Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện

Chương 43: C43: Chương 43



Thi Đại còn chưa kịp trả lời.

Trước khi nàng lên tiếng, đã có hai giọng nói vang lên cùng lúc.

Thẩm Lưu Sương:

“Hửm?”

Mạnh Kha:

“Ơ?”

Không ổn.

Thẩm Lưu Sương híp mắt theo bản năng.

Nàng ta không thân với Giang Bạch Nghiễn, nhưng ít nhiều cũng hiểu tính tình người này, trông thì điển trai thanh nhã, thực chất rất kỳ lạ.

Người ta thường nói kiếm ý tùy tâm, kiếm khí của Giang Bạch Nghiễn lạnh lùng hung bạo, không giống người lương thiện.

Chàng chưa từng đưa ra lời mời thế kia với người khác.

Vì sao Giang Bạch Nghiễn lại đột ngột thay đổi thái độ?

Nếu đây là tiểu thuyết linh dị bí ẩn, chắc chắn chàng mang ý xấu, âm thầm lên kế hoạch mờ ám nào đó, sở dĩ tiếp cận Thi Đại…

Dừng lại.

Thẩm Lưu Sương ngẫm nghĩ, muội muội nàng ta tốt như vậy, được người ta để ý cũng là lẽ đương nhiên.

Nếu lời đề nghị của Giang Bạch Nghiễn là thật lòng, không có bất kỳ mục đích nào khác, chẳng phải là…

Tâm thần dao động, ánh mắt Thẩm Lưu Sương bỗng sắc bén.

“Dạy Đại Đại luyện kiếm?”

Mạnh Kha cười:

“Ta sợ con nhóc này không chịu khổ được.”

Thi Đại: “…”

Xin đừng một câu trúng phóc như thế mà.

“Trước đây bảo con bé tập đao pháp một khoảng thời gian.”

Mạnh Kha nói:

“Đao kiếm quá khổ quá mệt, Đại Đại kiên trì được…để ta nhớ lại xem, chưa đến nửa tháng.”

Thi Đại lục lọi trong đầu một lượt, nhớ đến đoạn ký ức đó.

Thi Kính Thừa là cao thủ dùng đao, nguyên chủ thường thấy cha ruột ung dung vung đao diệt ma, hiển nhiên đã từng có niềm mong mỏi với đao pháp.

Nhưng cũng như Mạnh Kha đã nói, quá trình quá khổ quá mệt, chỉ mới bảy ngày, tay nàng nổi đầy bọt nước.

Thi Đại rất tự biết mình mà nghĩ, nếu đổi lại là nàng cũng khó lòng kiên trì.

Giang Bạch Nghiễm hiếm khi chủ động đề nghị, bằng lòng dạy Thi Đại kiếm pháp, như bạn học nhất khối đến dạy kèm miễn phí.

Là gia trưởng, lòng Mạnh Kha mừng rỡ, không chút do dự khuyến khích:

“Thử xem?”

Có ai thuở nhỏ chưa từng mơ ước tay cầm trường kiếm tiếu ngạo giang hồ, tất nhiên Thi Đại đồng ý.

Ở Đại Chiêu không quá nghiêm khắc chuyện nam nữ giữ khoảng cách, người luyện võ lại càng tùy tính, lúc bàn luận chỉ dạy, sẽ không cố ý rối rắm nam nữ khác biệt.

Giang Bạch Nghiễn đã nói vậy rồi, nếu nàng còn do dự, chỉ tăng thêm xấu hổ.

“Nếu Giang công tử bằng lòng, tất nhiên là được.”

Thi Đại cong môi:

“Chúng ta đến đâu luyện?”

Sân luyện võ đã bị ánh đao của Thi Vân Thanh và Thi Kính Thừa bá chiếm từ sớm, không ai chen vào được.

“Chỗ nào rộng rãi là được.”

Giang Bạch Nghiễn hỏi:

“Thi tiểu thư muốn đến đâu?”

Thi Đại suy nghĩ:

“Gần đình Thương Lãng nhé? Yên tĩnh một chút.”

Nàng không muốn đến những nơi đông người ồn ào, đình Thương Lãng ở hậu viện, vắng vẻ yên ắng, dựa vào rừng trúc, hoàn cảnh khá tốt.

Thi Đại không quên vui vẻ bổ sung một câu:

“Đa tạ Giang công tử.”

Lúc nàng lên tiếng xen lẫn ý cười, đôi mắt như hồ nước xuân, gợn sóng lấp lánh, dáng vẻ hớn hở.

Sắc mặt Giang Bạch Nghiễn không thay đổi, nhỏ tiếng đáp:

“Được.”

Thẩm Lưu Sương đánh giá nét mặt chàng, không nhìn ra manh mối.

“Đình Thương Lãng sao?”

Thẩm Lưu Sương vờ ngạc nhiên:

“Vừa khéo ta định đến đó đọc sách, hai người không ngại chứ?”

Mạnh Kha thẳng thắn hơn nhiều:

“Ta cũng muốn xem luyện kiếm.”

Học kiếm không phải chuyện riêng tư gì, Thi Đại chẳng có gánh nặng tâm lý, gật đầu đồng ý, cùng Giang Bạch Nghiễn đến đình Thương Lãng.

Thẩm Lưu Sương theo sau lưng hai người như có điều suy nghĩ:

“Trước đây Giang công tử chưa từng như vậy.”

“Đúng thế.”

Mạnh Kha thấy an ủi:

“Trưởng thành rồi, vừa khéo hôm qua ta còn thương lượng với Kính Thừa, phải làm sao để thằng bé gần gũi với các con hơn.”

Chuyện các đồng liêu ở Trấn Ách Ti chỉ dạy lẫn nhau không hiếm.

Trước đó không lâu, Giang Bạch Nghiễn từng dạy Thi Đại vẽ bùa, khá hiệu quả.

Nhưng mà…

Không chắc lắm.

Thẩm Lưu Sương quyết định phải quan sát thêm.

Nếu thật sự để nàng ta phát hiện có điều mờ ám, Thẩm Lưu Sương phải đánh tên tiểu tử khốn kiếp kia vài trận.

Đình Thương Lãng gần hồ nước, giữa trưa ánh sáng khá tuyệt.

Sóng nước lăn tăn, những cây trúc bao quanh hồ nước, gió nhẹ lướt qua, lá cây xào xạc.

Giang Bạch Nghiễn đứng dưới cây trúc trước đình, đưa kiếm của chàng.

Thi Đại thuận thế nhận lấy, còn chưa cầm vững, cổ tay đã run lên.

…Nặng quá!

Kiếm này trông thì mỏng manh nhẹ nhàng, lúc cầm lên, sao trọng lượng như tảng đá vậy nè?

Nàng thấy Giang Bạch Nghiễn vung kiếm như vẩy mực, còn tưởng không nặng bao nhiêu.

Quả nhiên Giang Bạch Nghiễn bật cười.

Tham Khảo Thêm:  Chương 175: Ngoại truyện 6

Thi Đại bị chàng cười đến mức xấu hổ, nhớ lại động tác vung kiếm của chàng, bèn rút kiếm ra khỏi vỏ.

Thanh kiếm này rất giống chàng, tỏa sáng mạnh mẽ, trong trẻo như ngọc, lúc đối đầu với kẻ địch lại toát lên sát ý như chẻ tre.

“Giang công tử.”

Thi Đại hỏi:

“Nó có tên không?”

Nghe nói kiếm khách xem kiếm như mạng, có người coi nó như thê tử, có người xem nó là con cái, cũng có người coi như bạn đồng hành không thể vứt bỏ.

Dẫu là loại nào, cũng sẽ đặt tên cho kiếm.

Giang Bạch Nghiễn đáp:

“Đoạn thủy.”

Đoạn thủy.

Một cái tên nhẹ nhàng mềm mỏng, lại âm thầm ẩn giấu sát khí.

Thi Đại tươi cười:

“Rất hợp với nó.”

Khép năm ngón tay lại, lòng bàn tay chạm vào sự lạnh lẽo của chuôi kiếm.

Nàng không biết tư thế cầm kiếm chính xác, ước lượng trong tay.

“Học cách cầm chính xác trước đã.”

Giang Bạch Nghiễn nhìn nàng mày mò một lúc:

“Lòng bàn tay bọc lên trên một chút, nắm chặt ngón cái ngón trỏ, ba ngón còn lại áp sát tự nhiên.”

Âm cuối của chàng loáng thoáng ý cười.

Giang Bạch Nghiễn nhìn thấy nàng run tay khi cầm kiếm, đang cười nàng chắc luôn.

Thi Đại liếc chàng, làm theo cách Giang Bạch Nghiễn đã nói, cố định chuôi kiếm trong lòng bàn tay.

“Thi tiểu thư.”

Trước khi đến đây chàng đã chọn một thanh kiếm bình thường khác ở sân luyện võ, khép ngón tay lại:

“Muốn học cái gì?”

Thi Đại khiêm tốn thỉnh giáo:

“Ta có thể học gì?”

Nghề của nàng là phù sư, sở dĩ cầm kiếm chỉ vì muốn đỡ ghiền.

Kiếm pháp quá phức tạp, ngay cả bờ rìa Thi Đại cũng không chạm đến nổi, nhiều nhất học vài chiêu thức nhập môn.

Nàng vô cùng nghi ngờ, liệu mình có thể vung thanh kiếm không hề nhẹ này được hay chăng.

Tất nhiên Giang Bạch Nghiễn biết rõ Thi Đại chỉ nhất thời hứng thú với kiếm pháp.

Yên tĩnh suy nghĩ một lúc, cổ tay thiếu niên xoay nhẹ:

“Cái này nhé?”

Ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe, mũi kiếm nhếch lên.

Giang Bạch Nghiễn đứng dưới bóng trúc, ánh sáng không chói mắt, vừa đủ để Thi Đại thấy rõ động tác.

Ánh kiếm tựa gương sáng hướng lên trên, như cánh bướm vờn hoa, nhẹ nhàng xoay tròn.

Ngay sau đó…

Thi Đại không hiểu nữa.

Từ từ.

Vì sao thanh kiếm trong tay Giang Bạch Nghiễn có thể thoải mái tới lui, di chuyển tùy ý, nhanh như làn gió, mà không tổn thương chàng chút nào?

Nàng nàng nàng thấy mũi kiếm suýt nữa sượt qua tai của Giang Bạch Nghiễn kia mà!

Động tác bắt đầu và kết thúc đều rất nhanh, khi Giang Bạch Nghiễn thu kiếm lại, Thi Đại ngơ ngác đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Phản ứng đầu tiên chính là rất linh động lại vô cùng xinh đẹp, dẫu chỉ là thanh kiếm bình thường, được chàng xoay chuyển như vậy cũng như bươm bướm vờn hoa, khiến người ta chẳng nỡ rời mắt.

Phản ứng thứ hai, Giang Bạch Nghiễn đã làm gì vậy kìa?

Bất kể là kiếm hay là chàng, Thi Đại cũng không thể nhìn rõ, chỉ nhớ trắng lấp lánh như một vệt sáng.

Cuối cùng tổng hợp lại hết bên trên.

Đây là thứ mà nàng học được hả?

Giang Bạch Nghiễn đè nén độ cong khóe môi:

“Thi tiểu thư.”

Đại não chết máy của Thi Đại khởi động lại:

“Đây là, kiếm hoa?”

Giương kiếm hoa, động tác nhập môn của kiếm khách.

Thông thường phải dùng sức ở cổ tay làm trục chính, để thanh kiếm vung lên không vạch ra những đường cong lớn nhỏ khác biệt.

Khi những đường cong được thanh kiếm lần lượt vạch ra ăn khớp, ánh sáng bóng tối chồng lên nhau thay đổi khôn lường, cực kỳ bắt mắt.

Nói một cách đơn giản, hữu dụng lại xinh đẹp.

Ánh mắt Thi Đại đong đầy mong mỏi hướng tới và sùng bái thuần túy.

Bị nàng nhìn chăm chú như vậy, Giang Bạch Nghiễn thầm thấy buồn cười:

“Muốn học?”

Thi Đại không do dự chút xíu nào:

“Muốn!”

Nói xong lại hơi thấp thỏm:

“Liệu có khó lắm không? Giang công tử này, huynh đừng đánh giá ta cao quá nhé.”

“Không khó, cổ tay linh hoạt chút là được.”

Giang Bạch Nghiễn nghiêng mắt nhìn nàng, xương cổ tay chuyển động:

“Nhìn cho kỹ.”

Lần này động tác của chàng rất chậm, đủ để Thi Đại thấy rõ từng chi tiết dù là nhỏ nhất.

Làm mẫu như vậy, Thi Đại mới phát hiện, hóa ra kiếm hoa thật sự không khó.

Trường kiếm di chuyển bên người, không cần quá nhiều kỹ thuật, chỉ cần thành thạo nắm chắc xoay chuyển đường cong, sẽ có thể vạch ra tàn ảnh.

Hẳn là thế.

Thi Đại cầm kiếm của Giang Bạch Nghiễn, bắt chước tư thế của chàng.

Nhận ra ngay, trông thì dễ đó, thực tế chẳng nhẹ nhàng chút nào.

Kiếm hoa đòi hỏi khéo léo thành thạo, ngay cả kiếm nàng cũng chưa từng chạm đến, dù chỉ là việc xoay kiếm cơ bản nhất, cũng rất vụng về.

Tham Khảo Thêm:  Chương 166

Hơn nữa kiếm hoa lướt ngang người, một khi bất cẩn sẽ tổn thương chính mình.

Sao Giang Bạch Nghiễn có thể làm mà không ngừng nghỉ chút nào nhỉ?

“Thi tiểu thư.”

Giang Bạch Nghiễn thản nhiên lên tiếng:

“Tưởng tượng thanh kiếm như một sợi dây kéo dài từ lòng bàn tay.”

Thi Đại nghiêm túc gật đầu.

Nàng hiểu biết nhanh, học rất chuyên chú, kiếm đoạn thủy được nâng lên lại hạ xuống, tốc độ nhanh dần, từ ban đầu phải dừng lại nhiều lần, đến lúc này đã có thể vạch ra vài đường cong trơn tru hoàn hảo.

Giang Bạch Nghiễn không nói nhiều, lặng lẽ ngước mắt.

Lúc thì quan sát kiếm của nàng, khi lại nhìn nàng.

Thi Đại hiếm khi che giấu cảm xúc, vui buồn hờn giận đều hiện hết trong mắt.

Khi cười ánh mắt lấp lánh, được sắc trời xán lạn phủ một lớp lụa mỏng, lông mi nhẹ run, ánh sáng vỡ vụn như nước lại như vàng rơi hết vào đáy mắt nàng.

Ngay cả không khí xung quanh nàng cũng trở nên sống động theo, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Sắp thành công rồi.

Nai nhỏ trong lòng xoay tròn nhảy nhót, Thi Đại hưng phấn, quyết định tăng độ khó.

Vừa nãy nàng thấy Giang Bạch Nghiễn làm mẫu, kiếm hoa có thể áp sát bả vai, thậm chí là lướt qua vành tai mình.

Thi Đại tiếc mạng, cố ý giảm chậm tốc độ, giơ tay nhấc kiếm.

Mũi kiếm khựng lại giữa không trung.

Với góc độ này…có lẽ sẽ chặt đứt nửa bả vai của nàng mất thôi.

“Giang công tử ơi.”

Lại thử thêm vài lần, đến cùng vẫn không nắm vững góc độ, Thi Đại không nhịn được hỏi:

“Vung kiếm hoa phải nhanh, nhưng nhanh quá sao có thể không khiến mình bị thương được vậy?”

Khó quá trời.

Giang Bạch Nghiễn:

“Quen rồi là được.”

Ngẫm lại thấy không đúng.

Thi Đại học kiếm chỉ dựa vào hứng thú nhất thời, tóm lại qua một khoảng thời gian nữa sẽ bỏ sang một bên.

Kiếm hoa cần kiếm thuật cơ bản nhất định, nàng không phải kiếm khách, chỉ dựa vào bản thân mày mò luyện tập, rất khó nắm vững bí quyết bên trong.

Quả nhiên, nghe thấy câu này, nàng lộ vẻ nghĩ ngợi.

Đúng là Thi Đại không có suy nghĩ sẽ luyện kiếm lâu dài, chỉ muốn học vài chiêu phòng thân thông thường dễ hiểu, dù sao cũng sẽ đến lúc dùng hết bùa, phải để lại đường lui cho mình.

Nhưng tính tình nàng có sự mạnh mẽ, bướng bỉnh.

Thứ nàng muốn, nàng sẽ dốc hết khả năng để đạt được, kiếm hoa muốn học, cũng phải luyện đến độ thành thạo.

Nếu không chỉ biết nửa vời, như nghẹn một hơi trong lòng, khiến người ta khó chịu.

Sau này bớt chút thời gian luyện thêm nhỉ? Động tác này không khó, nếu thường xuyên lập tập, chắc chắn sẽ tìm được cảm giác.

Lúc nàng suy nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng Giang Bạch Nghiễn:

“Thi tiểu thư.”

Thi Đại hoàn hồn, thấy Giang Bạch Nghiễn chỉ cổ tay nàng:

“Nếu không ngại, ta dẫn dắt cô thử nhé.”

Gì cơ?

Phải mất một lúc, Thi Đại mới hiểu ý của chàng.

Có thể tay cầm tay dạy nàng, để nàng quen thuộc cảm giác vung kiếm hoa.

Nửa tháng trước, lúc Giang Bạch Nghiễn dạy nàng vẽ bùa, cũng từng nắm cán bút, giúp nàng thông suốt những bước vụng về.

Thi Đại hỏi ngược lại:

“Có thể không?”

Trong ấn tượng, Giang Bạch Nghiễn không thích tiếp xúc với người khác.

Nàng vừa dứt lời, đã cảm giác có làn gió đến gần.

Giang Bạch Nghiễn bước đến sau lưng nàng, cùng lúc khi bóng chàng bao phủ, tay phải hơi áp sát mu bàn tay nàng.

Trong đình Thương Lãng, Thẩm Lưu Sương siết chặt tiểu thuyết.

Chàng muốn làm gì? Giang Bạch Nghiễn tên tiểu tử khốn kiếp…

Vừa định đứng dậy, nàng ta tập trung nhìn kỹ, khẽ cau mày.

Là nan sư, Thẩm Lưu Sương có linh khí trong người, nhãn lực cực tốt.

Nhìn từ góc độ này, vừa khéo trông thấy tay phải chạm nhau của hai người.

Không chạm trúng.

Giang Bạch Nghiễn dùng tay áo, tránh khỏi da thịt của cả hai.

Thi Đại cũng nhận ra, Giang Bạch Nghiễn giấu lòng bàn tay vào trong tay áo.

Cứ vậy dù có phủ lên tay nàng, hai người vẫn cách nhau lớp vải, không tiếp xúc chân chính.

Thi Đại nhớ lại, lúc dạy nàng vẽ bùa, Giang Bạch Nghiễn cũng chỉ nắm phần trên cán bút, không chạm vào nàng dù chỉ một chút.

Quả nhiên là chính nhân quân tử.

Giang Bạch Nghiễn trầm giọng:

“Như vậy, có mạo phạm cô không?”

Thi Đại vội vã lắc đầu.

Thế nên lòng bàn tay Giang Bạch Nghiễn nắm lấy mu bàn tay nàng.

Cách ống tay áo, chàng chẳng thể cảm nhận được xúc cảm của lòng bàn tay, chỉ biết vật trong tay chàng còn nhỏ hơn tưởng tượng.

Thoáng chút ấm áp.

Sắc mặt Giang Bạch Nghiễn không thay đổi, tròng mắt hơi tối.

Với chàng mà nói, người thường cũng như cây cỏ, dẫu thân hình hay diện mạo, cũng khó lưu lại dấu vết trong lòng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 45: Chương 45

Giờ phút này, hơi thở của Thi Đại lại cực kỳ rõ ràng, im hơi lặng tiếng, bám lấy xâm nhập, quanh quẩn bên người chàng.

Là mùi hương của hoa mai trong tuyết.

Không khác gì hương hoa chàng đã ngậm trong miệng tối qua, chỉ là trong trẻo hơn, nhạt hơn đôi phần.

Vì sao chàng lại lưu luyến mùi hương này?

Tay phải được chàng nắm chặt mềm mại mỏng manh, lộ ra một phần tay trắng như sứ, dễ dàng kíc.h thích sát ý và dụ.c vọng hủy diệt.

Giang Bạch Nghiễn nhớ lại sắc mặt ngạc nhiên vì suýt không nắm vững khi lần đầu nàng cầm đoạn thủy…

Một đại tiểu thư lớn lên trong nhung lụa.

Chàng mỉm cười rất khẽ.

“Thi tiểu thư.”

Giang Bạch Nghiễn cất lời:

“Bắt đầu thôi.”

Cả người Thi Đại căng chặt:

“Ừm.”

Thi Đại siết chặt đoạn thủy trong tay, rồi Giang Bạch Nghiễn nắm lấy mu bàn tay nàng, sức lực không quá mạnh, thuận thế nhấc lên.

Đỉnh đầu truyền đến giọng điệu ôn hòa, bình tĩnh không gợn sóng của chàng:

“Vung kiếm.”

Giang Bạch Nghiễn xoay xương cổ tay:

“Chuyển tay, vạch hoa.”

Được sức mạnh của chàng bao bọc, tay phải Thi Đại cũng không tự chủ lật chuyển theo.

“Giang công tử ơi.”

Giang Bạch Nghiễn dạy rất chậm, Thi Đại có cơ hội phân tâm:

“Tay phải của huynh đang bị thương đó.”

Chàng không buồn để tâm:

“Động tác này không cần dùng nhiều sức.”

Rõ ràng rất nặng kia mà!

Thi Đại không biết rốt cuộc Giang Bạch Nghiễn mạnh đến mức nào, thanh kiếm này không nhẹ, mỗi lần chàng vung kiếm lại hờ hững đến quá đáng.

Không thể không thừa nhận, có chàng dẫn dắt, thế kiếm mượt mà hơn trước rất nhiều.

Vòng cung chậm rãi xoay, vẫn với tốc độ nhàn nhã, khiến trái tim Thi Đại bình tĩnh lại, sống lưng cũng thả lỏng.

Nàng thấy thú vị, thuận miệng hỏi:

“Huynh học kiếm bao lâu rồi?”

Giang Bạch Nghiễn đáp:

“Hơn mười năm.”

Mười mấy năm.

Trước khi Giang Bạch Nghiễn bị tà tu bắt đi, đã học kiếm rồi sao?

Cũng phải, cha từng nói, phụ mẫu của chàng đều là kiếm khách.

Thi Đại tập trung tinh thần cảm nhận đoạn thủy chuyển động, không hề chuẩn bị, nghe chàng lên tiếng:

“Thi tiểu thư từng học đao?”

“Đúng vậy.”

Thi Đại mỉm cười:

“Nổi rất nhiều vết chai, còn có bọt nước…tay của Giang công tử, có phải bị chai nhiều lắm không?”

Nàng có thể cảm nhận đầu ngón tay mát lạnh của Giang Bạch Nghiễn, tay áo đã che chắn rất nhiều xúc giác, chẳng thể chạm tới.

Giang Bạch Nghiễn:

“Ừm.”

Yên lặng một thoáng, chàng lại nói:

“Lần này, học bao lâu?”

“Không biết nữa.”

Tốc độ vung kiếm hoa bỗng nhanh hơn đôi chút, gió mạnh lướt qua người.

Thi Đại không hề đề phòng, cánh tay phải nhẹ run, bị Giang Bạch Nghiễn hơi dùng sức ổn định lại.

“Ta muốn học một số chiêu kiếm đơn giản.”

Dần dà quen với tiết tấu tăng nhanh, nàng thành thật đáp:

“Để đề phòng lỡ như, tránh lúc nào đó không dùng bùa được nữa.”

Thi Đại khựng lại, thăm dò hỏi:

“Giang công tử có bằng lòng dạy ta không?”

Dường như hôm nay chàng rất dễ nói chuyện.

Giọng nói Giang Bạch Nghiễn như làn gió lướt qua:

“Ừm.”

Quả nhiên dễ nói chuyện lắm luôn!

Thi Đại lặng lẽ ghi lại vào cuốn sổ nhỏ trong lòng, rất cám ơn Giang công tử, người đẹp tâm thiện.

Lòng nàng khẽ động, nhận ra gì đó, cười nhẹ thành tiếng:

“Hai người chúng ta, cứ như đang chơi hỏi đáp vậy ha.”

Chàng tới nàng đi, vậy mà cứ hỏi mãi.

Sau lưng yên tĩnh một chốc.

Giang Bạch Nghiễn cũng cong môi:

“Cho nên, đến lượt ta rồi.”

Giọng trần thuật không cho phép nghi ngờ, hơi nhấn âm cuối.

Chẳng rõ vì sao, xuất phát từ giác quan thứ sáu, sống lưng Thi Đại cứng đờ.

Lòng bàn tay chạm mu bàn tay, khi tần suất vung kiếm gần như nhất trí, có thể cảm nhận được mạch đập nhảy nhót của đối phương, từng chút từng chút, gần như đồng điệu.

Cùng lúc đó, kiếm đoạn thủy lướt qua vành tai hai người, tiếng gió vang lên.

Cảm giác áp lực ùn ùn kéo tới, bỗng lại gần rồi đột ngột rời xa.

Như rắn độc thè lưỡi nhẹ nhàng đảo quanh, để lại dấu vết ẩm ướt nóng bỏng.

Cảm giác ban nãy…là gì nhỉ?

Trái tim như bị bóp chặt rồi buông lỏng, Thi Đại nghe thấy nhịp tim mình tăng tốc, cũng nghe thấy giọng nói khẽ khàng của Giang Bạch Nghiễn.

Chẳng rõ có phải ảo giác hay chăng, lúc chàng nói câu này, giọng điệu thoáng thay đổi.

Rời rạc, khó hiểu, xen lẫn tự giễu như đùa bỡn, hơi thở ấm áp, áp sát bên tai như có như không.

Tay áo xòe ra, che phủ giữa hai người, gợi những vòng cung như sóng nước trên da.

Là tư thế kiềm chế cùng cực, lại thoáng vẻ xâm lược lạ lùng.

“Thi tiểu thư đối xử với ta như vậy.”

Giang Bạch Nghiễn cất lời:

“Là vì thương hại ta?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.