Tui Không Chữa Người Bệnh Này Nữa Đâu

Chương 75: C75: Thế giới thứ ba 12



NGÀY THỨ MƯỜI HAI NUÔI BÉ THÚ Ở TINH TẾ

Nghe thấy tiếng kêu bỗng dưng trở nên hưng phấn của con non, Vigrit gần như ngay lập tức cảm thấy nguy hiểm.

Sau khi xác nhận trên tinh hạm rằng vết thương của con mồi nhỏ có thể chữa bằng khoang chữa trị, hắn bắt đầu tiêu hóa những ký ức về chủng tộc hiện ra rải rác trong đầu khi trưởng thành.

Những ký ức và kiến thức này chính là tài sản sẵn có của mỗi thú Lotta. Mỗi khi đạt đến một giai đoạn đặc biệt như trưởng thành, kỳ động d*c,… thì sẽ được giải phóng phong ấn và hướng dẫn những đứa trẻ cùng tộc.

Cái gọi là video giáo dục mầm non chỉ là biện pháp đề phòng, trên thực tế, dù không có ai dạy dỗ, một con Lotta nuôi thả cũng sẽ từ từ đánh thức những bản năng và ký ức này khi lớn lên.

Sau khi nhanh chóng tiêu hóa ký ức của chủng tộc, Vigrit đã đoán ra chủng tộc của con mồi nhỏ của mình-

Dẫu sao tự cổ chí kim cũng chỉ có một chủng tộc hấp dẫn đến nỗi khiến tộc Lotta mất lý trí thôi. Nhưng vì quá thơm ngon nên ký ức về Plant đã khắc sâu đến nỗi đọng lại trong ký ức chủng tộc.

Nghĩ đến trong hai năm qua mình luôn được nuôi lớn bằng cách hút máu của đối phương, Lotta vừa trưởng thành không kiềm lòng được muốn xé nát yết hầu của mình.

Nếu không vì đút cho hắn thì sức khỏe của con mồi nhỏ sẽ không xấu đi đến mức đó.

Từ lâu, tuy không có khái niệm chính xác nhưng nỗi lo lắng về sức khỏe của Tô Đoạn luôn bao trùm trái tim của Lotta nhỏ xíu. Nhưng khi hắn trưởng thành lại bỗng phát hiện người gây ra tình trạng này chính là mình, hắn mới là đầu sỏ. Vì thế cảm giác gấp gáp khi ăn trước đó biến mất ngay lập tức, thay vào đó là cảm giác tội lỗi khó bỏ.

Hắn không biết Tô Đoạn tự lấy máu trong người đút cho hắn sẽ có tâm trạng thế nào, nếu là hắn, khi phát hiện có một con non có hứng thú với máu của mình, không nhân lúc đối phương còn nhỏ mà đuổi tận giết tuyệt thì cũng sẽ lập tức nghĩ cách tránh xa nó ra.

Trốn tránh nguy hiểm và sống sót là bản năng sinh tồn của sinh vật.

Nhưng Tô Đoạn thì không, sau khi phát hiện hắn là một con quái vật nhỏ không ăn được đồ ăn bình thường, chỉ có thể uống máu, cậu không những vứt bỏ hắn mà còn đút máu cho hắn bất chấp hậu quả.

Sau khi mọc ra những chiếc răng nanh có thể dễ dàng đâm thủng da thịt, cậu cũng không hề đề phòng với hắn. Đã có vô vàn đêm khuya hắn dựa vào cổ hoặc cổ tay Tô Đoạn mà ngủ, hắn chỉ cần nghiêng đầu cắn nhẹ vào cậu, có lẽ con mồi nhỏ sẽ mất đi độ ấm trong lúc ngủ mơ màng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 127: - Chương 127

… Sao lại có một con mồi bé nhỏ khờ đến thế?

Mơ hồ nhận ra tâm trạng của người bên cạnh bỗng tụt dốc chỉ trong vài giây, Tô Đoạn chớp mắt, nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay Vigrit.

– Họ đang nắm tay nhau, Vigrit rất cảnh giác với nơi xa lạ này nên phải nắm chặt tay cậu mới chịu.

Tuy không biết Vig Chít nhớ đến chuyện gì không vui, nhưng chạm vào hắn an ủi cũng không có gì sai.

Lòng bàn tay có cảm giác bị bóp nhẹ, tuy không nói nên lời nhưng có cảm giác mềm mại, ấm áp và được xoa dịu. Vigrit ngây ra một lúc, mím môi, tạm thời gạt đi những cảm xúc sầu não đó đi.

Bây giờ hắn có việc quan trọng hơn phải làm, đó là bảo vệ con mồi nhỏ bé của mình không bị những con cùng tộc khác thèm muốn.

Mục tiêu trọng điểm đầu tiên là những con non chẳng biết đã mọc răng hay chưa!

Sau khi nhìn thấy con mồi nhỏ của hắn bỗng kêu chíp vui vẻ như vậy, chẳng lẽ đã nhận ra điều gì chăng?

Vigrit lộ ánh mắt cảnh giác, cánh tay kéo con mồi nhỏ giấu ra phía sau, muốn xua đuổi con non bằng mùi hương trưởng thành của tộc Lotta trên người.

Nhưng xui thay, có lẽ những con non này đã tiếp xúc với thú Lotta trưởng thành mạnh mẽ hơn quanh năm nên chẳng phản ứng đặc biệt gì với khí chất Vigrit tỏa ra, chúng lắc lư cái đuôi rồi từng con nhảy xuống khỏi người hoàng đế bệ hạ.

… Giống như một đám bánh trôi nhỏ xíu tròn vo có cái đuôi dài, sau khi nhảy xuống đất đã nhanh chóng lăn đến dưới chân Tô Đoạn, ngước đôi mắt tròn xoe nhìn con người đang vô cùng hấp dẫn trước mặt.

Sau khi mắt nhỏ nhìn Tô Đoạn mắt to, những con non này kêu hai tiếng “chíp chíp” với nhau, như đã hẹn với nhau mà bỗng dưng vươn móng vuốt bắt đầu bò dọc theo ống quần Tô Đoạn.

Chúng trèo lên người cực kỳ điêu luyện, móng tay nhỏ xíu duỗi ra, có thể bắt quần áo mà không làm tổn thương người, rõ là đã luyện tập vô số lần trên người vị bệ hạ nào đó.

Đương nhiên Vigrit sẽ không đứng yên như thế, thực tế thì khi con non vừa bắt ống quần của Tô Đoạn, hắn đã chính xác tóm lấy gáy của một con non rồi xách chúng lên.

Nhưng đối mặt với bốn con non nhanh nhẹn, hai tay rõ ràng không đủ, dù Vigrit rốp rẻng lấy cánh tay kẹp một con nhưng vẫn có một con lọt lưới nhảy lên ngực Tô Đoạn, móng tay móc lấy áo trước ngực của cậu như một cục lông trang trí gắn trên ngực.

Nhưng cục lông không giống đồ trang trí lắm, cục lông này vừa biết lắc đuôi vừa nôn nóng kêu chíp chíp, như đang giục Tô Đoạn ôm nó vậy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 568

Con non này rất nhỏ, dựa vào kinh nghiệm nuôi con non Lotta của Tô Đoạn thì cậu đoán rằng nó chỉ mới nở chưa đến hai tháng, lực móng tay vẫn còn rất yếu, vài giây sau khi bắt được áo Tô Đoạn thì rớt một móng vuốt, thân thể bắt đầu lắc lư, tiếng chíp cũng trở nên hoảng sợ.

Trông thấy con non sắp rớt, Tô Đoạn ước lượng khoảng cách giữa ngực mình và sàn nhà, do dự một lát, cậu đưa tay đỡ lấy con non mềm như bông này.

Một con bé xíu thế này, xương vẫn chưa phát triển, nếu té gãy xương thì phiền lắm.

Dù rất lo mình sẽ bị thiên địch cắn, nhưng bây giờ chúng nó trông không giống mối uy hiếp nhỉ…?

Mà động tác tiếp theo của con non khiến cậu thở phào nhẹ nhõm, con non được cậu đỡ lấy không cắn cậu mà nằm mềm nhũn trong lòng bàn tay cậu, dụi đầu nhỏ vào hổ khẩu* của cậu, lăn trên tay cậu rồi lộ cái bụng mềm mại ra.

*Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.

Cái đuôi còn vẫy lên vẫy xuống.

Con non này có lông màu vàng nhạt, đôi mắt cũng có màu vàng sáng ngời, đều là màu sắc rất ấm áp, giống như mặt trời nhỏ ấm áp, nhìn vào sẽ khiến người ta thấy ấm lòng.

Ba con non không may bị bắt còn lại thấy đồng bạn của mình đã chiếm thành công mục tiêu thì lập tức cất tiếng kêu ghen tị không cam lòng, vùng vẫy trong tay Vigrit, có đứa còn dùng chân sau đá hắn, giống như một đám bánh trôi biết nhảy.

Ba con “đối tượng cần đề phòng” trên tay kêu ríu rít, Vigrit bị “chíp” đến đau đầu: “…”

Chíp cái gì mà chíp… Hắn cũng biết kêu chíp nè!

Dụi gì mà dụi… Đó là chỗ của hắn!!

Còn lộ cái bụng-

Con mồi nhỏ chỉ – được – sờ – hắn!

Không kiềm lòng được mà ném ba cục bánh trôi trong tay xuống, Vigrit tức giận xách cái cục bánh trôi vàng nhạt trong tay Tô Đoạn rồi ném xuống.

Kết quả là mấy con non được tự do lập tức hưng phấn, hì hục bò lên người Tô Đoạn.

Lần này chúng nó đã biết khôn, không xếp hàng bò dọc theo ống quần, mạnh đứa nào đứa nấy tự tìm một góc linh hoạt leo lên, đứa nào cũng nhỏ xíu mà khôn dễ sợ, Vigrit phải lo không làm bị thương con mồi nhỏ của mình nên thỉnh thoảng tóm được một đứa nhưng không tóm được đứa thứ hai, giận đến nỗi lộ ra đôi ngươi thú dựng đứng.

Chuyến kính thăm cuối cùng cũng kết thúc một cách vội vã sau khi chào hỏi nhau, vì Vigrit tức giận đến nỗi biến thành hình thú bự con, mất lý trí đánh lộn với đám con non trên thảm lông.

Tham Khảo Thêm:  Chương 3: 3: Hành Vi Cá Nhân

Tô Đoạn: “…”

Với đám con non thì đánh nhau có lẽ là một chuyện rất thú vị, nên chúng không quấn lấy Tô Đoạn nữa mà kêu “chíp chíp” tập trung vật lộn với con lông đen to bự trên thảm lông.

Cũng xem như đạt được mục đích ở một mức độ khác.

Nhưng nhìn tụi nó đánh nhau khiến Tô Đoạn nhớ đến nồi bánh trôi, làm cậu hơi đói bụng…

“Xin lỗi vì đã gây rắc rối cho ngài.” Tô Đoạn ôm nhóc con nhà mình đã nhỏ lại chỉ bằng nửa cánh tay – khóe miệng vẫn còn dính sợi lông vàng, vẻ mặt nghiêm túc ôm cánh tay cậu, nói lời xin lỗi và tạm biệt với chủ phòng nuôi dưỡng con non: “Chuyện đó… Để hôm khác nói, ngài hẹn ngày nhé ạ?”

“Không sao, những chuyện này không gấp lắm.” Lotta trưởng thành treo nhiều cục bông xù hơn là người bình tĩnh nhất suốt buổi, đôi mắt vàng nhạt của bệ hạ nhìn Tô Đoạn và nhóc con lông đen vẫn đang tức giận trong lòng, trong mắt lóe lên chút ý cười khó thấy, nhẹ giọng nói: “Tụi nó thích Vigrit lắm, hôm nào để chúng chơi với nhau nữa nhé.”

Đối với con non thì đánh nhau giống như cọ lông vậy, cũng là một cách để tăng tình cảm.

Hơn nữa những con trưởng thành biết đánh nhau và nổi giận với mấy bạn nhỏ hình như cũng dễ thương lắm, hoàng đế bệ hạ trầm ổn nghĩ bụng.

Tuy hình thể và hơi thở cho thấy cậu nhóc tên Vigrit này đã trưởng thành, nhưng tính nết của hắn lại… Giống mấy nhóc con nhỏ xíu lắm luôn.

Hay có chăng do giai đoạn con non ngắn quá nên mới vậy?

Tô Đoạn vẫn ngại lắm, nói: “Cảm ơn ngài, vậy chúng tôi về đây ạ.”

Hoàng đế gật đầu: “Nghỉ ngơi cho khỏe đi, lát nữa ta sẽ sai người đưa thiết bị kết nối cho ngươi để liên lạc.”

Nghe tin Tô Đoạn sắp đi, mấy con non leo lên người bệ hạ lại ồn ào kêu chíp không nỡ.

Vigrit phủi cọng lông của những con non khác dính trên khóe miệng, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ đầy uy hiếp.

Thế là con non cũng phối hợp kêu chíp với hắn, tiếng chíp cũng có chút không nỡ.

Như đang nói:

Đánh nhau vui quá, muốn chơi nữa cơ.

Vigrit: “…”

Thấy nhóc con trong lòng sắp xù lông nữa, Tô Đoạn vội ôm nó đi.

Vừa về phòng, con non trong ngực bèn nhảy khỏi ngực Tô Đoạn, biến thành một thiếu niên tóc đen mảnh khảnh.

Và đương nhiên là không mặc quần áo.

Thiếu niên tóc đen bước tới hai bước, duỗi tay ra, dùng thân mình ép Tô Đoạn vào cánh cửa đang đóng, rồi cúi đầu, chóp mũi không ngừng cọ cánh môi và chiếc cổ lộ ra ngoài như đang vội vã xác nhận quyền sở hữu, dùng đầu lưỡi để lại vết nước ươn ướt trên đó.

___

12/2/2023.

19:39:54.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.