Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện

Chương 64: C64: Chương 64



Khi trải qua họa cảnh, định vị mà Thi Đại dành cho nó là một bộ phim điện ảnh nhập vai.

Tất cả hành động của Ngu Tri Họa, tương tự như cắt nối biên tập. Ghép hai đoạn phim ngắn không liên quan lại với nhau, để khán giả nảy sinh ảo giác chúng là một thể thống nhất.

Cảnh mà họ nhìn thấy, thực ra là thứ mà Ngu Tri Họa muốn để họ thấy.

Một phía không chút đề phòng gặp phải một phía phí hết tâm cơ, bị lừa đến triệt để.

Trong sảnh yên ắng, không ai lên tiếng, không khí bị kéo căng như dây cung.

Thi Đại siết chặt lá bùa, chuẩn bị phản kích bất kỳ lúc nào.

Sắc mặt Thẩm Lưu Sương hờ hững, ngón cái vuốt ve mặt nạ na sư nơi thắt lưng.

Đây là nguyên nhân nàng ta ngồi giữa Ngu Tri Họa và Thi Đại.

Chẳng biết Ngu Tri Họa đã sống bao nhiêu năm, nói không chừng có thủ đoạn gì đó tổn thương người khác. Kinh nghiệm thực chiến của Thẩm Lưu Sương phong phú, ngăn trước người Thi Đại, có thể bảo vệ nàng bình an.

“Nói một cách đơn giản.”

Trong bầu không khí tĩnh lặng khiến lòng người bất an, Thi Đại phá vỡ trầm mặc:

“Vệ Tiêu chính là tà tu đã tu luyện tâm nhân pháp. Tâm nhân pháp cần người thuần âm, lúc cô điều tra sinh thần bất tự của người chết, từng bị người khác nhìn thấy, khiến Trấn Ách Ti nghi ngờ.”

“Cho nên cô và Vệ Tiêu tự biên tự diễn, thông qua họa cảnh, khiến chúng ta hiểu lầm Vệ Tiêu trọng thương. Người sắp chết không thể khống chế tà trận, từ đó loại bỏ hiềm nghi của hắn ta.”

Còn về bản thân Ngu Tri Họa, nàng ta ở sảnh lớn chưa từng rời khỏi, càng không thể là hung thủ.

Ngoài dự đoán, Ngu Tri Họa chỉ cười khẽ một tiếng.

Nàng ta như hoang mang:

“Cô bắt đầu nghi ngờ, là vì bùa giữ mạng từng nhắc đến trong y quán?”

“Đây là một trong những nguyên nhân. Khi cô và Vệ Tiêu đồng thời nói dối thừa nhận từng đưa bùa cho Vệ Linh, ta đã đoán hai người là đồng mưu.”

Thi Đại không hề buông lỏng cảnh giác:

“Lúc đầu cảm giác hai người bất thường, là khi nhìn thấy giấy cầu nhân duyên kia.”

Giấy cầu nhân duyên cũ kỹ quá đỗi, phán đoán thời gian, hoàn toàn không khớp với độ tuổi của Vệ Tiêu.

Dựa vào tự tin khi có Thẩm Lưu Sương bên cạnh, Thi Đại nói tiếp:

“Bốn mươi năm trước, Tần Tiêu từng đưa cho biểu muội hắn vài lá bùa. Chuyện này cô không biết, không thể lặp lại trên người Vệ Tiêu và Vệ Linh.”

Trên đời nào có hai người thật sự giống hệt như nhau, dẫu Ngu Tri Họa có trăm phương ngàn kế tái hiện lại năm đó, cũng khó tránh khỏi sơ hở.

Chính chi tiết này, đã trở thành cơ sở để phá vỡ toàn cục.

“Là ta tính sai.”

Ngu Tri Họa nhấp nửa ly trà đã lạnh:

“Trong quỷ đả tường bốn mươi năm trước, yêu ma kéo đến rất hung hãn. Bốn người chúng ta gần như không giao lưu gì, từ đầu đến cuối vẫn cố hết sức chống trả…Ta vốn nghĩ, các người sẽ không lấy được tin tức gì từ miệng Tần Tiêu.”

Nào ngờ cẩn thận đến mấy vẫn có sơ sót.

Thi Đại nhớ lại tình hình lúc ấy, quả thật họ rất ít giao lưu với Tần Tiêu. Dù sao tà ma trước mặt, không ai rảnh để trò chuyện.

Chuyện bùa giữ mạng, là tự Tần Tiêu chủ động nhắc đến.

Như vậy cũng có thể giải thích được, vì sao Thi Đại luôn có cảm giác quái lạ khó nói nên lời lúc vào quỷ đả tường ngày đó.

Giờ nghĩ lại, chính là bày biện trong hành lang khách điếm Quân Lai.

Cách nhau mấy chục năm, dù trang trí của khách điếm Quân Lai không thay đổi, nhưng vách tường và sàn nhà đã có vết đốm rõ rệt.

Khi ấy nàng bị nhốt trong quỷ đả tường, tà khí khiến không gian méo mó, làm vách tường sinh ra vệt đỏ như dây leo, mặt đất cũng lờ mờ, không nhìn rõ được.

Cho nên Thi Đại không thể nhận ra manh mối ngay, chỉ cảm thấy không hợp lý theo bản năng.

Yên lặng một chốc, Thi Đại cau mày hỏi:

“Cẩm Nương trong vụ án này…đã bị các ngươi giết hại?”

Nhìn ly trà suốt một lúc, Ngu Tri Họa khẽ đáp:

“Ừm.”

Đến tận lúc này, nàng ta vẫn bình tĩnh như cũ.

Thi Đại nhìn chằm chằm nàng ta, xuyên qua đôi mắt thanh lệ của Ngu Tri Họa, chỉ thấy sắc tối trống rỗng, chẳng rõ cảm xúc bên trong.

Nàng ta đang cố ý kéo dài thời gian, suy nghĩ làm sao để thoát thân chăng?

Ở bên cạnh lắng nghe một lúc lâu, cuối cùng Thẩm Lưu Sương không nhịn được hỏi:

“Cẩm Nương là kẻ chết thay mà các ngươi đã chọn?”

Đôi mắt Ngu Tri Họa u ám, khẽ cong môi:

“Phải.”

Tất cả đã phơi bày rõ ràng, nàng ta không định che giấu nữa.

“Khách điếm Quân Lai bị tà ma tấn công, có họa trung tiên như ta ở hiện trường, ta biết chắc chắn Trấn Ách Ti sẽ nhờ ta vẽ họa cảnh.”

Ngu Tri Họa cất lời:

“Dù Trấn Ách Ti không chủ động đề cập, ta cũng có thể tự đề cử.”

“Vì muốn thoát tội, ta đã nghĩ ra kế hoạch này từ sớm, vẫn luôn âm thầm quan sát khách điếm Quân Lai. Dự tính ban đầu là mời một tà tu cùng đến săn bắt, chờ tốp tà ma kết thúc, sẽ giết gã, ngụy tạo cảnh gã sợ tội bỏ trốn.”

Ngu Tri Họa nói:

“Không ngờ…ta lại phát hiện trù nương của khách điếm, trùng hợp cũng là tà tu.”

Một chú dê thế tội sẵn có, không dùng cũng uổng.

“Cẩm Nương là kẻ nửa vời, không khống chế nổi tà khí trên người, thần chí hoảng hốt, rất dễ nhận ra nàng ta có vấn đề.”

Ngu Tri Họa rũ mắt cười bảo:

“Chắc chắn Trấn Ách Ti sẽ điều tra nàng ta.”

Thi Đại:

“Lúc tốp tà ma thứ ba tấn công, Vệ Tiêu đã giết nàng ta, hủy thi diệt tích?”

Ngu Tri Họa hé miệng muốn phản bác, ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng không đáp, xem như mặc nhận.

Cẩm Nương mất tích, chờ Trấn Ách Ti vào họa cảnh, phát hiện thân phận tà tu của nàng ta, sẽ chứng thực được chuyện sợ tội bỏ trốn.

Vu oan giá họa như nước chảy mây trôi.

“Ta không hiểu.”

Thẩm Lưu Sương lên tiếng:

“Tại sao cô lại vì Vệ Tiêu làm đến mức này.”

Nàng ta từng gặp phạm nhân muôn hình vạn trạng, trời sinh hung tàn, không biết hối cải, không còn đường lui, đa số khi gây án, đều vì lợi ích của mình.

Người đời mong cầu quá nhiều, tiền tài, địa vị, tu vi, như Ngu Tri Họa, phí hết tâm tư chỉ vì một kẻ khác, thật sự ít đến hiếm hoi.

Thẩm Lưu Sương thấy không đáng.

Nếu nàng ta muốn tiếp tục nhân duyên kiếp trước, Vệ Tiêu lúc này là kẻ giết hại nhiều người, tu luyện tà thuật, có điểm nào giống với “Tần Tiêu” đã từng mất mạng trong tay yêu tà?

Vấn đề này, Ngu Tri Họa không trả lời.

“Hôm nay Trấn Ách Ti đến đây.”

Nàng ta ngẩng đầu, vẫn ôn hòa như cũ:

“Không chỉ hai vị đâu nhỉ?”

Không hổ là yêu tinh sinh ra từ thư họa, Ngu Tri Họa rất thông minh.

Đối phương bình tĩnh, giọng điệu Thẩm Lưu Sương cũng nhẹ hơn:

“Ừm, trên nóc nhà, ngoài cửa lớn, đều có người của chúng ta.”

Nàng ta và Thi Đại không ngốc đến độ đơn độc hành động, đến Vệ phủ dò hỏi, là kết quả mà mọi người ở Trấn Ách Ti bàn bạc.

Xung quanh đã bao vây chặt chẽ, chờ Ngu Tri Họa thừa nhận tội danh, những người khác sẽ phá cửa xông vào.

Ngu Tri Họa không còn đường thoát.

Tham Khảo Thêm:  Chương 3

Bên tai lại yên tĩnh, Thi Đại nghe thấy tiếng thở than se sẽ.

“Đã làm rồi, hà tất phải hỏi nguyên nhân.”

Tay áo phấp phới, Ngu Tri Họa nhếch môi:

“Đánh đi.”

Giọng nói nàng ta trong trẻo mềm mại, khoảnh khắc ngước mắt, lại toát ra vẻ lạnh lẽo kiên quyết.

Mọi chuyện bại lộ, Vệ Tiêu chắc chắn sẽ chết, nàng ta là đồng phạm, cũng khó thoát tội.

Thay vì chờ chết, chi bằng cược một phen.

Thẩm Lưu Sương đã dự đoán từ trước, mặt nạ na sư nơi thắt lưng lan tỏa nhiệt độ nóng bỏng, được nàng ta thành thạo đeo lên mặt.

Lần này là mặt nạ Linh Quan, màu nâu gỗ, tượng trưng cho vị thần chính nghĩa diệt tà vì dân, thanh tẩy Na đường.

Tay phải Ngu Tri Họa cầm bút, tay trái vung vẩy một cuộn tranh dài.

Chẳng qua chỉ thoáng chốc, một con mãnh hổ do nước mực ngưng tụ khom người phóng ra, bị trường đao trong tay Thẩm Lưu Sương chém làm đôi.

“Cẩn thận chút!”

Liễu Như Thường nhảy xuống từ mái hiên:

“Thực lực Ngu Tri Họa không yếu.”

Giang Bạch Nghiễn tiến vào từ cửa hông, rút kiếm ra khỏi vỏ.

Thi Đại thúc đẩy bùa diệt quỷ trừ hung, đánh nát một bóng đen nhào đến trước mặt:

“Ừm.”

Hơn bốn mươi năm trước, Ngu Tri Họa đã có thể đối phó với rất nhiều tà ma trong quỷ đả tường, không thể xem thường thực lực thực sự của nàng ta hiện nay.

Nhưng khắp chốn đều có người của Trấn Ách Ti bao vây, Ngu Tri Họa không nghi ngờ gì chỉ đang ngoan cố chống cự.

Bị vây chặt bên trong, sắc mặt Ngu Tri Họa vẫn bình tĩnh, bút ngọc vung lên giữa không trung, vẽ ra hai thanh trường đao sắc mực.

Một thanh vung về phía Thẩm Lưu Sương trước mặt, thanh còn lại chém thẳng cương thi tấn công sau lưng, mũi đao lóe sáng lạnh lẽo, hóa ảo ảnh thành thực thể.

Vội vàng khống chế cương thi tránh né, Tống Ngưng Yên hiếm khi rút đi vẻ buồn ngủ, trợn to hai mắt:

“Nàng ta có thể điểm mực thành đao?”

Liễu Như Thường tặc lưỡi:

“Sống bao nhiêu năm nay, cũng nên có chút bản lĩnh.”

Tay áo dài tung bay, Ngu Tri Họa không phản ứng, bút ngọc vung ngang, vài vết mực đen phóng ra.

Nước mực thành hình, hóa thành mũi nhọn như sao trời giữa không trung, đổ ập xuống.

Chưa từng thấy mưa dao dày đặc như vậy, Thi Đại vung bùa hộ thân:

“Giáp tử bảo vệ người, giáp ngọ canh giữ hồn, nghe lệnh!”

Ánh vàng kim mở ra vòng tròn nửa trong suốt, bảo vệ nàng và Thẩm Lưu Sương bên trong.

Thẩm Lưu Sương mỉm cười cám ơn, lấy đà giơ đao giải quyết dứt khoát, chém đứt bóng mực bất quy tắc.

“Cẩn thận.”

Giọng nói Giang Bạch Nghiễn bỗng dưng vang lên:

“Bức tranh kia không ổn.”

Thi Đại nhìn qua, ánh mắt chạm vào bức tranh trong tay Ngu Tri Họa.

Nàng đã từng thấy Ngu Tri Họa tác chiến trong quỷ đả tường, vũ khí chỉ có bút ngọc mà thôi.

Bức tranh này dùng để làm gì?

Chớp mắt liếc nhìn, đó dường như là…một bức giang sơn đồ?

Không chờ Thi Đại phản ứng, bút ngọc của Ngu Tri Họa đã rơi xuống, vài con sài lang hổ báo gầm gừ phóng ra.

Cùng lúc đó, giang sơn đồ nhanh chóng lớn lên, kéo dài ra xung quanh.

Chỉ ngắn ngủi trong một thoáng, bức tranh lan tràn tựa thủy triều, bao trùm toàn bộ sảnh lớn…

Thi Đại giật thót.

Giang sơn đồ kéo đến chẳng kịp đề phòng, gần như tất cả mọi người đều bị bao phủ bên trong, tầm mắt tối sầm.

Chớp mắt đã là cảnh tượng khác biệt.

Sảnh chính của Vệ phủ tan biến mất dạng, chẳng còn nhìn thấy đồng liêu Trấn Ách Ti và Ngu Tri Họa đâu nữa, nàng đang đứng trên đỉnh núi, bên cạnh là Liễu Như Thường.

Nơi này hiển nhiên không phải họa cảnh, bởi vì quan sát xung quanh, cây cối hoa cỏ, đều là dáng vẻ do bút mực phác họa thành.

Lòng có cảm giác, Thi Đại ngẩng đầu.

Chân trời điểm xuyết một vầng trăng trắng muốt, khóm mây là từng vòng bóng đen do bút mực vẽ ra, đỉnh núi cũng là sắc trắng đen đơn điệu.

Đây là…thế giới trong tranh sơn thủy?

“Phiền quá.”

Sau lưng truyền đến giọng nói của Liễu Như Thường:

“Cửu Nương Tử, cái này là pháp khí của Ngu Tri Họa sao?”

“Nói một cách chính xác, là tranh bổn mệnh của họa trung tiên.”

Rắn trắng híp mắt:

“Vậy mà có thể biến thứ này thành thật…trước đây Ngu Tri Họa đã che giấu thực lực.”

Thi Đại quay đầu:

“Tranh bổn mệnh? Những người khác đâu?”

Trong sảnh chính của Vệ phủ có không ít người, lúc này trên đỉnh núi chỉ còn lại nàng và Liễu Như Thường.

“Một loại chí bảo, được hóa thành từ sức mạnh thuần khiết nhất trong yêu đan của nàng ta.”

Bạch Cửu Nương Tử nói:

“Bức tranh này rất khó đối phó, một núi một sông đều do Ngu Tri Họa khống chế. Các người bị nhốt bên trong, tất cả mọi người đều phân tán…

Nó còn chưa nói hết, bỗng dưng thè lưỡi:

“Cẩn thận góc phía đông!”

Không cần nó nói, Thi Đại và Liễu Như Thường cũng cảm nhận được bóng đen đến từ phía đông.

Nghiêng mắt nhìn qua, hai người đều sửng sốt.

Một khóm mây nơi chân trời vặn vẹo biến hình, ngưng tụ thành bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, đổ ập về phía đỉnh núi nơi hai người đang đứng.

“Cái cái cái này…”

Bàn tay khổng lồ to cỡ ngọn núi, Liễu Như Thường ôm chặt eo Thi Đại:

“Quá đáng rồi đấy!”

Một khi bị thứ này đè xuống, họ chắc chắn mất mạng như loài kiến hôi.

Thi Đại bị nàng ta ôm hơi ngơ ngác, nghe thấy tiếng cười nói trong trẻo của Liễu Như Thường:

“Đại Đại, nắm chắc.”

Rắn trắng quấn quanh cổ ngấm vào máu thịt nàng ta, hóa thành vảy rắn trắng bạc.

Đôi mắt Liễu Như Thường giăng đầy sắc đỏ, không khác gì màu sắc đồng tử của Bạch Cửu Nương Tử

Nàng ta cong môi, thè chiếc lưỡi rắn đỏ ngầu.

Ngay sau đó, bên tai Thi Đại là tiếng gió lùa nhanh mạnh.

Trước khi bàn tay khổng lồ kia đập xuống, Liễu Như Thường đã ôm chặt nàng, thân hình linh hoạt như rắn, tung người nhảy lên.

Gió mạnh rít gào, làm người ta chẳng mở mắt nổi, Thi Đại xuyên qua tóc đen bay tán loạn, nhìn rõ tình hình phía trước.

Liễu Như Thường mặc váy đỏ rực lửa, mang theo nàng nhảy sang một đỉnh núi khác, tư thế ung dung, như mũi tên rời khỏi dây cung.

Từ giữa không trung nhìn xuống, hơn phân nửa bức tranh đều lọt vào tầm mắt, dưới núi là dòng sông sắc giấy tuyên thành sâu không thấy đáy.

“Thế nào?”

Liễu Như Thường đắc ý hỏi nàng:

“Bị dọa rồi hả?”

Thi Đại ôm chặt nàng ta, mỉm cười rạng rỡ:

“Đẹp quá!”

Đáp xuống đỉnh núi khác, hai chân vững vàng chạm đất.

Liễu Như Thường buông tay, nghĩ lại mà sợ:

“May mà giữa mấy ngọn núi cách nhau không xa. Tỷ không muốn làm người đầu tiên trong lịch sử bị nước mực đè chết đâu.”

Nếu tên Trần Triệt kia mà biết, chắc chắn sẽ cười nhạo nàng ta.

Trong tranh bổn mệnh, cảnh tượng quái lạ hỗn loạn quỷ dị.

Lần đầu Thi Đại trông thấy cảnh trí thế này, quay đầu nhìn về phía bàn tay khổng lồ đè sập đỉnh núi, ngoài nỗi hoảng sợ lại thấy tò mò.

Nhớ đến lời rắn trắng chưa nói hết, nàng thuận theo hỏi:

“Bạch Cửu Nương Tử nói, tất cả chúng ta đều bị phân tán…nhóm Lưu Sương tỷ cũng ở trong tranh sao?”

“Tất nhiên.”

Liễu Như Thường lên tiếng, sắc đỏ nơi đáy mắt càng đậm, hóa thành giọng nói của Bạch Cửu Nương Tử:

“Còn nhớ bức tranh kia không? Một bức rất dài, nơi này sông núi đan xen, ai mà biết mọi người đã bị hút vào nơi nào.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 105: “Thánh Tộc Thứ Sáu” Của Yêu Tộc

Lúc mời tiên nhập vào người, nàng ta và tiên gia dùng chung một cơ thể.

Bạch Cửu Nương Tử khựng lại:

“Nhưng mà…nếu tranh sơn thủy đang thay đổi, cho thấy rõ Ngu Tri Họa cũng ở bên trong, đang dùng bút ngọc chỉnh sửa hình ảnh.”

Thoáng chốc, lại biến thành giọng nói của Liễu Như Thường:

“Hiểu rồi, muốn ra khỏi chỗ này phải tìm được bản gốc Ngu Tri Họa, đúng không?”

“Người nói đúng.”

Bạch Cửu Nương Tử thở dài:

“Tuyệt đối phải cẩn thận. Tranh bổn mệnh do nàng ta khống chế, dẫu Ngu Tri Họa muốn san bằng ngọn núi này cũng chỉ là chuyện trong thoáng chốc.”

Nó vừa dứt lời, nhanh chóng chớp mắt.

Không phải xui đến vậy chứ.

Như lời hồi đáp với câu nói ban nãy, ngọn núi vốn vững vàng bắt đầu rung chuyển.

Như băng tuyết tan chảy, không cho hai người cơ hội phản ứng, đỉnh núi bỗng lõm xuống!

Thi Đại nhanh tay lẹ mắt, kéo tay phải Liễu Như Thường:

“Ôm chặt thân cây!”

Cây cối trên núi là vài nét bút rải rác tùy ý phác họa, may mắn cắm rễ dưới đất, không đến mức đổ nát.

Thân cây cũng đổ rạp theo ngọn núi, vì mất trọng lực mà lỗ tai vang lên ong ong.

Thi Đại ổn định cơ thể, giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, đã dùng bùa thần hành cho hai người.

Có bùa thần hành bên cạnh, nếu yêu ma quỷ quái đột ngột tấn công, họ có thể kịp thời tránh được.

“Ngu Tri Họa vẫn luôn giày xéo chỗ này.”

Cảm giác mất trọng lực rơi xuống có thể so với nhảy bungee, Thi Đại nhắm chặt hai mắt:

“Chắc chắn nàng ta đang ở gần chúng ta!”

Liễu Như Thường nhìn thoáng qua sóng nước cuồn cuộn dưới núi, gào thét trong gió lạnh:

“Lẽ nào chúng ta phải rơi xuống sông? Muội biết bơi không?”

Nàng thật sự là một con vịt cạn.

Tưởng tượng xong hình ảnh mình cố hết sức vùng vẫy dưới nước, Thi Đại run rẩy:

“Không, không biết.”

Liễu Như Thường lập tức an ủi:

“Đừng sợ, tỷ…à không, Bạch Cửu Nương Tử biết, giỏi lắm đấy.”

Rắn tiên nhà nàng ta là toàn năng!

May mắn trong bất hạnh, lúc ngọn núi bị san thành đất bằng, hai người khó khăn dừng lại bên trên mặt nước.

So với núi non trùng điệp xung quanh, vị trí của họ là một hẻm núi thấp.

Thi Đại dùng sức vỗ lồng ngực đang đập điên cuồng của mình, cảm thấy tranh bổn mệnh này quá mức kinh khủng.

Ngu Tri Họa không cho họ thời gian thở dốc.

Bóng đen bỗng xuất hiện phía sau, Thi Đại nhanh chóng quay đầu, nín thở.

Dòng sông dưới chân núi cuồn cuộn sóng trắng, lúc này đang gợi lên từng đợt sóng lớn ngút trời.

“Ngút trời” ý trên mặt chữ.

Dòng nước trắng tuyết, như một tòa lầu cao nhô lên khỏi mặt đất, khí thế hung hãn.

Lại nhìn xuống nước, từng con cá bơi lội tan thành mực đen rồi tụ thành bóng đen muôn hình vạn trạng, há to cái miệng khổng lồ.

Liễu Như Thường: “…”

Thi Đại: “…”

Liễu Như Thường:

“Chạy trước nhé?”

Thi Đại:

“Chạy trước đi.”

“Cứ tiếp tục như vậy bao giờ mới kết thúc?”

Nhấc chân bỏ chạy, Liễu Như Thường quay đầu liếc nhìn:

“Sao Ngu Tri Họa cứ ra sức đuổi theo chúng ta thế?”

“Nàng ta tách chúng ta ra là muốn từ từ đánh tan.”

Thi Đại lấy một lá bùa từ trong ngực ra:

“Để muội thử cái này.”

Nàng hít sâu, hơi nghiêng người, giấy vàng kẹp giữa hai ngón tay toát ra ánh sáng xanh lục:

“Ngũ lôi ngũ lôi, sấm sét nhanh đến, nghe lệnh!”

Tia chớp lấp lánh, Liễu Như Thường nhìn lại.

Nói thật, nàng ta cảm thấy, đây là cảnh tượng hoành tráng nhất, không phải một trong những, mà mình từng thấy trong khoảng thời gian gần đây.

Lôi hỏa phù của Thi Đại phóng ra ánh lửa bỏng mắt, xé rách sắc điệu đen trắng bất biến.

Sét và lửa đan xen màu lục lam nhanh chóng tấn công phía trước, tia chớp vào nước, trải rộng phạm vi lớn.

Những bóng đen sát khí rợp trời lập tức cứng đờ, co giật như bị chích điện, lộp độp rơi xuống.

Trời giáng yêu vật như đổ trận mưa rào, rất chấn động.

Bạch Cửu Nương Tử nuốt nước miếng, hơi thèm:

“Ôi, bữa tiệc toàn cá.”

Liễu Như Thường cảnh giác:

“Đừng dùng cơ thể của ta ăn mấy thứ đó đấy nhé!”

Nước sông dẫn điện, có lẽ tà vật trong tranh không sợ sét, nhưng linh khí trong lôi hỏa phù tản ra cùng sấm chớp, có thể trừ tà ngay tức khắc.

Cám ơn Đại Chiêu đã tôn trọng môn vật lý.

Thi Đại mỉm cười, giơ ngón cái với nàng ta:

“Sống lại ta chích điện cá mực ở Đại Chiêu.”

Tà vật không còn, nước sông dâng trào cũng bị ảnh hưởng của lôi hỏa phù, dường như tạm ngừng giữa không trung.

Đây là cảnh tượng kỳ lạ quá đỗi đặc sắc, Thi Đại giỏi nhất là tìm vui trong đau khổ, lau mồ hôi lạnh trên trán:

“Bỏ qua sự thật chúng ta bị Ngu Tri Họa truy sát, thực ra tranh bổn mệnh cũng khá thú vị.”

Liễu Như Thường nghe nàng nói nhếch khóe môi:

“Cũng phải, non xanh nước biếc, cứ coi như đến đây đạp thanh đi.”

Thi Đại cầm lôi hỏa phù, nhướng mày cười:

“Nơi này núi đen sông trắng, phải gọi là đạp mực mới đúng.”

Nàng dứt lời giơ tay, sấm sét mang theo lửa điện, đột nhiên dâng lên.

Vài con chim do nước mực hóa thành nhanh chóng vồ tới, không chờ đến gần hai người, đã bị lôi hỏa của Thi Đại đánh rơi xuống đất.

Sóng trước chưa lặng, sóng sau đã lên, mặt nước lắng đọng có phản ứng.

Sóng nước ngưng tụ, từ trắng bạc biến thành màu mực nồng đậm, hóa thành trăm ngàn loài chim, vỗ cánh sà xuống.

Vô số chim đen đồng loạt lao tới, khí thế kinh người, che trời lấp đất.

Da đầu Liễu Như Thường tê dại, khẽ tặc lưỡi, rút roi dài giữa thắt lưng ra:

“Phiền quá đi mất.”

Thi Đại vừa định vung bùa niệm chú, lơ đãng liếc thấy luồng sáng sắc lạnh.

Là kiếm khí.

Một kiếm rơi xuống, như gió bắc cuốn qua mặt đất, sắc trăng lấp đầy dãy núi.

Sát khí ùn ùn kéo đến, bện thành một tấm lưới khổng lồ phức tạp, trảm bầy chim thành từng vết mực nước, rơi đầy đất.

Đoán được thân phận người đến, Thi Đại nhanh nhẹn xoay người, mỉm cười rạng rỡ:

“Giang công tử!”

Giang Bạch Nghiễn bạch y như tuyết, tóc đen tựa mực, đứng giữa dãy núi đen ngòm, khiến nàng có một loại ảo giác khác lạ.

Như thể chàng thật sự bước ra từ trong tranh.

Xem như đã tập hợp lại cùng một đồng liêu, Liễu Như Thường thở phào nhẹ nhõm:

“Ngu Tri Họa ở gần đây.”

Nhìn thoáng qua Thi Đại, xác nhận nàng không bị thương, Giang Bạch Nghiễn cầm kiếm gật đầu:

“Ừm.”

“Chúng ta phải làm sao để tìm được nàng ta?”

Thi Đại quan sát xung quanh:

“Nơi nào trong tranh cũng là núi và nước, rất khó tìm người. Cho dù chúng ta đến gần nàng ta, bất kỳ lúc nào Ngu Tri Họa cũng có thể vẽ ra chướng ngại vật, che giấu hành tung phải không?”

Nơi này là địa bàn của nàng ta, núi cao đất bằng, chỉ trong một ý niệm của Ngu Tri Họa.

“Không cần lo lắng.”

Giang Bạch Nghiễn cười:

“Cứ như vậy là được.”

Giọng điệu chàng bình tĩnh, lúc cất lời nhấc mũi kiếm lên.

Đoạn Thủy vang lên ong ong, sau khi cổ tay chàng dùng sức, vung ra chiêu kiếm thế như chẻ tre, cắm thẳng vào dãy núi cao ngất cách đó không xa.

Chỉ thoáng chốc, dãy núi sụp đổ, hóa thành mực đậm, tan chảy dưới đất.

Liễu Như Thường: “…”

Liễu Như Thường: “???”

Tham Khảo Thêm:  Chương 42: - Dẫn ngươi về nhà ra mắt gia đình

Một kiếm bổ núi? Thao tác gì thế này?

“Vật trong tranh được ngưng tự từ linh khí của Ngu Tri Họa.”

Giang Bạch Nghiễn thản nhiên nói:

“Phá hủy linh khí trong đó là được.”

Một con đường chưa từng nghĩ đến.

Trước có Thi Đại chích điện cá mực, sau có Giang Bạch Nghiễn một kiếm xuyên núi.

Liễu Như Thường chìm vào suy nghĩ.

Chẳng trách sát khí khi Giang Bạch Nghiễn xuất kiếm lại nặng như vậy, phải chăng tiểu tử này chém từng ngọn núi để đến đây? Ảo ảnh tốt đẹp thế kia, đến chỗ hai người sao lại lạ lùng quá đỗi?

…Bỏ đi, rõ là xứng đôi mà.

Chọt rắn trắng trên cổ mình, Liễu Như Thường nhỏ tiếng hỏi:

“Còn có thể chơi như vậy hả?”

Bạch Cửu Nương Tử: “…”

Bạch Cửu Nương Tử:

“Ta cũng mới thấy lần đầu kia mà.”

Họa trung tiên vốn hiếm có, người từng gặp họa trung tiên lại càng ít ỏi.

Cho dù dấn thân vào trong, cũng rất khó nghĩ đến chuyện thẳng thừng chém đứt sông núi.

Chỉ có kẻ điên như Giang Bạch Nghiễn, mới có bản lĩnh nảy sinh kiếm ý và sát tâm nặng như vậy.

“Đừng buông lỏng cảnh giác.”

Tròng mắt Bạch Cửu Nương Tử khẽ đảo:

“Gây ra động tĩnh lớn như thế, Ngu Tri Họa sẽ không bó tay chịu trói.”

Nhận ra nơi ẩn thân không còn an toàn nữa, chắc chắn nàng ta sẽ nhanh chóng ra đòn hiểm.

Quả nhiên, Thi Đại nghe thấy tiếng vang đinh tai nhức óc.

Khóm mây dày đặc cuồn cuộn nơi chân trời, hóa thành một bàn tay khổng lồ đổ ập xuống.

Liễu Như Thường học theo cách làm của Giang Bạch Nghiễn, cười lạnh một tiếng, vung roi tấn công.

Lẽ nào nàng ta còn phải sợ một vũng nước mực?

Linh khí dồi dào của tiên gia vặn xoắn, như răng nanh chí mạng của rắn độc.

Roi dài vụt qua, bàn tay khổng lồ tan chảy, văng vài vết mực đen lên gò má nàng ta.

Vừa khéo đúng lúc này, nước sông cuồn cuộn gợn lên gió lốc như rồng dài, gào thét càn quét.

Thi Đại vung lôi hỏa phù, không mất nhiều sức đã tiêu diệt nó, chẳng biết tại sao, khóe mắt lại tối đi.

Hai bên có thứ gì đó đến gần.

Nàng vô thức quay đầu, bỗng dưng cứng đờ.

Dãy núi hai bên sụt xuống đổ rạp, lại hóa thành nước sông cuồn cuộn bọt trắng, sóng nước ngập trời, vọt về phía ba người.

Hồng thủy vùi lấp hẻm núi chỉ là chuyện trong thoáng chốc.

Bị dòng nước lạnh băng ập xuống đầu, Thi Đại thở ra bọt khí tròn xoe.

Chết thật.

Nàng không biết bơi.

Những động tác tập mãi thành quen trên đất liền, xuống nước sẽ chậm chạp hơn hẳn, tứ chi và khoang mũi như bị xiềng xích trói chặt, cực kỳ khó chịu.

Ngay cả mắt cũng chẳng mở to nổi, cảm giác ngạt thở kéo đến như gió cuốn, khiến nàng cau chặt mày.

Tầm nhìn mơ hồ, không thể hô hấp.

Quanh người là bóng đêm lao tới như sóng dữ, Thi Đại rũ mắt, trông thấy vài bóng đen nhúc nhích sâu dưới sắc nước.

Là đám quái vật giống đàn cá lội, lít nhít như châu chấu.

Dẫu thế nào, nàng tuyệt đối không thể để bọn chúng chạm vào.

Dùng sức bấm ngón tay vào lòng bàn tay, để bản thân cố hết sức giữ tỉnh táo, Thi Đại rút lá bùa diệt quỷ trừ hung trong tay áo ra.

Bóng đêm lạnh lẽo dưới nước, nhịp tim vang vọng bên tai.

Nàng khép hờ mắt, thúc đẩy linh lực trong cảm giác ngạt thở như nuốt chửng đất trời này.

Ánh sáng vàng lóe lên, vài con quái vật muốn đến gần hóa thành hơi nước.

Chẳng biết không khí trong phổi có thể chống đỡ được bao lâu, nhớ đến Liễu Như Thường nói biết bơi, Thi Đại cắn răng đọc chú pháp.

Vô cùng khó chịu, còn rất lạnh nữa.

Ý thức sắp bị dòng nước nhấn chìm, nàng không ngừng rơi xuống, khẽ run rẩy.

Cổ tay phải đột nhiên bị vật mềm mại nào đó phủ xuống, thuận thế kéo lên.

Cơ thể dưới nước không chịu khống chế, vì lực kéo này mà nàng phải dựa sát về trước.

Thi Đại ngẩng đầu, trong bọt khí nho nhỏ đang nổi lên, đối diện với đôi mắt hoa đào hẹp dài.

Ánh sáng vàng của bùa diệt quỷ trừ tà còn chưa tan hết, vài đốm sáng rơi vào mắt Giang Bạch Nghiễn, soi sáng xương chân mày gồ lên của chàng.

Đôi mắt trời sinh gợi tình gần trong gang tấc, nhìn nàng qua làn nước, tựa lốc xoáy, sâu thẳm nguy hiểm.

Sau đó cả người nàng được ôm lấy, tựa vào lòng chàng.

Đoạn Thủy chẳng chút vướng víu, đầy sát khí xé rách từng bóng đen dưới đáy nước.

Thi Đại mơ màng nghĩ, phải rồi, Giang Bạch Nghiễn là giao nhân kia mà.

Yêu quái xinh đẹp lại sắc bén, dưới nước càng thêm hung hãn, không bị trói buộc.

Gợn sóng lấp lánh dưới đáy nước, tóc chàng như tảo biển lướt qua gò má, vô cớ ngứa ngáy.

Không thể hô hấp, sức lực toàn thân chỉ dựa vào lòng Giang Bạch Nghiễn, xuất phát từ bản năng, Thi Đại duỗi tay ôm chàng chặt hơn.

Người được nàng ôm thoáng cứng đờ, gần như run nhẹ, ngay cả kiếm khí cũng hơi chấn động, vạch ra một đường sáng tựa mảnh trăng non.

Ngón tay Giang Bạch Nghiễn dùng sức, để hai người gần sát hơn nữa.

Chẳng rõ từ lúc nào đã nhô lên khỏi mặt nước, sắc trăng chảy xuống, tuôn ra ánh bạc, như đã trở về nhân gian.

Đầu óc choáng váng, vẫn giữ tư thế ôm eo Giang Bạch Nghiễn, Thi Đại ho khan vài tiếng, thở dốc nặng nề.

Sống lại rồi.

Nhịp tim đập mạnh liên hồi, chờ nàng ho xong, mới muộn màng nhận ra.

Hình như nàng, ôm người ta chặt quá.

Cả người nàng áp vào lồng ngực Giang Bạch Nghiễn, cách lớp áo ướt đẫm, gần sát nhiệt độ cơ thể và nhịp tim chàng.

So với nước sông lạnh lẽo thấu xương, thân thể này quá đỗi ấm áp, vô cùng dễ chịu.

“Cái đó…”

Buông lỏng theo phản xạ có điều kiện, Thi Đại không dám thật sự buông ra hết, đầu ngón tay siết chặt y phục nơi thắt lưng chàng.

Thốt ra hai chữ, hoảng hốt nhận ra gì đó, suýt nữa nàng đã cắn đầu lưỡi mình.

Sức lực Giang Bạch Nghiễn ôm nàng càng chặt hơn.

Như bụi gai quấn quýt, bàn tay kia dán sát vào lưng nàng, không dễ vùng thoát.

Nước quá lạnh lẽo, Thi Đại rét đến run rẩy, nhẹ nhàng liếc chàng:

“…Cám ơn.”

Nàng bỗng không có tiền đồ mà hồi hộp.

Giang Bạch Nghiễn cũng đang nhìn nàng, sắc mặt mông lung dưới ánh trăng.

Giọt nước trượt xuống gương mặt góc cạnh của chàng, lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo. Khi chàng chớp mắt, giọt nước từ rèm mi rơi xuống, loang ra vệt ẩm ướt nơi khóe mắt.

Vành mắt chàng ửng đỏ tựa sắc son.

Sát khí sắc lạnh, lại quá đỗi tươi đẹp.

Chàng rũ mắt:

“Rất lạnh?”

Nước sông lạnh lẽo, hơi thở phun ra lại ấm áp.

Khi cơ thể hai người dán sát nhau, hơi thở ấy lướt qua vành tai, nóng bỏng như lửa.

Những suy nghĩ rối loạn như bị bị tảo biển dây dưa, từng sợi quấn quanh trong tim.

Đầu ngón tay Thi Đại co lại:

“Một chút thôi.”

Giang Bạch Nghiễn khẽ cong môi.

Vung kiếm chém đứt một bóng đen, ngón tay bên bàn tay trái đè lên sống lưng nàng.

Sự va chạm của chàng kín kẽ lại tham lam, trong hương mai thoang thoảng, không ngừng cảm nhận độ ấm xa lạ.

Hơi nước lượn lờ, giọng nói Giang Bạch Nghiễn cũng mang vẻ ẩm ướt, hóa thành dây leo ướt át, quanh quẩn vấn vít vành tai nàng:

“Nếu lạnh, có thể ôm chặt hơn chút nữa.”

P/S: Đừng thấy anh ta không hiểu chuyện phong hoa tuyết nguyệt, có cơ hội là nắm bắt để ôm vợ ngay kìa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.