Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 66: C66: Thế giới thứ ba 3



NGÀY THỨ BA NUÔI BÉ THÚ Ở TINH TẾ

Tô Đoạn ngây ngẩn.

Sau khi nhận ra, cậu vội vàng giơ tay ra, cẩn thận nắm cằm con non đen, sốt ruột hỏi hệ thống trong đầu: “Vig Chít bị sao vậy?”

Hệ thống nói: “Xin chờ một chút, hệ thống đang kiểm tra.”

Ba giây sau, hệ thống đáp: “Đây là một quả trứng non của tộc Lotta vào ba trăm năm trước. Thời gian ấp bình thường của tộc Lotta là từ ba mươi đến năm mươi năm. Quả trứng này từ khi thất lạc đã thiếu điều kiện để ấp nên thời gian sinh nở đã bị trì hoãn sáu lần, kéo dài như thế có thể đã tạo ra một số ảnh hưởng đến chức năng cơ thể của con non, hơn nữa công thức sữa bột của bây giờ đã thay đổi rất nhiều so với ba trăm năm trước, dẫn đến hệ tiêu hóa của nó không thể tiếp thu sữa bột thông thường dành cho con non ở tinh tế ngày nay.”

Con non vẫn liên tục ọc sữa trong cái miệng hơi mở ra, thân thể khẽ run lên, thân thể đen tròn như cục bông nhỏ nhắn và mềm mại, phảng phất chỉ cần vặn nhẹ là sẽ bị gãy. Tô Đoạn chỉ dám đưa đầu ngón tay lại gần nó, lấy chăn lông cẩn thận lau đi chất lỏng tràn ra khỏi khóe miệng nó chứ không dám làm gì nữa.

Đầu ngón tay cảm nhận được cơn run nhè nhẹ, Tô Đoạn cảm thấy trái tim cũng đau nhói theo.

… Từ đầu rõ là nó đã quay mặt đi không muốn uống, chính vì cậu cứ ép mãi nên Vig Chít mới ép mình uống hết.

Tất cả là lỗi của cậu, nếu cậu cẩn thận hơn thì đã không như vậy.

Tô Đoạn buộc mình bình tĩnh lại, hỏi: “Bây giờ tôi nên làm gì đây?”

Hệ thống nói: “Ký chủ yên tâm, tộc Lotta là một loài rất mạnh mẽ, hiện tại dấu hiệu sống của mục tiêu chữa bệnh vẫn ở trạng thái ổn, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, đợi nó phun hết sữa đã uống ra thì sẽ không sao đâu.”

Bấy giờ Tô Đoạn mới miễn cưỡng yên tâm, đáp ừ một tiếng, cụp mắt tiếp tục lau sữa ọc ra từ miệng con non.

Bình sữa tốn hết năm phút để uống cuối cùng phải mất hai mươi phút mới phun hết ra ngoài.

Tuy tộc Lotta là một chủng tộc rất mạnh, nhưng dầu gì Vig Chít vẫn chỉ là con non mới sinh, còn là một con non khiếm khuyết bị lùi sinh đến mấy trăm năm, sau khi ọc xong sữa thì đã hoàn toàn kiệt sức. Khi Tô Đoạn thử bế nó lên, toàn thân nó mềm nhũn nằm trên lòng bàn tay cậu.

Dù trước đó cậu bế con non lên nó cũng không hề giãy giụa, nhưng khi đó Tô Đoạn cảm nhận được cơ thể trong tay mình rất có lực, có thể phản kháng, chỉ là nó không muốn làm vậy thôi, rõ là khác hẳn với vẻ mềm oặt bây giờ.

Nếu hệ thống không nói cậu biết dấu hiệu sống của Vig Chít vẫn ổn định, bây giờ cậu chắc chắn sẽ không bình tĩnh được.

Một tay Tô Đoạn cẩn thận ôm con non vào lòng, tay kia mở cửa nhỏ của hộp nuôi dưỡng, định đưa Vig Chít vào nghỉ ngơi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 25: Đau eo

Nhưng khi cậu định bế con non ra khỏi ngực mình, con non mềm oặt trong lòng bỗng cử động, vươn móng vuốt nhỏ ra, móng tay mỏng nhưng sắc nhọn móc lấy vải áo trước ngực cậu, phát ra tiếng kêu nhỏ bé yếu ớt: “… Chíp.”

Bàn tay muốn đưa nó vào hộp nuôi dưỡng của Tô Đoạn khựng lại.

Nó… Không muốn rời khỏi cậu ư?

Nhìn con non dù không có sức cũng cố gắng níu lấy áo của cậu, cảm giác áy náy và đau đớn dâng lên trong lòng cậu.

Cậu đóng cửa hộp nuôi dưỡng lại, cúi đầu hôn lên đầu nhỏ đầy lông xù màu đen, tay còn lại cũng nhẹ nhàng vỗ lưng con non, vỗ về: “Anh ôm em.”

Bấy giờ con non mới im lặng lại.

Chăn lông dính đầy sữa không còn dùng được nữa, cũng chẳng còn bao nhiêu chăn, Tô Đoạn bèn mang Vig Chít về phòng mình, tìm áo mùa đông dày rồi bọc nó lại, tiếp tục ôm vào lòng.

Con non được nép vào nơi an toàn, hơi thở của nó nhanh chóng đều đều.

Nhưng vấn đề cơ bản nhất vẫn chưa được giải quyết.

Sau khi con non trong lòng ngủ say, Tô Đoạn tiếp tục nói chuyện với hệ thống.

“Nếu không thể uống sữa bột thông dụng thì chuyện ăn uống của Vig Chít phải làm sao đây?”

Dù vẫn còn vỏ trứng có thể ăn được, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ bị ăn hết, hơn nữa cậu vẫn nhớ rõ hệ thống đã nhắc rằng vỏ trứng không thể dùng làm thực phẩm chủ yếu, cứ tiếp tục như thế không phải cách hay, không thể nào để Vig Chít đói mãi được.

Có lẽ ăn thử mỗi món cũng là một cách, nhưng thứ nhất là bây giờ Vig Chít vẫn chưa mọc răng nên chắc không uống gì được ngoài sữa, thứ hai là nếu mỗi lần ăn nhầm đồ sẽ nôn ra thì thân thể của con non không thể nào chịu nổi.

Hệ thống nói: “Sau khi phân tích, hệ thống kết luận rằng hiện tại cách hữu hiệu nhất là ký chủ dẫn mục tiêu chữa bệnh đến Thủ Đô Tinh, tìm kiếm sự trợ giúp từ tộc Lotta ở Thủ Đô Tinh. Ở đó đoàn đội chuyên chăm sóc tộc Lotta, hoàn toàn có thể làm đồ ăn ba trăm năm trước của tộc Lotta cho mục tiêu chữa bệnh, hơn nữa tộc Lotta cũng có kinh nghiệm chăm sóc con non nên cùng tộc với nhau chắc sẽ tốt hơn.”

Cẩn thận nghe xong, Tô Đoạn im lặng một chốc, gật đầu, hỏi: “Từ đây đến Thủ Đô Tinh phải mất bao lâu?”

Hệ thống nói: “Nếu đi tinh hạm nhanh nhất bây giờ thì sẽ đến trong mười ngày. Chất dinh dưỡng trong vỏ trứng còn lại có thể chống đỡ nửa tháng cho mục tiêu, vì vậy ký chủ phải quyết định nhanh lên nha.”

Tô Đoạn đáp: “Được.”

Cậu ôm con non nằm trên giường nhỏ của mình, Vig Chít ôm một ngón tay nằm trong vòng tay cậu thở đều đều, nhưng Tô Đoạn lại không hề nhắm mắt, ánh mắt rơi vào con non hoàn toàn biến thành một cục lông đen trên tay.

Tham Khảo Thêm:  Chương 621

… Hoàng đế hiện tại của đế quốc đến từ tộc Lotta, thế nên hoàng thất rất coi trọng con non của tộc Lotta. Tuy Vig Chít là con non khiếm khuyết nhưng hiện nay mỗi con non của tộc Lotta đều quý giá, sau khi đến Thủ Đô Tinh chắc chắn sẽ được chăm sóc tốt hơn.

– Cũng sẽ bị trông giữ nghiêm ngặt hơn. Là một con người thuần khiết, có lẽ cậu sẽ được một khoản tiền rồi bị mời ra ngoài, dù được ở lại bên cạnh Vig Chít thì cũng chỉ là một trong số những người phụ trách chăm sóc nó.

Dù biết tâm tư khó chịu của mình là sai trái khi Vig Chít đang đối mặt với nguy cơ hết thức ăn, nhưng Tô Đoạn vẫn không kiềm lòng được nghĩ vậy.

Trong đầu cậu hiện lên rất nhiều suy nghĩ, lần đầu tiên Tô Đoạn được làm ba kiên trì suốt nửa giờ, cuối cùng ôm nhóc con trong lòng mơ màng ngủ thiếp đi.

Năm giờ sau, con non ọc sữa kiệt sức rầm rì một tiếng, cựa quậy trong lòng Tô Đoạn rồi thức giấc.

Nghe tiếng kêu con nít này, Tô Đoạn vốn không dám ngủ sâu trong tiềm thức lập tức mở mắt ra.

“Đói không em?”

Tính ra đã hơn sáu tiếng kể từ khi sinh ra, con non mới chỉ ăn được miếng vỏ trứng nhỏ lúc đầu.

Tất nhiên con non vẫn chưa mọc răng không thể trả lời cậu, nó chỉ rầm rì chíp một tiếng, Tô Đoạn bèn lấy vỏ trứng đã cất đi trước đó để lên bàn.

Con non ngẩng cái đầu đen tuyền lên ngửi vỏ trứng hai lần, mặt của nó trông giống như một bé mèo con, cái mũi ngắn ngủn, mũi nhỏ màu đen ươn ướt, miệng ba cánh chúm chím mềm mại, khi mở miệng sẽ lộ ra khoang miệng hồng mềm bên trong.

Tô Đoạn trải chăn lông lên bàn rồi đặt nó lên, con non nhanh chóng tìm thấy vỏ trứng của mình.

Thoạt trông nó rất đói, cái miệng nhỏ không có răng gặm một miếng to, ôm vào trong ngực bắt đầu nhai rộp rộp.

Nhìn con non tròn như nhúm lông đen, dùng miệng nhỏ ăn vỏ trứng trông như heo con ăn, Tô Đoạn nói với hệ thống trong lòng: “Hệ thống ơi, ngày mai chúng ta sẽ đi đến Thủ Đô Tinh, phiền cậu giúp tôi xử lý thân phận và mua vé bay nhé.”

Hệ thống đáp: “Được ký chủ, 11 giờ sáng mai có vé bay đấy, được không? Cảng cách cô nhi viện hai giờ đi.”

Tô Đoạn nói: “Được.”

Ăn xong một miếng vỏ trứng, rồi đợi một chốc nữa, thấy cũng sắp đến giờ bèn đưa Vig Chít ra ngoài đi vệ sinh.

Con non có nơi riêng biệt để đi vệ sinh, rất giống với chậu cát của mèo, nhưng cao cấp hơn chậu cát của mèo hẳn vì nó dọn dẹp tự động.

Tô Đoạn nhìn quanh, tìm một chậu thoạt trông như mới được dọn sạch, trong đó chưa có con non nào bèn nhét con non trong ngực mình vào đó.

Có lẽ tất cả người thú đều có năng khiếu tự biết đi vệ sinh từ khi còn là con non, chỉ nghe tiếng xè xè, im lặng, rồi lại có tiếng xè xè nữa, sau đó cửa nhỏ của nhà vệ sinh bị mở ra nhẹ nhàng, con non đưa hai chân trước ra dò.

Tham Khảo Thêm:  Chương 99

Tô Đoạn ôm nó ra, vươn tay mở cửa ra một chút, muốn nhìn xem cái đó của con non tộc Lotta trông ra sao.

Con non lập tức kêu chíp trong lòng cậu, như thể kháng nghị cậu nhìn lén nơi riêng tư vậy.

Tô Đoạn chột dạ e hèm, lặng lẽ rụt tay về, sờ cái đầu nhỏ bông xù của nó.

Trên đường ôm nó về, Tô Đoạn đụng phải một người quen quen.

Chính là cái tên Từ Vĩ – Sếp nhỏ của cô nhi viện, người muốn vứt Vig Chít ra khỏi lồ ng ấp.

Nhìn thấy cậu ôm con non đen đen trong lòng, đôi ngươi Từ Vĩ co lại, nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

Gã lạnh lùng liếc nhìn Tô Đoạn để cảnh cáo.

Tô Đoạn ngó lơ gã, mắt nhìn thẳng ôm nhóc con của mình rời đi, dù sao có hệ thống giám sát nên người này chả thể làm gì được, huống chi họ cũng sắp rời đi.

Khi tung video ra đúng lúc, hoàng thất sẽ không buông tha cho một hung thủ trực tiếp đập vỡ vỏ trứng như gã.

♥♥♥

Sáng sớm hôm sau, khi đồng hồ chỉ mới sáu giờ, Tô Đoạn đã dậy.

Việc đầu tiên sau khi dậy chính là đưa Vig Chít đã nhịn cả đêm đi vệ sinh, sau đó về phòng cho nó ăn sáng.

Thời gian vẫn còn dư dả, đêm qua cậu đã soạn hành lý vốn không nhiều đồ đạc rồi, cho Vig Chít ăn xong thì có thể nhờ hệ thống che camera của cô nhi viện rồi trực tiếp xuất phát.

Cậu rời đi sớm, chẳng biết trên đường sẽ gặp phải chuyện gì, không biết trong vòng một tuần có thể đến được Thủ Đô Tinh hay không… Trong đầu tràn ngập những câu hỏi này, khiến Tô Đoạn không khỏi hoảng hốt.

Mở chiếc chăn bọc vỏ trứng ra, Tô Đoạn cảm thấy đầu ngón tay nhưng nhức, cúi đầu thì thấy những giọt máu đang chậm rãi nhỏ xuống từ đầu ngón trỏ tay phải.

Cậu vô tình bị vỏ trứng cắt phải tay mất rồi…

Ngay lúc Tô Đoạn định lấy khăn giấy lau máu trên tay, cục bông lông đen đang nằm chờ ăn đột nhiên ngẩng đầu lên, chóp mũi không ngừng giần giật như ngửi thấy mùi hương cực kỳ hấp dẫn nào đó, từ trong cổ họng phát ra tiếng grừ grừ trầm thấp.

Nghe tiếng kêu kỳ lạ này, Tô Đoạn không khỏi sửng sốt, trước giờ tiếng kêu của Vig Chít đều là “chíp chíp” vừa non vừa mềm, đây là lần đầu tiên cậu nghe Vig Chít kêu trầm thấp đến vậy.

Chẳng hay có phải ảo giác của cậu hay không mà cậu cảm thấy âm thanh này… Như điềm báo của dã thú trước khi đi săn.

Đôi chân ngắn ngủn của con non nhanh chóng bò đến, dựa vào mùi hương mà li3m chính xác đầu ngón tay vẫn còn dính máu của Tô Đoạn, đầu lưỡi non mịn đè ép li3m sạch những giọt máu như đang uống sữa, ấy rồi vẫn chưa thỏa mãn bắt đầu ôm đầu ngón tay của cậu dùng sức li3m m*t vào.

___

19/1/2023.

12:10:39.

___

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.