Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện

Chương 75: C75: Chương 75



Thi Đại nắm tay lại là chuyện ngoài dự đoán, đáy mắt Giang Bạch Nghiễn thoáng qua vẻ hoảng hốt.

Lòng bàn tay được xúc cảm mềm mại bao bọc, không dùng nhiều sức lại tựa giam cầm.

Chàng nghe Thi Đại cất lời:

“Nắm tay là phải thế này nè.”

Khẽ khàng nói xong, Thi Đại lấy hết can đảm, khép tay lại.

Nắm được rồi.

Tay Giang Bạch Nghiễn lạnh quá, mềm ơi là mềm.

Kinh nghiệm nắm tay người khác của nàng chủ yếu đến từ mấy đứa nhỏ, chỉ nhẹ siết lại đã có thể ôm trọn bàn tay đối phương.

Hiển nhiên, Giang Bạch Nghiễn không nằm trong phạm vi đó.

Đây là bàn tay đã quen cầm kiếm và bút, lòng bàn tay rất nhiều vết chai, khớp xương rõ ràng, thon dài như trúc.

Thi Đại chẳng thể nắm hết một vòng.

Động tác trở tay nắm ngược của nàng có vẻ đảo khách thành chủ, nói thật, tại sao làm vậy, ngay cả chính Thi Đại cũng không nói rõ được.

Nếu buộc phải giải thích, nàng không muốn rơi vào thế yếu…

Bị ánh mắt ban nãy của Giang Bạch Nghiễn nhìn đến vành tai nóng bừng, nàng loáng thoáng nhận ra nguy hiểm cận kề.

Như bị rắn độc dụ dỗ từng bước, sắp rơi vào cái bẫy chẳng thể vùng thoát, Thi Đại không muốn làm con mồi, đánh trả theo phản xạ.

Nếu đã mượn cớ “không bị dòng người chia cắt”, Giang Bạch Nghiễn chạm vào tay nàng…

Vậy nàng nắm lại, cũng không sao đâu nhỉ?

Lòng thấy hồi hộp, Thi Đại dùng khóe mắt liếc Giang Bạch Nghiễn.

Hoảng hốt đã tan biến, chàng đang ngắm nghía bàn tay nắm lấy nhau của hai người, lộ vẻ tò mò.

Trừ tò mò, còn nhiều cảm xúc phức tạp khó hiểu hơn nữa, Thi Đại không thể nhìn thấu.

Để mặc tay phải của mình bị Thi Đại siết lấy, Giang Bạch Nghiễn yên lặng một thoáng, cười khẽ như lẩm bẩm:

“Là vậy à.”

Tóm lại không thể giống huynh, cọ lung tung thế kia.

Thi Đại nghẹn câu này không nói ra, nhớ đến động tác ban nãy của Giang Bạch Nghiễn, cảm thấy buồn cười, lại có đôi chút phiền muộn.

Nào có ai ngay cả chạm vào tay người khác, cũng tò mò muôn phần như vậy.

Nghĩ đến đây, Thi Đại bỗng dưng tự hỏi, Giang Bạch Nghiễn chủ động cầm tay nàng, xuất phát từ tâm tư gì?

Nếu giờ phút này, đi cạnh chàng là một người khác, Giang Bạch Nghiễn có còn vươn tay chăng?

Lòng Thi Đại ngứa ngáy.

Hai người không nói chuyện, tình huống có chút ngại ngùng.

Nàng thấy cứ tiếp tục lặng thinh như vậy không phải cách, ngước mắt, thử tìm chủ đề phá vỡ trầm mặc.

Vầng trăng treo cao, ánh sáng chiếu rọi, giữa đám đông náo nhiệt, sự chú ý của Thi Đại đã bị một luồng sáng rực rỡ thu hút.

Đại Chiêu là quốc gia thịnh vượng, không thiếu nhất là của báu vật lạ tinh xảo xinh đẹp.

Một gốc cây hoa to lớn đứng sừng sững ngay lối vào chợ Tây.

Ấy là gốc cây được đúc bằng đồng treo đầy hoa đăng, cao khoảng ba tầng lầu.

Cây được trang trí lụa gấm, vàng bạc châu báu, vô số ngọn đèn rực rỡ treo nơi đầu cành, từ xa nhìn qua, hệt như luồng sáng vàng chói mắt.

Quyết định rồi, chính là nó!

Thi Đại nhanh chóng tìm được điểm bắt chuyện:

“Huynh nhìn bên kia kìa, đẹp lắm.”

Giang Bạch Nghiễn hoàn hồn.

Khác hẳn với vẻ mặt đong đầy niềm vui của bách tính, mày mắt chàng vẫn lạnh lẽo, có vẻ tẻ nhạt với hội hoa đăng phồn hoa nhường này.

Gốc cây kia quả thật hút mắt, Giang Bạch Nghiễn cong môi:

“Cô thích ư?”

Thi Đại:

“Ừm, huynh thì sao?”

Dứt lời ánh mắt dịch chuyển, nhìn về phía Giang Bạch Nghiễn.

Mi tâm nàng giật nhẹ.

Nếu phải hình dung thì trước mắt nàng như bỗng mở ra bức tranh mỹ nhân.

Ngắm người dưới đèn, điểm thêm đôi phần xinh đẹp mờ ảo. Từ góc độ của Thi Đại, vừa khéo nhìn thấy đường cằm mượt mà góc cạnh của Giang Bạch Nghiễn, như một vòng cung được nước mực tô vẽ.

Một vệt sáng vàng rơi vào mắt chàng, sắc môi tựa chu sa, áo đỏ bỏng mắt, khiến hoa đăng mờ nhạt mấy phần, hóa thành cảnh nền cho chàng.

Nàng không nghe thấy câu trả lời của Giang Bạch Nghiễn.

Vì thoáng chốc, ánh sáng trong mắt chàng lưu chuyển:

“Đẹp không?”

Thi Đại: “…”

Đáng ghét, nhìn lén bị bắt tại trận mất rồi.

Rất rõ ràng, câu “đẹp không” ấy không phải hỏi cây hoa đăng.

Giang Bạch Nghiễn là người li3m máu trên đầu mũi dao, vì sinh tồn, cực kỳ nhạy cảm với ánh mắt và hơi thở của người khác.

Bị chàng phát hiện tâm tư, Thi Đại cũng không lúng túng mấy, thành thật gật đầu:

“Rất đẹp, trước đây huynh mặc bạch y, không ngờ lại hợp với sắc đỏ nhường ấy.”

Nàng không nhịn được hỏi:

“Tại sao huynh lại chọn áo đỏ?”

Giang Bạch Nghiễn lặng lẽ nhìn nàng, lười biếng cười nói:

“Hôm nay đột nhiên cảm thấy, màu đỏ rất đẹp.”

Câu này mơ hồ không rõ, Thi Đại cũng không nghĩ nhiều.

Thực ra với khuôn mặt của Giang Bạch Nghiễn, dẫu mặc y phục có màu sắc gì cũng như hạc giữa bầy gà.

Nàng vô cớ nảy sinh mong chờ, nghiêm túc nghĩ ngợi:

“Sau này có thể thử những thứ khác. Màu đen, xanh lơ, xanh lam…cả các loại dây buộc tóc đa dạng nữa!”

Giang Bạch Nghiễn:

“Được.”

Rất lâu trước đây, khi truy bắt người điều khiển con rối, Thi Đại từng khen gương mặt chàng.

Giang Bạch Nghiễn của lúc ấy khinh thường chẳng màng, thậm chí nảy sinh suy nghĩ ác độc cùng cực, rạch nát gương mặt này, dọa dẫm nàng.

Nhấc tay trái trống trải lên, Giang Bạch Nghiễn hờ hững, chạm vào gò má.

Thi Đại thích khuôn mặt này, chàng tình nguyện mặc nàng bày bố.

Đừng nói là y phục muôn màu, e rằng Thi Đại có yêu cầu quá đáng hơn nữa, Giang Bạch Nghiễn cũng không từ chối.

Chỉ cần ánh mắt của Thi Đại, có thể dừng lại trên người chàng nhiều hơn, lâu hơn nữa.

“Bình thường trừ phá án.”

Thi Đại hỏi:

“Huynh còn làm những gì?”

Nàng tò mò vấn đề này đã lâu.

Giang Bạch Nghiễn thần bí, đôi lúc một mình rời khỏi Thi phủ, chẳng biết là điều tra vụ án hay còn chuyện gì khác.

Giang Bạch Nghiễn:

“Luyện kiếm, đọc sách.”

Thi Đại chớp mắt:

“Những chuyện khác thì sao?”

Giết yêu, giết người.

Lúc chán chường phiền muộn, chàng thường truy tìm ác yêu làm loạn trong thành, giết nó để giải buồn, nhìn thi thể của chúng chất thành núi, bị kiếm khí nghiền nát thành bụi phấn.

Giang Bạch Nghiễn dịu dàng cười:

“Thỉnh thoảng trồng hoa.”

Mùa đông trăm hoa úa tàn, Thi Đại nhớ trong viện của Giang Bạch Nghiễn có trồng trúc non xanh biếc.

Giang Bạch Nghiễn không hổ là người nổi bật ở Trấn Ách Ti, nếu ở thế kỷ hai mươi mốt, chàng chính là học sinh giỏi điển hình.

Thi Đại chưa từng thấy cách sống lành mạnh như vậy bao giờ, lộ vẻ khâm phục.

Giang Bạch Nghiễn cười:

“Có phải cô thấy ta nhàm chán lắm đúng không?”

“Sao thế được.”

Thi Đại không thèm suy nghĩ:

“Chỉ là tâm tính huynh trong sáng, cả người thanh thản, tốt hơn nhiều so với đám công tử suốt ngày rượu chè kia.”

A Ly được nàng ôm bằng một tay: “…”

Tâm tính trong sáng, cả người thanh thản.

Nó rất muốn hỏi Giang Bạch Nghiễn, suốt ngày nghe Thi Đại khen mấy từ hình dung như vậy, lòng chàng nghĩ gì.

Chẳng liên quan chút nào luôn đó.

“Nhưng mà, chỉ có một mình thì chán lắm.”

Thi Đại mỉm cười đắc ý, để lộ răng nanh:

“Nếu huynh rảnh, sau này ta sẽ dẫn huynh đến mấy nơi hay ho nha, được không? Nghe khúc xem kịch uống trà nè…thành Trường An đâu đâu cũng thú vị hết đó.”

Giang Bạch Nghiễn gật đầu:

“Được, nếu cô không chê.”

Chàng đồng ý rất nhanh, khiến Thi Đại nảy sinh ảo giác lạ lùng.

Đoạn đối thoại vừa rồi cứ như nàng là đám bạn ăn chơi chẳng ra gì dụ dỗ học sinh giỏi, dẫn dắt chàng thành phế vật.

May mà tính tình Giang Bạch Nghiễn hiền hòa, đồng ý theo lời nàng.

Dịu dàng nhường ấy, người tốt đây này.

Chợ Tây bị dòng người chen chúc kín kẽ, Thi Đại dẫn Giang Bạch Nghiễn rời khỏi từ đường nhỏ.

Ven đường là những đôi nam nữ đi cùng nhau, Giang Bạch Nghiễn được nàng dắt tay, quan sát nơi họ kề cần hết lần này đến lần khác, không ngại phiền chán.

Cơ thể giao nhân mát lạnh, lúc nắm tay trái của Thi Đại, nàng từng run nhẹ, chẳng rõ là giật mình hay bị lạnh.

Mà nay hai bàn tay giao nhau, làn da chàng dần lan rộng nhiệt độ nóng bỏng, trái tim như được ngâm trong nước ấm, nhấp nhô chìm nổi, nặng nề căng tràn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 170: Thần tiên giai khách, mỹ cảnh nhường vậy, hà cớ dấy phong ba?

Giang Bạch Nghiễn nghĩ, bàn tay này đã ngấm hương mai của Thi Đại.

Dần dà rời xa chợ Tây, đèn đuốc thưa bớt, phố phường ngõ hẻm không còn chen lấn.

Thi Đại siết chặt tay trái rồi buông lòng bàn tay Giang Bạch Nghiễn ra:

“Cuối cùng cũng ra ngoài rồi.”

Không cần lo bị dòng người chia cắt, nàng chẳng còn lý do gì để tiếp tục kéo Giang Bạch Nghiễn đi nữa.

Rút cánh tay về, Thi Đại bỗng thấy lạ lẫm…Lòng bàn tay trống rỗng, không quen cho lắm.

Sắc mặt Giang Bạch Nghiễn không thay đổi:

“Đa tạ.”

Ngoài mặt trời trong gió mát, ở dưới tay áo dài mà Thi Đại không nhìn thấy, chàng khép năm ngón tay lại, nhẹ vân vê thịt mềm lòng bàn tay từng tiếp xúc vời nàng.

“Để ta xem, chỗ này là…phường Trường Thọ.”

Thi Đại quan sát xung quanh, thăm dò những đường hẻm rải rác:

“Phường Trường Thọ phần lớn là nhà dân, cũng có không ít sạp hàng ăn vặt. Chúng ta ra khỏi con hẻm này trước, đến trục đường chính sầm uất hơn.”

Nàng hào hứng, lúc nói chuyện, tròng mắt hồ ly nhỏ trong lòng khẽ chuyển động.

Thực ra A Ly chỉ định lơ đãng liếc nhìn.

Tầm mắt lướt đến Giang Bạch Nghiễn, khóe mắt nó co giật.

Họ đi vào đường nhỏ, nơi này vắng vẻ, không có đèn đuốc sáng rỡ như chợ Tây.

Hình ảnh phản chiếu của lầu các gần đó in bóng lên người Giang Bạch Nghiễn. Nụ cười khi chàng đối diện Thi Đại đã tan biến, một vạt áo đỏ, gầy gò tựa quỷ mị.

Khiến A Ly hãi hùng hơn là, Giang Bạch Nghiễn lặng lẽ nhấc tay, ngửi suốt một lúc, tiếp đó ngón tay dán lên bờ môi.

A Ly: “?”

A Ly: “???”

Tiểu tử ngươi…lẽ nào định nếm thử?!

Rất ngọt.

Đầu lưỡi chạm nhẹ, lẳng lặng li3m phần da được nàng chạm vào, Giang Bạch Nghiễn ngước hàng mi dài, khéo sao bốn mắt nhìn nhau với A Ly.

Tròng mắt đen như lốc xoáy.

Giang Bạch Nghiễn cong môi, độ cong cực kỳ nhu hòa.

Cứu với…!

Hơi lạnh quen thuộc lại kéo đến, A Ly bị chàng nhìn chằm chằm da đầu tê rần, dựa vào bản năng cầu sinh mạnh mẽ, giả vờ ngơ ngác chớp mắt.

Nó không hiểu lòng người hiểm ác gì đâu, nó chỉ là một con hồ ly hết sức bình thường thôi mà.

Trước khi Thi Đại xoay người, Giang Bạch Nghiễn đã buông tay xuống.

“Đi thôi.”

Đáy mắt nàng phản chiếu ánh trăng:

“Đi về phía có đèn ấy.”

Tầm mắt rời khỏi hồ ly trắng, Giang Bạch Nghiễn ngoan ngoãn đáp:

“Được.”

Trong hẻm ít người, Thi Đại và Giang Bạch Nghiễn sóng vai bước đi, để lại hai hàng dấu chân dưới lớp tuyết đọng.

Nghịch tuyết là thú vui lớn vào mùa đông, nàng không nhàn rỗi được, vừa hưng phấn dịch bước chân, giẫm ra đủ mọi hình dáng hoa chim trùng cá dưới tuyết, vừa ngó nghiêng xung quanh.

Thiếu nữ váy đỏ dáng người mảnh mai, nhịp bước nhanh nhẹn, mép váy tung bay uốn lượn trong gió đêm, như chú chim sắp sải cánh bay cao.

Nhìn rõ động tác của nàng, Giang Bạch Nghiễn cười khẽ:

“Rất hứng thú.”

Thi Đại đang vẽ người que trên tuyết, nghe vậy ngẩng đầu, cười bảo:

“Vì tâm trạng tốt mà.”

Giang Bạch Nghiễn không cười nhạo nàng ngây thơ, nhón mũi chân, phác họa một chú bướm bên cạnh người que.

Rất dễ nhận ra bản lĩnh vẽ tranh của chàng, Thi Đại nhìn mà hớn hở:

“Oa.”

Nơi này không phải khu vực trung tâm, đường hẻm nhỏ hẹp, hai bên là những tòa nhà nhỏ của bách tính cư ngụ.

Nhà cửa đã lâu, có vẻ cũ nát, may mà đèn lồng sáng rỡ, đâu đâu cũng là tiếng cười nói vui vẻ.

Bà lão tóc bạc trắng xóa ngồi bên cửa nhà ngắm trăng, hương thơm của bánh trôi bay ra từ cửa sổ của vài gia đình, năm sáu đứa nhỏ tay cầm hoa đăng, chạy xuyên khắp ngõ, cuốn theo vài làn gió nhẹ.

Thi Đại liếc nhìn, nhướng mày.

Tay nghề làm đèn trên tay mấy đứa nhỏ không quá xuất sắc, là loại đèn lụa tứ giác thường thấy.

Trên mỗi chiếc đèn, lại vẽ những bức tranh khác nhau.

Có cái là cảnh sông nước nhàn nhã thoải mái, có cái vẽ tranh cả nhà vui vẻ tóc vàng tóc chỏm, còn có vài đứa nhỏ tụ tập chơi đùa bên nhau…

Hiển nhiên có người cố ý vẽ cho bọn nhỏ.

“Bức tranh này…”

Thi Đại nói:

“Đẹp quá.”

Nàng có năng lực đánh giá cơ bản, nhìn ra kỹ thuật vẽ tranh của người đó không tầm thường, hạ bút nước chảy mây trôi, sống động như thật.

Loại đèn này không rẻ, nhà bình thường không thể gánh nổi.

Thi Đại còn đang phiền muộn, bỗng nghe thấy đứa nhỏ đang ôm đèn cất cao giọng:

“Diêm ca ca, bọn đệ về rồi.”

Ngay sau đó là giọng nói trong trẻo quen thuộc:

“Chạy về rồi à? Mau lau mồ hôi, coi chừng cảm lạnh.”

Thi Đại: Ơ?

Giọng này là…

Lòng nàng như có dự cảm, nhìn về hướng phát ra tiếng nói, không ngoài dự đoán, đối diện với đôi mắt quá mức quen thuộc.

Diêm Thanh Hoan cũng mừng rỡ:

“Thi tiểu thư, Giang huynh!”

Lúc gặp đồng liêu Trấn Ách Ti, Thi Đại từng hỏi, tại sao Diêm Thanh Hoan không đi chung.

Đáp án nàng nhận được là hắn có hẹn với người khác.

Với thân phận của Diêm Thanh Hoan, Thi Đại tưởng hắn sẽ đi cùng đám con cháu nhà giàu đến chợ Đông ngợp trong vàng son, nào ngờ lại gặp hắn ở đây.

Diêm Thanh Hoan khoác bạch y, ngồi trong sân của một gia đình, trước người là bàn gỗ bày đầy bút mực giấy nghiên.

Tay hắn cầm bút lông, nhìn tư thế ấy, hẳn là đang vẽ tranh.

Thi Đại ngạc nhiên:

“Đèn trong tay mấy đứa nhỏ, là huynh vẽ sao?”

Diêm Thanh Hoan gật đầu, đứng dậy đón tiếp:

“Sao hai người lại đến đây?”

Ngồi cạnh hắn là một nam tử trẻ tuổi vóc người vạm vỡ, hai tay siết chặt thanh trúc, đang bện hoa đăng.

Thấy cảnh này, nam nhân cười vang:

“Hai vị là bạn của Diêm công tử? Nếu không chê, vào đây ngồi.”

“Bạn của Diêm công tử ư?”

Một phụ nhân ló người ra khỏi phòng:

“Ôi chao, công tử và tiểu thư xinh đẹp quá. Ăn chút trôi nước rượu nếp nhà chúng ta nhé?”

Mấy đứa nhỏ ôm đèn, mở to mắt nhìn nàng và Giang Bạch Nghiễn.

Thi Đại chào họ, tò mò hỏi Diêm Thanh Hoan:

“Mấy vị này là?”

Diêm Thanh Hoan:

“Bạn mới quen.”

“Diêm công tử tốt bụng, chữa khỏi bệnh nặng cho con ta.”

Nam nhân thẳng thắn:

“Nếu không có hắn, ta đã bán nhà, táng gia bại sản chuẩn bị tiền thuốc.”

Diêm Thanh Hoan là dao linh y.

Thầy thuốc này không cầu tiền tài, ngày đêm đi khắp hang cùng ngõ hẻm, tìm kiếm hỏi thăm những gia đình nghèo khó, mỗi lần chữa bệnh, chỉ lấy vài đồng lẻ.

Nói tóm lại, không khác gì chữa bệnh miễn phí.

“Hai vị vào đây ngồi.”

Nam tử đứng dậy:

“Ta vào phòng bếp, xem thử đồ ăn nương tử nấu.”

Hắn ta vừa nói, vừa nhanh chóng vào nhà, lúc ra ngoài mang theo hai chén sứ:

“Thấy hai vị hẳn là quý nhân, không có gì ngon để tiếp đãi. Đây là rượu gạo nhà ta tự ủ, hi vọng hai vị không chê.”

Đây là cách ăn thường gặp vào tết thượng nguyên.

Thi Đại tươi cười nói tiếng cám ơn, cúi đầu nhìn thử, quả nhiên trông thấy trôi nước tròn đầy, hòa cùng vụn hoa quế, trôi lững lờ trong rượu gạo ngát hương.

Không tiện từ chối, Thi Đại ngồi bên bàn:

“Huynh đến đây, nên không đi cùng nhóm Liễu Như Thường?”

Diêm Thanh Hoan:

“Người nhà này nghe nói ta đến từ Giang Nam, không có người thân ở Trường An, mời ta ăn tết thượng nguyên từ sớm.”

Đôi mắt hắn bừng sáng, lắc lư bút vẽ trong tay:

“Hai người muốn vẽ đèn không? Ta vẽ cho hai…”

Từ từ.

Diêm Thanh Hoan muộn màng nhận ra, ý thức một vấn đề nghiêm túc.

Tết lớn thượng nguyên, theo lý nên trải qua cùng người nhà, tại sao…

Thi tiểu thư và Giang huynh lại đi riêng với nhau?

Họ còn mặc áo đỏ rõ là xứng đôi nữa!

Trong lòng dâng lên một suy đoán, bàn tay cầm bút của Diêm Thanh Hoan run nhẹ.

Thượng nguyên cũng là dịp người yêu hẹn hò.

Lẽ nào Thi Đại và Giang Bạch Nghiễn đang nắm tay dạo chơi, kết quả bị hắn chào hỏi, gọi vào sân này?

Diêm Thanh Hoan, ngươi tạo nghiệt mà! Việc này khác nào mấy kẻ cầm gậy chia rẽ uyên ương trong tiểu thuyết hả!

“Kỹ năng vẽ tranh của huynh giỏi quá.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 120: C120: Thích x khúc

Thi Đại cúi đầu, nhìn thấy bức tranh hoa mai đang rơi:

“Huynh học lâu rồi nhỉ?”

“Ừm.”

Diêm Thanh Hoan nghiêm túc:

“Cha nương ta thích tranh màu, nhờ phúc của họ, ta luyện vẽ tranh đã chín năm.”

Hắn là cậu ấm Giang Nam điển hình.

Hiểu chút thơ từ ca phú, biết ít cầm kỳ thi họa, mười ngón tay không dính nước xuân, am hiểu nhất là phong hoa tuyết nguyệt.

“Bức tranh này là tặng cho nhóc bên trái, chỉ mình cậu bé chưa có đèn nữa thôi.”

Diêm Thanh Hoan cười bảo, vẫy tay về phía cửa sân:

“Qua đây, xem còn chỗ nào phải sửa không.”

Đám trẻ thấy hai người lạ đến phường, đứng cạnh cửa thò đầu vào, đầy vẻ tò mò.

Cậu bé bên trái nghe vậy bước về trước, thận trọng gãi đầu.

Đứa nhỏ này mặc đồ cũ kỹ, chất vải không quá dày dặn, vóc người nhỏ gầy, chẳng dám nhìn vào mắt Thi Đại và Giang Bạch Nghiễn.

Ngắm kỹ bức tranh trên bàn, đáy mắt cậu bé bừng sáng:

“Đẹp quá.”

Cắn môi, cậu bé nhỏ tiếng hỏi:

“Có thể thêm chó con không ạ?”

Diêm Thanh Hoan hiểu ý cậu bé, cong mắt:

“A Hoàng nhà nhóc à?”

Cậu bé khẽ gật đầu.

“Không thành vấn đề.”

Diêm Thanh Hoan dịu dàng nói:

“Muốn A Hoàng dùng tư thế gì?”

Câu hỏi này cậu bé vẫn chưa nghĩ kỹ, nhất thời nghẹn lời, không đáp lại được.

Thi Đại ở bên cạnh nhắc nhở:

“Ngủ gật, nghịch hoa, còn có thể bắt bướm nữa.”

“Bắt bướm được đấy.”

Diêm Thanh Hoan cười, hỏi cậu bé bên cạnh:

“Nhóc thích cái nào?”

Cậu bé mím môi, khẽ nhếch khóe miệng:

“Cái đó đi ạ.”

Diêm Thanh Hoan vén tay áo, giơ tay hạ bút.

Tướng mạo hắn thanh tú, ngũ quan nhu hòa, bình thường mày mắt đượm ý cười, là một loại mềm mại vô hại với người và vật.

Giờ phút này cong môi, ánh mắt chuyên chú, phóng khoáng suôn sẻ, thành thạo điêu luyện.

Múa bút nhanh nhẹn, không lâu sau, dưới gốc cây mai xuất hiện một chú chó con, bươm bướm vờn quanh đỉnh đầu, trêu chọc nó giơ chân trước phóng lên đuổi bắt.

Trên trang giấy là những nét linh hoạt bừng sức sống, dường như có thể nhảy ra khỏi tranh bất kỳ lúc nào.

Thi Đại không khỏi nhạc nhiên thốt lên:

“Lợi hại quá.”

“Chuyện nhỏ thôi.”

Diêm Thanh Hoan bật cười, nhìn cậu bé bên cạnh:

“Như vậy được chưa?”

Cậu bé gật đầu, hắn nhớ ra gì đó, lại hỏi:

“Bà nội nhóc đỡ bệnh chưa?”

“Khỏe nhiều rồi ạ, đa tạ Diêm ca ca.”

Nhắc đến người thân, cậu bé lấy hết can đảm ngẩng đầu, mỉm cười để lộ lúm đồng tiền nho nhỏ:

“Sáng nay bà còn nói, chờ khỏe hẳn sẽ đến nhà thăm huynh, cám ơn thuốc của huynh.”

“Đừng mà, cơ thể xương cốt của bà yếu ớt, nếu có việc gì, ta đến thăm bà là được. Nhớ dặn bà uống thuốc đúng giờ, đừng để nhiễm lạnh.”

Diêm Thanh Hoan xoa đầu cậu bé, tay trái lắc chiếc chuông treo trên thắt lưng mình:

“Nhớ nghe tiếng chuông, khi nó vang là ta đến.”

Dao linh y hiếm khi chủ động gõ cửa nhà ai đó.

Đi lại trên đường, khi chuông của hắn ngân vang, bất kỳ ai cũng có thể theo tiếng chuông, mời hắn đến nhà khám bệnh.

Cậu bé cẩn thận nhận bức tranh, như đang ôm lấy bảo vật quý giá, bước vào nhà tìm nam nhân bện đèn.

Thi Đại nhìn theo bóng lưng rời đi của cậu bé:

“Bọn trẻ rất thích huynh.”

Người lớn cũng vậy, trẻ con cũng thế.

Lúc trò chuyện với Diêm Thanh Hoan, trong mắt bọn nhỏ là ý cười rõ rệt.

“Họ đều là người tốt.”

Diêm Thanh Hoan bày một trang giấy vẽ mới toanh, động tác thành thạo:

“Ta mới đến, có nhiều chuyện chưa quen thuộc. Sau khi họ biết, thường mời ta đến nhà ăn cơm, dẫn ta làm quen với thành Trường An.”

Trước khi hắn đến Trường An, thường đọc tiểu thuyết hành hiệp trượng nghĩa, muốn trừ gian diệt ác, giế t chết đại yêu.

Tới nơi rồi mới phát hiện, đại yêu trên đời chỉ lác đác vài con, nhiều nhất vẫn là khói lửa nhân gian bình thường nhất.

Nào có nhiều gập ghềnh ầm ầm dậy sóng, chuyện Diêm Thanh Hoan nhìn thấy, là củi gạo dầu muối vụn vặt, là vất vả ngày đêm làm lụng chăm chỉ, là nhà chỉ có bốn vách tường, không tiền cầu y, là những người nghèo khổ ngày nào cũng buồn phiền vì mưu sinh.

Đấy mới là thế giới chân thực bên ngoài tiểu thuyết.

Ngày nào Diêm Thanh Hoan cũng đi từ đầu đường đến cuối ngõ, thấy rõ chúng sinh muôn màu.

Có khi lòng hắn thương tiếc, quyên tiền cho người nghèo, gặp phải kẻ điên liều chết quấn lấy, hết lần này đến lần khác canh trước cửa nhà hắn, cầu xin cho thêm chút nữa.

Có lúc hắn tiện tay chữa bệnh, hôm sau ngang qua đầu ngõ, nhận được tiền khám bệnh không phải số ít đối với người nhà đó.

Hỏi ra mới hay, hóa ra họ không muốn nợ đại phu, đã bán con trâu duy nhất trong nhà.

Tất nhiên Diêm Thanh Hoan không nhận.

“Tối nay thượng nguyên, ta vốn định tặng quà cho họ, đại ca đại tẩu chê đắt không nhận.”

Diêm Thanh Hoan gãi đầu:

“Thế nên ta đến vẽ tranh.”

Mấy đứa nhỏ ở đây, phần lớn đều không có hoa đăng tinh xảo xinh đẹp.

Nói đến cũng thần kỳ, ngày còn ở Giang Nam, đôi tay này của hắn từng ngắt hoa chọc chim, vuốt v e vô số vật quý ngàn vàng, ấy vậy mà niềm vui mang đến cho hắn, chẳng sánh nổi đêm nay.

Chỉ cầm bút vẽ tầm thường, nhìn bọn trẻ tươi cười vì hắn, đáy lòng như sóng xuân tràn trề.

Diêm Thanh Hoan vui lắm.

Nói đến đây, hắn cũng hơi xấu hổ:

“Kỹ thuật vẽ của ta bình thường…hai người muốn một bức không?”

“Được.”

Thi Đại nổi hứng, quay đầu nhìn Giang Bạch Nghiễn:

“Huynh muốn vẽ gì?”

Chẳng rõ có phải ảo giác hay chăng, khoảnh khắc khi xoay người, dường như nàng liếc thấy vẻ u ám trong mắt Giang Bạch Nghiễn.

Chờ Thi Đại tập trung tinh thần, chàng vẫn bình tĩnh không gợn sóng như cũ.

“Đều được.”

Giang Bạch Nghiễn ngẫm nghĩ:

“Vẽ pháo hoa tối nay đi.”

Trong lòng không nhịn được hoảng hốt, A Ly chui vào lòng Thi Đại, lỗ tai run lên.

Đáng sợ thật đó.

Dựa vào giác quan thứ sáu nhạy bén của nó, Giang Bạch Nghiễn không vui cho lắm.

Tại sao? Vì Thi Đại và Diêm Thanh Hoan cười nói vui vẻ?

Này là bạn tốt trò chuyện chính đáng kia mà!

Diêm Thanh Hoan đáp một tiếng, yên tĩnh suy ngẫm một lúc, nghĩ ngợi bố cục bức tranh.

Thi Đại biết lúc này không thể quấy rầy, cầm rượu gạo nam nhân kia mang ra, đưa đến bên môi nhấp thử một ngụm.

Rượu nhà tự ủ, hương nồng hơn hàng quán ven đường.

Rượu gạo thơm mà không ngấy, vào miệng ngọt thanh, theo sau là hương quế thoang thoảng. Nuốt vào cổ họng, vị rượu ngọt ngào, mang theo chút men say.

Nghe nói rượu gạo của Đại Chiêu được chia thành rượu trong và rượu đục, chén này hẳn là rượu trong được ủ bằng kỹ thuật phức tạp hơn, nồng độ cồn cao hơn.

Rất ngon.

Thi Đại uống hết một hơi, cảm giác mệt mỏi tan đi hơn nửa.

“Ngon chứ?”

Bỗng nhớ đến gì đó, bàn tay cầm bút của Diêm Thanh Hoan khựng lại:

“Có phải tửu lượng Giang huynh không tốt? Cố gắng đừng tham rượu…có đứa nhỏ uống vào say khướt ngay.”

Tửu lượng của Giang Bạch Nghiễn có tệ hơn nữa, cũng đâu thể giống trẻ con được nhỉ?

Dẫu nghĩ vậy, Thi Đại vẫn quyết định đề phòng trước, nhắc nhở Giang Bạch Nghiễn:

“Huynh uống ít thôi nhé.”

Giang Bạch Nghiễn cười, cầm chén sứ:

“Không sao.”

Ngón tay vuốt v e mép chén tròn, chẳng biết chàng đang nghĩ gì, sắc mặt lười biếng.

Thấy chàng uống hết rượu gạo trong một hơi, Thi Đại chống cằm hỏi:

“Thế nào?”

So với rượu, giống canh hoa quế hơn.

Giang Bạch Nghiễn vẫn còn dư vị thoang thoảng:

“Ngon lắm.”

“Chờ lát nữa vẽ pháo hoa xong, ta rót thêm một chén cho hai người.”

Diêm Thanh Hoan hạ bút như thần:

“Tối nay ta đã uống năm chén lớn. Nói ra thì, hai người đến đây…”

Hắn thu bút ngẩng đầu, nụ cười bỗng cứng đờ:

“Giang, Giang huynh?”

Giang Bạch Nghiễn làm sao?

Thi Đại nghiêng người và rồi sửng sốt.

Uống cạn một chén rượu trong, mặt mày Giang Bạch Nghiễn ửng hồng.

Phát giác tầm mắt của hai người, rèm mi dài của chàng khẽ run.

Nguy rồi nguy rồi, biết trước đã không để huynh ấy uống rượu gạo, giờ Giang huynh làm sao dạo chơi với Thi tiểu thư được nữa?

Tết thượng nguyên mỗi năm chỉ có một lần thôi đó!

Tham Khảo Thêm:  Chương 938

Tự nhận mình tội ác tày trời, Diêm Thanh Hoan đánh mình một trận tê rần trong lòng:

“Giang huynh, vẫn ổn chứ?”

Giang Bạch Nghiễn: “…”

Giang Bạch Nghiễn lặng thinh một thoáng:

“Chóng mặt.”

“Đây…”

Diêm Thanh Hoan sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai, xoay người đi vào nhà:

“Để ta hỏi canh giải rượu.”

Thi Đại cũng ngạc nhiên.

Tửu lượng của Giang Bạch Nghiễn thật sự y hệt trẻ con? Một ly đã gục là năng khiếu trời cho của tộc giao nhân, hay là kỹ năng bị động cá nhân chàng?

Huơ tay trước mặt chàng, Thi Đại giơ ra ba ngón:

“Huynh có biết đây là mấy không?’

Giang Bạch Nghiễn nhìn thoáng qua, hỏi một đằng đáp một nẻo:

“Chỉ chóng mặt, không say.”

Thi Đại muốn nói lại thôi: Chóng mặt và say, lẽ nào không phải mối quan hệ được vẽ dấu bằng?

Có lẽ đầu óc choáng váng khó chịu, Giang Bạch Nghiễn đứng dậy khỏi ghế gỗ.

Chàng cúi đầu, giọng nói hơi khàn:

“Không cần canh giải rượu, ta đi tìm Diêm Thanh Hoan.”

Dứt lời xoay người, Giang Bạch Nghiễn vừa cất bước, gót chân không vững, cả người loạng choạng.

Thi Đại nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đứng dậy đỡ lấy chàng.

Nàng ngồi bên trái Giang Bạch Nghiễn, lúc này dựa sát vào, là hướng đối diện với chàng.

Cho nên cùng lúc khi nàng nắm chặt cánh tay chàng, cơ thể Giang Bạch Nghiễn nhẹ nhàng đè lên, áp sát trước người nàng.

Cao thật đó.

Bất ngờ là không quá nặng, một là Giang Bạch Nghiễn cố ý đứng vững, hai là chàng rất gầy.

Chóp mũi tràn ngập hương thơm mát lạnh đang ùn ùn kéo đến, Thi Đại và chàng kề sát không chút phòng bị, hai tay thoáng cứng đờ.

Đầu vai bị một lực dịu nhẹ chậm rãi đ è xuống, là Giang Bạch Nghiễn vươn tay, đỡ lấy nàng.

Kịp thời nhảy ra khỏi lòng nàng, A Ly ngoài cuộc tỉnh táo, ánh mắt hoảng sợ.

Không đúng chút nào.

Khoảnh khắc được Thi Đại đỡ, nó rõ ràng liếc thấy, tròng mắt Giang Bạch Nghiễn đượm ý cười đơn thuần.

Người thật sự uống say, ý thức mơ hồ, sẽ cười như thế ư?

…Chắc chắn là không nha!

Trong lòng lại nổi lên một suy đoán, nó không kiềm được đồng tử chấn động.

Tiểu tử Giang Bạch Nghiễn này…

Giả say?!

Tình nguyện để mình bị một chén rượu gạo chuốc say, chứng thực danh hiệu một ly đã gục, lại giả vờ không vững, nghiễm nhiên được Thi Đại ôm lấy?

Cách thức chưa bao giờ nghĩ đến.

A Ly thấy mình cần phải xem xét lại cái tên Giang Bạch Nghiễn này lần nữa.

Chàng còn b3nh hoạn hơn trong tưởng tượng.

Quan trọng là…

Tỉnh táo lên nào, đừng để tiểu tử này lừa nha Đại Đại ơi! Mau buông tay hất hắn ra ngay!

Dựa sát vào người Thi Đại, chàng gục cổ, tựa cằm vào đầu vai nàng, đầu óc chỉ hơi lâng lâng, Giang Bạch Nghiễn cực kỳ tỉnh táo.

Trước đó không lâu Thi Đại từng hỏi chàng, vì sao ở bờ sông Phượng Hoàng lại không vui.

Cảm nhận khi ấy chẳng khác gì bây giờ.

Trong sân nhỏ treo vài ngọn đèn, ánh nến tựa lớp lụa, sắc điệu nhu hòa ấm áp.

Lúc Thi Đại trò chuyện với Diêm Thanh Hoan, thiếu nữ môi hồng răng trắng cười tươi như hoa đào, thiếu niên hào hoa phong nhã cử chỉ lịch thiệp, cực kỳ xứng đôi.

Xứng đến độ gai mắt.

Xét từ mọi mặt, Diêm Thanh Hoan và Thi Đại rất hợp nhau.

Xuất thân từ gia đình danh giá, được sống an nhàn sung sướng, “tâm tính trong sáng” chân chính, như một tờ giấy trắng.

Nếu là Diêm Thanh Hoan, chắc chắn có thể cùng nàng thảo luận những chuyện thú vị như nghe khúc xem kịch uống trà.

Nào phải như Giang Bạch Nghiễn chàng, nửa đời sau bị thù hận lấp đầy, còn về nửa đời trước, diệt môn, lang thang, đau đớn, nhục nhã, máu tươi.

Thi Đại sẽ không muốn nghe đâu.

Lạ thay.

Khi Giang Bạch Nghiễn nghĩ đến đây, đau đớn dần lan tràn khắp lồ ng ngực.

Khác với vết thương ngoài da trước ngực và trên cánh tay, nỗi đau ấy bắt nguồn từ một góc sâu thẳm hơn hẳn.

Trái tim như bị dây thừng mỏng manh siết chặt lôi kéo, rồi lại dùng mũi dao liên tục đâm khoét, nhức nhối như đẽo gỗ mục, khiến chàng chẳng thở nổi.

Cảm xúc này bị kiềm nén đến tột độ, như là buồn bã.

Giang Bạch Nghiễn chẳng biết phải làm dịu thế nào, vô thức muốn cầu xin nàng nhiều hơn.

Nếu được Thi Đại chạm vào, có lẽ sẽ đỡ hơn đôi chút.

Thế là chàng đã dùng thủ đoạn vụng về lại nực cười nhường này.

Thi Kính Thừa từng cho họ bùa chứa linh khí, chỉ cần làm nó vỡ nát, linh khí tràn ra ngoài, có thể khiến toàn thân chàng nóng bức, gò má ửng hồng.

Chàng vốn chỉ định để Thi Đại giữ cánh tay, nào ngờ sức lực nàng quá nhỏ, không thể đỡ chàng đứng vững ngay được.

Nhịp tim lại bắt đầu tăng tốc.

Cọ cằm lên đầu vai Thi Đại, Giang Bạch Nghiễn nhắm mắt.

Vết thương trước ngực bị nàng quẹt trúng, ngay cả đau đớn cũng hóa dịu dàng.

Có thể nhận được nhiều hơn nữa không?

D*c vọng khó lấp đầy, lòng chàng biết rõ mình đang từng bước sa ngã, vậy mà chẳng muốn bứt ra.

Đột nhiên dựa sát vào ngực Giang Bạch Nghiễn, Thi Đại ngơ ngác trong một thoáng.

Không biết phải đặt tay ở đâu, nàng nhấc cánh tay, lại không có chỗ nào thích hợp để buông xuống.

Hơi thở của Giang Bạch Nghiễn nương theo đầu vai, len lỏi khắp hõm cổ nàng như một làn gió nhẹ.

Tóc chàng cũng cọ vào cần cổ nàng, phất phơ lên xuống theo mỗi nhịp thở.

Hơi thở là ngọn lửa nóng bỏng, tóc là lông vũ mềm nhẹ, lúc nhanh lúc chậm, khi nhẹ khi nặng.

Ngứa quá.

Cơ thể Thi Đại không chịu được run rẩy.

“Huynh…”

Bị cả người Giang Bạch Nghiễn tựa vào, đầu ngón tay Thi Đại bám lên bả vai chàng:

“Ta dìu huynh ngồi xuống nhé.”

Không dám đẩy ra, chỉ sợ hơi dùng sức, chàng sẽ ngã mất.

Giang Bạch Nghiễn lại nói:

“Ta không muốn uống canh giải rượu.”

Giọng điệu nặng nề chậm rãi, âm cuối đượm chút mềm mại khàn khàn.

Đốt cháy vành tai nàng, lan ra luồng nhiệt tê dại.

Thi Đại nghĩ hẳn là lỗ tai mình đỏ lắm rồi, miễn cưỡng ra vẻ bình tĩnh:

“Tại sao?”

Uống canh giải rượu, chẳng còn lý do gì để đến gần nàng nữa.

Giang Bạch Nghiễn yên lặng một lúc, buồn bực đáp:

“Khó uống.”

Giang Bạch Nghiễn trong ký ức không sợ đau không sợ đắng, ngay cả thuốc trung y địa ngục của Trấn Ách Ti chàng cũng có thể uống cạn.

Chưa từng nghe chàng nói thế này bao giờ, Thi Đại thấy chàng đáng yêu quá đỗi, mím môi cười.

Cười xong cõi lòng lại nghẹn ứ, trên đời nào có ai không sợ đau đớn và cay đắng, ngày trước Giang Bạch Nghiễn không nói, chẳng qua đang gắng gượng chống đỡ mà thôi.

Dẫu chàng muốn làm nũng tỏ ra yếu ớt, cũng đâu tìm được đối tượng bằng lòng lắng nghe.

“Rồi rồi rồi, huynh không muốn, vậy thì không uống.”

Thi Đại dỗ dành theo ý chàng:

“Ngồi xuống trước nha, được không?”

Không khí thoang thoảng hương hoa quế.

Nàng nói xong chưa được bao lâu, Giang Bạch Nghiễn khẽ ngẩng đầu, dùng tư thế lùi ra, nhưng lại không buông đôi tay đang ấn lên đầu vai Thi Đại.

Xung quanh tĩnh lặng.

Xuyên qua hàng mi dài sắc đen như lông quạ, thi thoảng Giang Bạch Nghiễn lại nhìn nàng chăm chú.

…Nóng ghê.

Ánh mắt như có thực thể, tựa mạng nhện dính chặt.

Thi Đại bị nhìn đến độ hoảng loạn, muốn rời mắt, lại cảm thấy càng che càng lộ.

Chàng nhìn nàng làm gì thế kia? Không buông ra sao? Khoảng cách này…gần đến mức khiến người ta hồi hộp.

Lần trước sau khi Giang Bạch Nghiễn uống say, nào phải thế này.

Phát hiện biểu cảm nàng thay đổi một chút, Giang Bạch Nghiễn rũ mắt cười.

Giờ phút này, trong mắt Thi Đại chỉ còn lại mình chàng.

Nhận thức này khiến chàng hân hoan.

Đôi mắt nhỏ bé nhường ấy, chứa một người đã đủ lắm rồi.

Đôi tay nhẹ bám lấy nàng, dưới ánh đèn áo đỏ rực lửa, mái tóc dài xõa tung như rắn, uốn lượn rũ xuống, quyến rũ tột cùng.

Cổ tay trắng bệch của chàng thò ra khỏi ống tay áo, lẳng lặng siết chặt, như nụ hoa đào quấn lên.

Tim đập thình thịch, Thi Đại rối bời, ngừng thở.

“Nàng nói, muốn cùng ta dạo hội hoa đăng.”

Giang Bạch Nghiễn hé môi, giọng điệu dụ dỗ chừng như tủi thân:

“Chỉ mỗi hai chúng ta thôi, có còn tính không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.