nghiễn thản nhiên đáp:

“Lúc ở Túy Hương Lâu, bất cẩn đập trúng góc bàn.”

Một lý do có vẻ hợp lý.

Thi Đại nghĩ, nhưng mà…chỉ đập trúng thôi, sao lại nghiêm trọng đến mức đó?

Lau sạch vết máu, nàng bắt đầu bôi thuốc.

Giang Bạch Nghiễn để mặc nàng làm.

Ánh trăng ngoài cửa sổ sáng rực, soi rọi nét mặt của người phía trước, đáy mắt lóe sáng.

Khoảng cách quá gần, chàng có thể thấy rõ hàng mi dài rậm của Thi Đại, rung rinh lên xuống như chiếc quạt nhỏ.

Đầu ngón tay Thi Đại mơ.n trớn vết thương.

Da thịt cận kề, một bên là mềm mại xen lẫn mát lạnh, bên kia là nóng bỏng như bị đau đớn xé rách.

Sự mềm mại kia liên tục lướt qua vết thương, động tác như đang mài mòn.

So với đau đớn mãnh liệt khó nhịn càng khiến nhịp tim người ta đập nhanh hơn.

“Nếu đau, huynh nhớ nói cho ta biết nha.”

Thi Đại nghiêm túc bôi thuốc:

“Có cần nhẹ hơn chút nữa không?”

Giang Bạch Nghiễn ngồi trên ghế, muốn nhìn nàng cần phải ngẩng đầu.

Trời sinh chàng có tướng mạo xuất chúng, khi sắc mặt lạnh nhạt, mặt mày dịu dàng lại lạnh lẽo, là giá lạnh cách xa người ta ngàn dặm.

Tối nay uống rượu, sóng nước nơi đáy mắt mềm mại ướt át. Vệt đỏ trên vành tai lan đến đuôi mắt chàng, tựa móc câu nhỏ mê hoặc lòng người.

Mang theo nét chếnh choáng dụ dỗ nàng.

“Thi tiểu thư.”

Giang Bạch Nghiễn khẽ nói:

“Có thể mạnh hơn.”

Thi Đại: “?”

Gì cơ? Mạnh hơn gì chứ?

Nàng tưởng mình nghe nhầm, hoang mang ngước mắt.

Tầm mắt giao nhau, dưới ánh nến mờ ảo, Giang Bạch Nghiễn mỉm cười với nàng.

Là nụ cười xinh đẹp đến tột cùng, vành môi sắc bén giấu sát khí vào trong, lười nhác uể oải, không giống kiếm khách lạnh nhạt trong trẻo, mà như diễm quỷ câu hồn giữa núi rừng.

Chỉ một ánh mắt thoáng qua, Thi Đại bị chàng cười đến mức vành tai nóng bỏng.

Chàng lại còn lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện.

Đầu óc Thi Đại chết máy một lúc.

Thi Đại thử khởi động lại đầu óc.

Ghét ghê, Thi Đại rút kinh nghiệm xương máu, nàng không có tiền đồ mà.

Giọng nói Giang Bạch Nghiễn hơi khàn:

“Đa tạ Thi tiểu thư.”

Tham lam hấp thu dưỡng chất như loài thực vật sinh trưởng nơi tối tăm ẩm ướt.

Ở một góc Thi Đại không phát giác, chàng tỉ mỉ nghiền ngẫm nỗi đau của sự mềm mại triền miên.

Giang Bạch Nghiễn dần nghiện.

Nhưng rồi cũng đến lúc bôi thuốc xong.

“Được rồi.”

Quấn từng lớp băng gạc lại, Thi Đại hài lòng gật đầu:

“Sau này huynh đừng để đập trúng nữa nhé, nghỉ ngơi thôi.”

Hai người uống ngọc lộ bạch, ít nhiều gì cũng choáng váng, Thi Đại tạm biệt chàng về phòng, Giang Bạch Nghiễn không giữ lại.

Chàng không có lý do để giữ lại.

Bóng lưng nàng dần dần khuất xa, được sắc trăng kéo dài. Mãi đến khi bóng người biến mất, Giang Bạch Nghiễn mới khép chặt cửa phòng, nhìn hoa mai trên bàn.

Tươi đẹp rực lửa, kiều diễm ướt át.

Xuất thần ngắm kỹ một lúc, chàng cúi đầu cười nhạo.

Thi Đại xem chàng là gì? Nàng dựa vào đâu tin tưởng chàng?

Trong mắt nàng, lẽ nào chàng thật sự là tên ngốc mềm lòng.

Kẻ ngu xuẩn hiền lành mới nhận được đóa hoa này, còn chàng chân chính thì sao?

Nếu Thi Đại biết bản tâm của chàng, ác niệm của chàng…

Chàng không nghĩ tiếp.

Xuất phát từ thói quen, Giang Bạch Nghiễn vô thức đè lên vết thương trên cánh tay, lợi dụng đau đớn để hóa giải phiền muộn.

Đầu ngón tay dừng trên băng gạc, thoáng khựng lại.

Đến cùng chàng vẫn không dùng sức, mà nhẹ nhàng phất qua, nhớ lại xúc cảm ban nãy.

Hoa mai yên tĩnh nằm trên bàn, chàng hái một đóa, hờ hững đánh giá.

Túi thơm treo ở thắt lưng Thi Đại, trùng hợp cũng là hương mai.

Trời xui đất khiến, Giang Bạch Nghiễn ngậm cánh hoa vào miệng.

Hương mai quấn quanh, lan tràn nơi đầu lưỡi, rồi lại trượt xuống cổ họng, xông thẳng vào lòng.

“…Thi tiểu thư.”

Cảm xúc nơi đáy lòng tuôn trào tựa thủy triều, Giang Bạch Nghiễn không rõ đây là sát ý, say rượu, oán hận hoặc là cái gì đó khác.

Ngón tay ma sát vết đao trên cánh tay phải, đau và ngứa, hương hoa và mùi máu, cùng nhau tan chảy trong gió đêm.

Hôm nay là lần đầu tiên chàng uống rượu, cũng là lần đầu tiên, có người tặng hoa cho chàng.

Thi Đại không nói dối, lần đầu tiên rất quan trọng.

Sức lực đè lên vết thương lớn dần, đau đớn gia tăng.

Lòng chàng vui sướng, nụ cười xen lẫn tiếng thở d,ốc yếu ớt, dùng môi mỏng ngậm lấy cánh hoa khẽ gọi.

“Thi Đại.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.