Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện

Chương 73: C73: Chương 73



Tâm trạng hỗn loạn vốn tích tụ giữa hàng mày, bị đâm vỡ như bong bóng chỉ vì vài câu nói của Thi Đại.

Giang Bạch Nghiễn phần nhiều là hoảng hốt.

Thi Đại đã quen thẳng thắn, ánh mắt nhìn chàng có mong đợi và thẹn thùng, tròng mắt đón lấy ánh chiều tà, sáng rỡ lấp lánh.

Một ánh mắt đơn thuần, không chút tạp niệm.

D*c vọng leo lên người nàng lặng lẽ rút đi, Giang Bạch Nghiễn chớp mắt, tròng mắt trở về vẻ trầm tĩnh.

Chàng khẽ đáp:

“Tất nhiên bằng lòng.”

Thi Đại mỉm cười rạng rỡ:

“Đi thôi, huynh có muốn thay y phục không?”

Lễ tết mỗi năm một lần, đa số mọi người đều tỉ mỉ ăn vận một phen mới tình nguyện ra ngoài.

Giang Bạch Nghiễn chỉ khoác trên người bạch y rộng rãi, bình thường không đặc biệt.

“Không cần.”

Giang Bạch Nghiễn khó hiểu:

“Tại sao phải thay y phục?”

“Ăn tết mà.”

Thi Đại chỉ kiểu tóc của mình, đung đưa theo nhịp bước:

“Huynh nhìn ta này.”

Đầu nàng cắm nhiều trang sức lòe loẹt như vậy, sắp trở thành một tòa kiến trúc phạm quy rồi.

Giang Bạch Nghiễn nheo mắt cười.

Thi Đại thường chải kiểu giao tâm kế, hoặc tùy ý vấn mái tóc dài của mình lên, thêm một vài món trang sức hình chim hoa.

Thiếu nữ môi hồng răng trắng, không cần trang điểm, tự có vẻ linh động tràn trề sức sống yêu kiều hồn nhiên.

Hôm nay là vẻ đẹp hoàn toàn khác biệt.

Rực rỡ tươi đẹp, trong sáng tựa châu ngọc.

Giang Bạch Nghiễn lạ lùng phát hiện, chỉ cần ngắm nàng thế này thôi, cũng khiến lòng chàng hân hoan.

“Không muốn thay đồ cũng được.”

Thi Đại không miễn cưỡng, ôm chặt hồ ly trong lòng:

“Huynh mặc bạch y cũng đẹp lắm…Đi thôi.”

Thần kỳ quá thay.

Nằm trong lòng Thi Đại, A Ly cuộn người lại, lặng lẽ ngước mắt.

Từ góc độ của nó nhìn qua, là gương mặt nghiêng mượt mà của Giang Bạch Nghiễn.

Môi mỏng khẽ mím, hàng mi móc lấy những tia sáng vụn vặt, dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn.

Như thể ác ý và tham lam ban nãy chỉ là giấc mộng.

Thi Đại…dỗ Giang Bạch Nghiễn xong rồi ư?

Nó hoảng hốt nghĩ ngợi, cảm thấy cũng phải.

Nghe Thi Đại nói xong mấy lời ấy, ngay cả nó cũng muốn giúp Giang Bạch Nghiễn lên tiếng, vội vàng đồng ý với nàng.

Chân thành quả nhiên là đòn chí mạng mạnh nhất.

Nhớ lại sắc mặt ngơ ngác của Giang Bạch Nghiễn, A Ly đắc ý cười lạnh.

Hừ, không ngờ chứ gì, tiểu tử ngươi cũng có ngày này.

Thẩm Lưu Sương đã gọi Thi Vân Thanh từ sớm, Thi Đại đến sảnh chính, vừa khéo chạm mặt hai người.

Vì trước giờ luôn tùy ý, Thẩm Lưu Sương vẫn mặc áo xanh không khác ngày thường, thắt lưng giắt mặt nạ na sư Chung Quỳ.

Diện mạo nàng ta dịu dàng trầm tĩnh, so sánh như vậy, mặt nạ na sư có vẻ quá dữ tợn lạnh lẽo, điểm tô đôi phần sắc bén quỷ dị.

Mang theo vũ khí mọi nơi mọi lúc, là thói quen của mỗi một người trong Trấn Ách Ti, một khi đột ngột xảy ra chuyện bất ngờ, có thể đảm bảo ra tay kịp lúc.

Nhất là vào dịp tết thượng nguyên dòng người nhộn nhịp.

Thi Vân Thanh mặc đồ màu vàng mới tinh.

Nhìn biểu cảm không tình nguyện của cậu, hiển nhiên là bị ép.

Ngũ quan cậu tuấn tú, thích màu đen, trước đây luôn khoác lên người y phục đen tuyền, như sói con lộ vuốt sắc.

Mặc đồ mới, hoa văn dệt kim tỏa sáng lung linh, chói sáng đến bỏng mắt.

Buộc tóc cũng có màu vàng nhạt, đuôi ngựa buộc cao, tràn ngập hơi thở thiếu niên.

Thi Đại nhướng mày:

“Ôi chao.”

Thẩm Lưu Sương nhịn cười gật đầu, trao đổi ánh mắt với nàng.

Bị hai người nhìn chằm chằm đến độ vành tai nóng bỏng, Thi Vân Thanh mài răng.

Nếu không phải Thẩm Lưu Sương bảo nàng ta và Thi Đại muốn xem…cậu mới không thèm mặc bộ này đâu.

“Đến đủ rồi à?”

Mạnh Kha và Thi Kính Thừa sóng vai bước đi, liếc qua Giang Bạch Nghiễn, mỉm cười nhướng mày với Thi Đại:

“Thời gian không còn sớm nữa, đi thôi.”

Chạng vạng, ánh chiều tà le lói khắp thành Trường An, ngọn núi phía xa như nuốt chửng nửa vòng sáng hoàng hôn mỏng manh.

Sắc trời vẫn chưa tối hẳn, lầu các đã thắp sáng ngàn ngọn đèn, phố dài như một nhánh sông kéo dài vô tận, ánh lửa lấp lánh là sóng biếc đáy nước.

Thi Kính Thừa đưa mấy lá bùa tự chế cho nhóm tiểu bối, ngưng tụ từ linh khí trong cơ thể ông, có công hiệu giữ ấm.

Nói một cách đơn giản, là miếng dán nhiệt giá trị không tầm thường.

Vừa ra cửa, Thi Đại đã hoảng hốt vì đèn đuốc chói lòa.

Khắp chốn phố phường đều là hoa đăng muôn hình vạn trạng, rực rỡ muôn màu, nam nữ ăn vận tỉ mỉ, qua lại xung quanh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1187: C1187: Dám xâm phạm qủy cốc

Người bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm nối liền không ngớt, gánh xiếc, ảo thuật Tây Vực, múa rối đủ mọi thể loại, trong tiếng nhạc du dương, là giọng nói cười của Hồ cơ bán rượu.

Thi Đại liếc mắt.

Đôi mắt đen nhánh của Thi Vân Thanh được chiếu sáng, càng hài hơn cùng dây buộc tóc vàng nhạt phất phơ sau lưng.

Cậu chưa từng thấy vẻ phồn thịnh của tết thượng nguyên, mở to mắt, gần như tỉ mỉ quan sát mỗi một tấc cảnh trí.

Như chạm vào bảo vật xa lạ lại xinh đẹp rực rỡ.

Đáy lòng Thi Đại thoáng phiền muộn.

“Hôm nay chúng ta phải ăn bánh trôi, thả hoa đăng, xem múa lân.”

Mạnh Kha lên tiếng:

“Các con theo sát ta.”

Mạnh Kha sinh ra ở Trường An, từ nhỏ đã là vua đám nhóc leo trèo khắp chốn, cực kỳ quen thuộc tòa thành này.

Họ vẫn chưa ăn tối, lấp đầy bụng là nhiệm vụ quan trọng trước mắt, Mạnh Kha dẫn họ tới một tiệm bánh trôi.

Dù cửa tiệm không lớn lắm, nhưng tập trung khá nhiều khách, vài người đeo mặt nạ hình dáng kỳ lạ, rất thu hút sự chú ý.

Thấy Thi Vân Thanh đánh giá, Thi Đại giải thích:

“Đeo mặt nạ là truyền thống đón tết thượng nguyên. Nếu đệ thấy thú vị, lát nữa chúng ta sẽ chọn vài cái, hồ ly, sói, Côn Luân nô gì đó.”

Nàng nhớ phim cổ trang ngày xưa từng xem, thường có cảnh nam nữ chính tháo mặt nạ lẫn nhau trong hội hoa đăng.

Thi Đại không định đeo.

Nàng còn phải mở miệng để ăn uống nữa chứ.

Bánh trôi rất nhanh đã dọn lên bàn, nóng hổi, khói nhẹ lượn lờ.

Trôi nước trắng mập tròn vo, lơ lửng trong chén, lớn nhỏ đồng đều, mộc mạc đáng yêu.

Cho vào miệng, vỏ mỏng nhân nhiều, Thi Vân Thanh nuốt trọn một hơi.

“Mùi vị ngon nhỉ?”

Ánh mắt Mạnh Kha đắc ý:

“Đây là cửa tiệm đã có từ hồi ta còn bé, tiệm xưa trăm năm, có một không hai ở Trường An.”

Bà dứt lời quay đầu:

“Bạch Nghiễn thấy sao?”

Giang Bạch Nghiễn:

“Mùi vị rất ngon, đa tạ phu nhân.”

Gọi phu nhân thật sự quá xa lạ.

Mạnh Kha sửa lại:

“Là sư nương.”

Khóe môi mím nhẹ, khẽ mỉm cười, Giang Bạch Nghiễn gọi:

“Sư nương.”

Hồn nhiên vô hại, yên tĩnh ngoan ngoãn.

Thi Đại đút trôi nước cho A Ly trong lòng, nhìn thoáng qua chàng.

Nàng thấy Giang Bạch Nghiễn rất giỏi.

Thuở nhỏ nhà tan cửa nát, lại bị tà tu bắt làm con rối thế thân, ngay cả niềm vui bình thường cũng không cảm nhận được.

Nếu là người khác gặp cảnh ngộ như vậy, chắc chắn sẽ trở thành nhân cách cực đoan phản xã hội.

Ấy vậy mà cảm xúc Giang Bạch Nghiễn vẫn ổn định, trừ lúc thỉnh thoảng đâm dao vào người mình ra, từ đầu đến cuối chàng vẫn dịu dàng, chưa từng thấy vẻ u ám.

Nghĩ đến đây, lòng Thi Đại khẽ động.

Hiện giờ chàng có còn làm chuyện tự hủy hoại bản thân nữa không?

Nàng thất thần, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn sau lưng.

“Đến rồi.”

Mạnh Kha xoa tay:

“Giải câu đố đèn trong tiệm.”

Thi Đại thuận thế nhìn qua, vài chiếc đèn lồ ng đỏ rực treo trên tường theo thứ tự. Chủ tiệm giơ tay kéo nhẹ, bên dưới ngọn đèn đầu tiên trải dài một tờ giấy đỏ.

Trên giấy là vài chữ lớn được viết bằng nét bút mạnh mẽ có lực:

“Người trắng khoác áo vàng, thân cong ngọt như mật.”

Thi Đại: “…”

Thẩm Lưu Sương: “…”

Có một khoảng lặng kéo dài.

Vài cặp mắt trên bàn không hẹn đều cùng lặng lẽ rời đi, nhìn về bóng người vàng sáng nho nhỏ kia.

Thi Vân Thanh đang khom lưng cúi đầu ăn trôi nước: “?”

Loáng thoáng nhận ra gì đó, Thi Vân Thanh ngước mắt, khoảnh khắc trông thấy nội dung trên tờ giấy, nghe một vị thực khách lớn tiếng nói:

“Ta biết, là trái chuối!”

Thi Vân Thanh: “?”

Mấy người mới là chuối ấy!

Mặt mày chủ tiệm hiền lành:

“Đáp đúng rồi, là chuối.”

Vừa dứt lời, đã xé mở tờ giấy ở chiếc đèn lồng thứ hai.

Độ khó của câu đố đèn dần dần tăng lên, từ ban đầu nhiều người trả lời chớp nhoáng, đến cuối cùng toàn bộ thực khách đều vò đầu bứt tai.

Chỉ có một người ngoại lệ.

Trong một vùng tĩnh lặng, giọng nói ôn hòa của Thi Kính Thừa vững vàng vang lên:

“Là chữ tiên.”

Mạnh Kha hưng phấn:

“Hay lắm! Tiếp tục tiếp tục.”

Thi Kính Thừa gật đầu, cong môi.

Chờ mở đèn lồng tiếp theo, chưa đợi người khác đọc rõ câu đố, Thi Kính Thừa đã nói:

“Là rắn.”

Mạnh Kha đút ông một viên trôi nước:

“Sao lại là rắn?”

Thi Kính Thừa ngoan ngoãn nuốt xuống, không tiếp tục giải đố nữa, kiên nhẫn giải thích cho bà.

Thi Vân Thanh: “…”

Đây là cha cậu ư? Sao cậu cứ như trông thấy con công đang xòe đuôi trước mặt nương mình vậy nhỉ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 104: Cô chưa bao giờ thấy mặc cảnh thâm nóng nảy như vậy

“Giỏi không?”

Thi Đại nhỏ tiếng nói:

“Nghe nương nói, cha là thiên tài giải đố đèn, năng khiếu trời cho có một không hai thành Trường An.”

Nguyên văn Mạnh Kha đã nói là “nhất bá tết thượng nguyên”.

Thi Kính Thừa mặc áo xanh, ăn vận như văn nhân nho nhã, sau khi liên tục giải vài câu đố đèn khó nhằng, khiến các thực khách thán phục không ngớt.

Họ không biết ông là chỉ huy sứ Trấn Ách Ti lẫy lừng, có vài người nhàn rỗi mỉm cười bắt chuyện.

Thi Kính thừa không hề làm giá, nói với Mạnh Kha một tiếng rồi vui vẻ trò chuyện với người lạ.

Ăn xong trôi nước, toàn thân được hơi nóng lấp đầy, xua tan lạnh giá đêm đông.

Rời khỏi tiệm trôi nước, sắc trời dần mờ tối. Đối diện là một tiệm trang phục.

Thi Đại đề nghị:

“Đến tiệm trang phục xem thử nhé?”

Nàng cười, nhanh chóng bổ sung:

“Năm mới hình tượng mới mà.”

Tiệm trang phục có tên “Tử Câm Các”, cũng có chút danh tiếng ở thành Trường An.

Bước chân vào cửa, gió đêm bị ngăn cản bên ngoài, Thi Đại hào hứng quan sát xung quanh.

Y phục trong tủ còn chưa mặc hết, thực ra nàng không hứng thú lắm với tiệm trang phục này.

Sở dĩ đến đây, là muốn mua vài bộ đồ đông cho Thẩm Lưu Sương và Giang Bạch Nghiễn.

Thẩm Lưu Sương luôn đơn giản hóa mọi thứ, tính tình lười nhác, vì thường xuyên bị thương khi làm việc cho Trấn Ách Ti, dứt khoát mua mười mấy bộ quần áo không khác gì ở nhà, hư bộ nào đổi bộ đó.

Giang Bạch Nghiễn luôn mặc bạch y, cũng chẳng quan tâm đ ến chất liệu vải vóc, nhớ lại y phục chàng thường mặc, toàn là kiểu dáng và chất liệu phổ biến.

Mạnh Kha đoán được vài phần tâm tư của nàng, chậm rãi theo tiểu nhị dạo quanh nửa vòng trong tiệm, dừng lại trước bộ váy dài xanh sẫm thêu hoa mai, tay áo rộng rãi.

“Bộ này đẹp đấy.”

Mạnh Kha:

“Đại Đại có thích không?”

Thi Đại như có điều suy nghĩ:

“Hơi lớn một chút, thích hợp với người cao hơn con.”

Còn không phải sao, dù gì cũng lựa chọn theo vóc dáng của Thẩm Lưu Sương mà.

Hai người ngầm hiểu, Mạnh Kha bắt đầu giật dây:

“Cũng đúng, nếu vóc người cao hơn…”

Thời cơ vừa khéo.

Hai người đồng loạt quay đầu, nhìn về phía Thẩm Lưu Sương.

Thẩm Lưu Sương: “?”

“Tỷ tỷ.”

Không chờ nàng ta đáp lời, Thi Đại đã đến gần:

“Bộ này hợp với tỷ lắm, thử nha?”

Mỉm cười rạng rỡ, giọng điệu như làm nũng.

Sao Thẩm Lưu Sương không hiểu ý của Thi Đại và Mạnh Kha cho được, sửng sốt một lúc, bất đắc dĩ cong môi:

“Được.”

Tử Câm Các có phòng thử đồ, Thẩm Lưu Sương được tiểu nhị dẫn vào trong, tròng mắt Thi Đại xoay chuyển.

Giang Bạch Nghiễn lặng lẽ đứng một bên, sắc mặt hờ hững, không quan tâm gì.

Lúc không cười, mắt chàng vô cớ toát vẻ lạnh lẽo, như mũi dao đang ẩn nấp.

Thi Đại:

“Giang Bạch Nghiễn.”

Chàng nghe tiếng quay đầu, sắc lạnh u uất tan biến mất dạng.

“Huynh cũng mua một bộ nha?”

Thi Đại có lý chẳng sợ:

“Huynh xem, hôm nay chúng ta đều mặc đồ mới. Cổ ngữ có câu, người một nhà phải chỉnh tề.”

Giang Bạch Nghiễn: “…”

Cổ ngữ này có vẻ xa xưa, có lẽ lịch sử phải truy ngược về một giây trước đó.

Thi Đại nói tiếp:

“Hơn nữa, huynh cứ hay mặc màu trắng, không muốn đổi sang màu khác hả?”

Giang Bạch Nghiễn:

“Màu khác?”

Chàng nhớ không lâu trước đây, Thi Đại nói chàng mặc màu trắng rất đẹp.

Nàng không thích ư?

“Ví dụ như màu đen, xanh này, trắng ngà nữa…”

Thi Đại cất lời:

“Bạch y rất đẹp, nhưng nếu thử màu khác, cảm giác sẽ khác hẳn đó.”

Nàng từng tưởng tượng Giang Bạch Nghiễn mặc đồ đen.

Hẳn là…trông dữ dằn lạnh lùng lắm nhỉ?

Nhìn nàng chăm chú một lúc, Giang Bạch Nghiễn dịu giọng cười:

“Được, cô muốn thấy màu gì?”

Chàng nói rất đương nhiên, Thi Đại lại nghẹn họng.

Gì mà “nàng muốn” chứ? Nghe qua cứ như…

Thôi được rồi, quả thật nàng rất muốn ngắm.

“Ta thấy màu nào cũng ổn.”

Thi Đại thuận theo lòng mình:

“Nếu là huynh, mặc gì cũng đẹp hết.”

Khóe môi Giang Bạch Nghiễn khẽ nhếch.

Cô nương trước mặt khoác váy đỏ, là gấm lụa xa hoa cực điểm, xán lạn như rặng mây, hoa văn dệt kim điểm tô bên mép.

Tựa bức tranh mỹ nữ xinh đẹp trong sáng.

Ánh mắt chàng lướt nhẹ rồi rời đi, thoáng chốc duỗi tay phải ra.

Thi Đại liếc nhìn theo động tác của chàng, không nhịn được “ơ” một tiếng.

Giang Bạch Nghiễn lựa y phục màu đỏ.

Vậy mà chàng lại chọn màu đỏ?

Trước đó, trong đầu Thi Đại lướt qua vô vàn suy đoán, chỉ là chưa từng cân nhắc đến màu này.

Tham Khảo Thêm:  Chương 279

Ấn tượng Giang Bạch Nghiễn cho nàng quá lạnh lẽo, bạch y sáng trong thuần khiết như sương giá.

Còn sắc đỏ rực rỡ, quá đỗi rêu rao, hoàn toàn là phong cách trái ngược với chàng.

Thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt nàng, Giang Bạch Nghiễn hỏi:

“Không thích?”

Thi Đại nhanh chóng lắc đầu:

“Không có.”

“Vị công tử này dáng người như tùng hạc, mặc màu nào cũng đẹp.”

Tiểu nhị cười nói:

“Ta dẫn công tử vào trong.”

Giang Bạch Nghiễn rời đi chưa bao lâu, Thẩm Lưu Sương đã bước ra ngoài.

Dáng người nàng ta cao gầy, từ nhỏ đã tập đao pháp, cơ bắp cân xứng, thân hình thẳng tắp.

Màu xanh đen rất hợp với nàng ta, như nước mực loang rộng, phác họa thành gốc tùng cao lớn.

Phát giác ánh mắt chăm chú của Thi Đại, Thẩm Lưu Sương dường như có chút ngượng ngùng, vén một lọn tóc rối lên tai.

“Đẹp quá.”

Thi Đại chắp hai tay lại:

“Tỷ tỷ…”

Đôi mắt nàng sáng rực y hệt chó con, không hề che đậy yêu thích nồng nhiệt, Thẩm Lưu Sương bật cười, nói với tiểu nhị:

“Ta mua bộ này.”

Thi Đại nhanh chóng tiếp lời:

“Hôm nay muội thanh toán, tỷ lựa thêm bộ khác nhé?”

“Bộ này của Lưu Sương tuấn tú quá.”

Mạnh Kha cong mắt, chỉ vào bộ khác:

“Váy trắng cũng xinh đấy.”

Thi Vân Thanh không nói được mấy lời xinh đẹp ấy, thầm nghĩ ít nhiều gì cũng khen một câu để Thẩm Lưu Sương vui, suy đi tính lại, nặn ra một câu:

“Đệ cũng thấy vậy.”

Thẩm Lưu Sương xoa đầu cậu:

“Đệ cầm gì trong tay thế?”

Thi Vân Thanh giơ cánh tay, để lộ mặt nạ đen ngòm.

Ở Đại Chiêu, vật này gọi là “thay mặt”, có tác dụng cầu phúc trừ tà.

Tử Câm Các thuận theo truyền thống Đại Chiêu, trưng bày rất nhiều mặt nạ trong tiệm. Cậu không hứng thú với y phục hoa hòe lòe loẹt, vừa nhìn đã thích mặt nạ hoa văn hình sói này.

Thi Đại cười:

“Là sói con, để tỷ đeo giúp đệ.”

Chần chừ một chốc, Thi Vân Thanh ngoan ngoãn ngẩng đầu.

Mặt nạ được làm theo kích cỡ người trưởng thành, hơi lớn so với cậu.

Thi Đại đeo mặt nạ lên, thắt dây xong, tỉ mỉ điều chỉnh vị trí.

Động tác nhẹ nhàng chuyên chú, theo cùng là hương mai thoang thoảng quanh người nàng, khiến người ta yên lòng.

Dưới mặt nạ sói, Thi Vân Thanh lộ ra đôi mắt đen láy:

“Cám ơn.”

“Chuyện này có gì phải cám ơn.”

Thi Đại lùi lại một bước, vỗ đầu cậu:

“Xong rồi, đệ đệ ta tuấn tú oai hùng.”

Thi Vân Thanh không nói gì, khẽ cười.

Tiếng cười như có như không, nhẹ nhàng rót vào tai, cùng lúc này, khóe mắt liếc thấy một vạt áo đỏ.

Giang Bạch Nghiễn ra rồi?

Thi Đại vô thức quay đầu.

Thi Đại không ý thức khựng lại.

Xinh đẹp chí mạng.

Tướng mạo Giang Bạch Nghiễn nghiêng về rực rỡ diễm lệ, mắt hoa đào trời sinh đưa tình, không cười cũng đượm ba phần quyến rũ.

Áo đỏ sáng rực, tôn lên vai rộng chân dài của chàng, làn da lộ ra ngoài trắng đến tột độ, hệt như lớp tuyết mỏng.

Tựa đốm lửa, cháy rực tầm nhìn, đẹp đến rung động lòng người.

Tay chàng đang cầm thắt lưng đen sẫm, vòng qua eo thắt lại, y phục hơi lộn xộn, sắc mặt chàng lại hờ hững.

Thi Đại chậm rãi chớp mắt.

Thắt lưng siết chặt, phác họa đường eo gầy, độ cong tựa nước chảy…

Thon thả quá đỗi.

Tầm mắt chăm chú của nàng dừng lại quá lâu, thầm nghĩ không lễ phép, vừa muốn rời đi đã thấy Giang Bạch Nghiễn ngước mắt.

Môi mỏng đỏ thắm khẽ cong, nốt ruồi nhỏ xíu bên môi tựa sắc mực.

Chàng lặng lẽ mỉm cười, ánh mắt thản nhiên nhẹ nhàng, va vào tầm mắt Thi Đại.

Như hoa đào nở rộ nơi khóe mắt.

Chỉ một thoáng, Giang Bạch Nghiễn lại cúi đầu, siết lại thắt lưng.

Thi Đại: “…”

Chuyện gì vừa xảy ra thế hả.

Ban nãy, hình như nàng bị lưỡi câu móc trúng mất rồi.

Thi Kính Thừa rất ngạc nhiên:

“Y phục này…hợp thật đấy.”

Mạnh Kha theo sau:

“Hoa nhường nguyệt thẹn.”

Thẩm Lưu Sương: “…”

Thi Vân Thanh: “…”

Không khen nổi.

Thẩm Lưu Sương cau mày: Hồ ly ở đâu ra? Nhất quyết phải cười với muội muội nàng ta mới chịu?

A Ly trợn to mắt: Hồ ly chúng ta đứng đắn lắm nha, chưa từng thế bao giờ!

Không đúng, nó đường đường là mảnh vỡ thiên đạo, sao có thể thừa nhận mình là hồ ly kia chứ!

Thi Vân Thanh tháo mặt nạ xuống, để nhìn rõ ràng hơn.

Ai mà có ngờ, một Thi phủ nho nhỏ, ấy vậy mà ẩn giấu tận hai con công chiêu trò lộng lẫy đến thế.

Phồng má, Thi Vân Thanh siết chặt mặt nạ sói hung ác, nhắm chuẩn cái miệng về phía Giang Bạch Nghiễn.

Cắn chàng, cắn chàng.

P/S: Chắc anh ta định theo con đường bán sắc hầu vợ


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.