Túng Túng

Chương 69



Khi Đỗ Vân Đình tỉnh lại, phát hiện hình như trong tay mình đang nắm cái gì đó. Mềm mềm, cảm giác không tệ, cậu vô thức nhéo một cái, lúc này mới nhớ mở mắt ra nhìn.

Cảm giác này, hình như không phải đang sờ đuôi nhỉ?

Tay cậu dụi mắt, rốt cuộc miễn cưỡng mở mắt ra nhìn về phía tay mình. Dưới chăn đệm mềm mại, Đỗ Vân Đình giật giật tay mình, cuối cùng cũng nhận ra bàn tay mình đang chạm vào thứ gì.

!!!

Là con sâu đo khổng lồ!

(*nguyên văn là lưỡng phiến hà cốc/两片河谷, chị biên thân mến, cụm này dựa vào suy luận “mềm mềm”+“quan trọng”+“chứng tỏ đàn ông” <3)

Cậu hoảng sợ tột độ, phản ứng theo bản năng muốn rút tay về. Đúng lúc này, Thương Lục bị cậu nắm cũng từ từ tỉnh lại, mở to mắt nhìn cậu. Đôi mắt ướt át đen như mực kia vẫn chưa tiêu hóa được mọi chuyện, cậu nhóc nói chuyện còn mang chút giọng mũi, mơ màng duỗi cánh tay kéo chăn.

“Anh… dậy rồi à?”

Đỗ Vân Đình nhìn nó chằm chằm, đầu óc trống rỗng.

Là do mình lại dê sao?

Là do mình dê đến tận xương tủy, đến mức nửa đêm tay không nghe lệnh mà tự động mò đến vị trí quan trọng?

Mấu chốt nhất là, bây giờ cậu vẫn chưa kịp rút tay ra…

Hiếm có lúc Túng Túng cảm giác mình toang rồi, ngồi yên cả buổi không nhúc nhích, chỉ ngơ ngác nhìn. Thương Lục nói với cậu hai cậu, bỗng nhiên như phát hiện ra điều gì, hai vành tai bất ngờ đỏ lên như phát sáng, dần khiến mặt nó hồng lên.

Nó rũ mắt, thấp giọng nói: “Anh, tay anh…”

Rốt cuộc Đỗ Vân Đình cũng kịp phản ứng, vội vàng rút tay ra ngoài, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy quái dị. Cậu giải thích: “Xin lỗi, Tiểu Lục, anh ngủ mê rồi.”

Thương Lục không chấp nhận câu trả lời này, chỉ lặng lẽ nhìn cậu.

Lúc bàn tay kia lướt qua dây lưng quần còn phát ra một tiếng vang nhẹ nhàng. Đỗ Vân Đình nghe rõ ràng, trái tim cũng nhảy theo lên.

“Nhưng anh à,” bỗng nhiên cậu nghe đứa trẻ nói, có lẽ vì mới ngủ dậy nên giọng còn khàn khàn trầm thấp, “Ngủ mê sao lại muốn sờ em?”

“…”

Câu hỏi này khiến cậu thanh niên lú luôn.

Cậu sững sờ nhìn thiếu niên trước mặt, thấy vẻ mặt nó càng hồng, tai sói trên đỉnh đầu rũ thấp xuống, thính tai gần như chạm phải tóc.

Thanh niên không thể trả lời câu hỏi này, cậu chỉ nghĩ đây là do ngủ mớ chứ không phải mình làm, bởi vậy nhắm mắt thỏ thẻ nói: “Xin lỗi.”

Xin lỗi em, anh trai dê quá không tém được…

Đỗ Vân Đình nhích chân, đau đớn đi về phía toilet. Cậu nặn kem đánh răng lên bàn chải, vỗ nhẹ vào mặt mình trong gương.

Chuyện này không giống với những gì cậu nghĩ. Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi như Thương Lục, đúng thật là Đỗ Vân Đình muốn dạy nó làm chuyện này. Nhưng với chuyện sàm sờ bây giờ, cậu không hề nghĩ tới.

Dù sao bây giờ sói con còn nhỏ. Đỗ Vân Đình duỗi tay quá dài nên cứ thấy có cảm giác tội ác. (Ý là ra tay quá trớn nên có cảm giác áy náy)

Trên thực tế, lúc này cảm giác tội ác của cậu đang trỗi dậy mãnh liệt, đứng trước gương thở dài thở ngắn.

[28, cậu nói xem có phải do tôi nghẹn lâu quá không?]

7777 không trả lời, tâm trạng hơi phức tạp.

[Trong mơ cũng nghĩ đến chuyện này,] Đỗ Túng Túng kiểm điểm bản thân, [Tư tưởng của tôi đúng thật là không trong sáng.]

Cuối cùng 7777 cũng lên tiếng, [Không.]

[… Không?]

Đỗ Vân Đình cầm bàn chải đánh răng, cảm thấy nghi ngờ lỗ tai mình. Bỗng nhiên được hệ thống phủ nhận như thế, cậu cứ ngỡ 7777 bị hệ thống khác thay chân rồi, vội hỏi: [28? Là cậu chứ, cậu còn ở đó không? Tôi không cần hệ thống khác thay!… Ta nói cho mi hay, mi trả Tiểu Lục Tử lại nhanh lên…]

Hệ thống không chịu nổi cậu làm ồn, [Là tôi.]

[Đùa à!] Đỗ Vân Đình không tin, [Cậu mà cũng nói tôi trong sáng á?]

Cậu thà tin trời mưa màu đỏ, mặt trời mọc đằng Tây.

7777 nói: [Không, cậu không trong sáng.]

[Vậy cậu…]

[Nhưng chuyện hôm qua, không hề liên quan đến cậu chút nào,] 7777 tỉnh táo trần thuật lại, [Tuyệt đối chúng tôi sẽ không đổ oan cho người vô tội, mặc kệ người vô tội này có phải kẻ ác hay không.]

Đỗ Vân Đình nghe rõ, nó coi mình là kẻ ác.

[Trọng điểm là, hôm qua, chính nó cầm tay cậu đặt lên.] 7777 nói, [hiểu chưa?]

[…]

Đỗ Túng Túng ngu người, không tin nổi ló đầu nhìn ra ngoài. Lúc này cậu nhóc còn đang ngồi trên giường, cúi đầu mặc quần áo, hai cẳng chân thon dài cân xứng bị nhét vào ống quần jean, tôn lên vóc dáng vừa thẳng vừa dài. Dây lưng trong tay nó phát ra một tiếng vang giòn giã, được nó gập lại bên hông.

[Cậu nói Tiểu Lục?] Đỗ Vân Đình không thể tin nổi, [Nhưng vì sao chứ?]

Dù gì cậu cũng xuất thân là Lãng Lý Bạch Điều, nghĩ chút rồi nhanh chóng kịp phản ứng.

[Đù má! Tiểu Lục vờ bị sàm sỡ?!]

Á đù thế mà còn chơi trò mèo này!

(*nguyên văn là 仙人跳/tiên nhân khiêu, thuật ngữ này xuất hiện từ thời nhà Thanh, ý chỉ mấy trò gian dùng tình dục để lừa tiền, nam A và nữ B cấu kết với nhau cùng đi bumbalabum, sau đó nam C sẽ xuất hiện với vai trò ‘người bắt quả tang’ tống tiền nam A để không lộ chuyện này ra ngoài, thực chất nam C và nữ B một giuộc với nhau.)

Rõ ràng hệ thống chỉ thấy đau đớn nát lòng, [Nhìn coi cậu dạy bé ngoan thành kiểu gì kìa.]

Sói con ngày ấy ngây thơ trong sáng bao nhiêu, bây giờ đã biến thành sói tim đen rồi.

Đỗ Vân Đình cũng xuýt xoa.

[Tôi cứ nghĩ chỉ có tôi muốn giở trò mèo với Cố tiên sinh, không ngờ thế mà Cố tiên sinh cũng có thể làm trò mèo với tôi.] Cậu dừng chốc lát lại cười hềnh hệch, [Nhất định người ta rất yêu tôi.]

Tham Khảo Thêm:  Chương 169

[…]

Hệ thống sắp bị đôi cẩu nam nam này làm tức chết.

Thương Lục bên ngoài cũng bước vào, tự nhiên cầm bàn chải đánh răng từ trong cốc lên, dáng vẻ thoải mái như nó vẫn luôn sinh hoạt trong phòng này. Nó và cậu thanh niên đứng sóng vai, hai người cùng phun nước vào chậu rửa mặt.

Sau khi đứng dậy, lại cùng dùng một tấm khăn để lau mặt. Cậu nhóc nói khẽ: “Anh, chuyện sáng nay…”

Giờ vẫn định tiếp tục nhắc lại à. Level của Đỗ Vân Đình cao hơn nó, hỏi lại: “Chuyện sáng gì?”

Rõ ràng sói con giật mình cái nhẹ, không ngờ thế mà cậu thanh niên lại nhanh quên sạch chuyện để tay trên người mình sáng nay. Nó nhếch miệng, cảm thấy có chút không hài lòng, sao cứ như anh trai không để tâm về nó lắm, những tâm tình nhảy loạn trong ngực cũng rơi tuột xuống đất.

“Chuyện sáng nay.”

Ý cười của thanh niên càng sâu hơn, cố ý đùa nó, “Sáng nay thế nào?”

Vẻ mặt đứa nhóc trở nên tủi thân, khóe miệng tiu nghỉu xụ xuống, miễn cưỡng chịu đựng, “Anh…”

Chỉ một tiếng đã gọi trái tim Đỗ Vân Đình mềm nhũn. Cậu sờ mặt sói con, hỏi: “Tiểu Lục vẫn đang không vui vì chuyện đó à?”

Cái đầu trong tay cậu gật gật, tai sói rũ thấp xuống, ỉu xìu không có sức sống.

Khóe môi Đỗ Vân Đình càng nhếch cao hơn.

“Vậy, ngày mai anh để em sờ lại có được không?”

Sói con ngẩng phắt đầu lên, nửa là vui mừng nửa không dám tin nhìn cậu. Đỗ Vân Đình vờ như không thấy, nói: “Không chịu thì bỏ đi.”

“Chịu, chịu!” Thương Lục gần như muốn nhảy cẫng lên, cuống quít vươn tay nắm tay cậu, “Anh…”

Cho đến khi nó chạm vào tay thanh niên, mới nhận ra lòng bàn tay của mình đã đổ đầy mồ hôi nhớp nháp vì hoảng hốt. Mồ hôi nhiều thế này, nó sợ anh trai nắm tay không thoải mái nên lại vội buông ra, túm một đoạn khăn tay lại lau.

Đỗ Vân Đình nhìn thấy hết động tác của nó, bật cười bảo: “Nhóc ngốc.”

Thế mà Thương Lục còn nếm được vị ngọt trong câu này. Vị ngọt này khiến nó choáng muốn xỉu, chỉ có thể nắm chặt tay thanh niên như nắm được bảo bối hiếm có trên đời.

Bỗng nhiên nó vươn tay, bế bổng anh trai lên.

Thanh niên sững ra rồi bắt đầu giãy dụa, “Thả anh xuống, bế anh làm gì?”

Thương Lục không thả, kiên trì nói: “Em bế anh đi ăn cơm.”

Mặc dù đều là tân nhân loại, nhưng dù gì Thương Lục cũng là sói, khác với kiểu bé thỏ mềm rũ tai như Đỗ Vân Đình, bế cậu cũng dễ lắm. Một cánh tay cường tráng đã có thể dễ dàng nhấc cậu lên, vững vàng bế trên khuỷu tay, bế thẳng đến phòng ăn.

Bữa sáng vẫn chưa chuẩn bị, Thương Lục lại chạy đi nấu cơm. Đỗ Vân Đình nhảy xuống khỏi ghé, vài lần muốn giúp nó nhưng đều bị cậu nhóc đuổi ra.

“Anh ngồi đi, em làm là được.”

Đỗ Vân Đình ngồi trước bàn chờ ăn cảm thấy mình giống tàn phế, đành phải biến lỗ tai ra để tự vuốt lông. Cậu vuốt vuốt lông trắng rũ xuống trên mặt, vuốt đi vuốt lại một mảnh lông tơ, áng chừng độ dài.

“Tiểu Lục, lông của anh lại dài rồi!”

Thương Lục ừ một tiếng, lấy cây kéo nhỏ từ trong ngăn tủ ra.

Tần suất Đỗ Vân Đình cắt lông rất cao, trên cơ bản ba ngày phải cắt một lần mới có thể miễn cưỡng duy trì hình dạng thỏ cụp tai cho cậu, mà không phải là thoắt cái biến thành quả bóng tròn. Về vấn đề này, Đỗ Vân Đình cực kỳ muốn làm giàu bằng việc bán lông của mình, còn khuyến khích sói con cầm lông thỏ ra ngoài bán.

Cậu nói một lần, nhưng sắc mặt Thương Lục lại thay đổi ngay, có vẻ không đồng ý.

“Đây chính là thứ dứt ra từ người anh, sao có thể mang bán được?”

Nó chỉ mới nghĩ tới cảnh lông của anh trai bị người ta làm thành các loại trang phục để mặc trên người, trong lòng đã rất khó chịu rồi. Theo tuổi tác lớn dần, ham muốn chiếm hữu của Thương Lục cũng ngày một mạnh mẽ, đến cả chút hơi thở của người ngoài nhiễm vào người Đỗ Vân Đình mà nó còn không nhịn được, chớ nói chi là chuyện thân thiết như thế.

Đỗ Vân Đình đành chịu thua, “Vậy anh góp lại làm khăn quàng cổ cho em.”

Lúc này Thương Lục mới hài lòng.

Mấy năm nay đã dệt được khăn quàng cổ rồi, một chiếc khăn dài trắng tuyết, quấn quanh cổ đúng là vừa nhẹ vừa ấm. Thật ra họ nhà sói Thương Lục chưa bao giờ sợ lạnh, nhưng năm nào cũng bắt đầu quàng khăn từ tháng mười rồi, phải quàng tới tận tháng ba năm sau mới chịu tháo xuống. Bây giờ Đỗ Vân Đình đang làm một đôi găng tay, cậu quyết định sẽ làm chút hoa văn, đó là thêu tên cậu nhóc.

Thương Lục tỉa lông cho cậu xong, cậu đội đôi tai thỏ rũ xuống, tập trung ngồi trên ban công dệt găng tay. Sói con nhìn đi nhìn lại, cuối cùng hâm mộ gối đầu trên đầu gối cậu, để cậu vuốt đôi tai sói của mình.

“Anh.” Nó kêu một tiếng, cánh tay quấn lấy eo thanh niên.

Đỗ Vân Đình tự nhiên vuốt ve nó một chút, lờ mờ cảm giác đứa nhóc này còn dính người hơn trước.

Bánh kem đã được chuẩn bị từ trước, Đỗ Vân Đình chọn kiểu, cậu không để cậu nhóc đi mà tự mình đi lấy.

Vừa đưa phiếu cho nhân viên thu ngân trong cửa hàng đã nghe bên ngoài có tiếng vang ầm ầm. Nhân viên nhìn rồi nói: “Sét đánh anh ạ.”

Đỗ Vân Đình cũng nhìn, sét nối nhau đánh xuống, sáng lóe cả trời. Mưa rào mùa hạ thường có sấm chớp, bỗng nhiên xuất hiện, cậu cũng không nghĩ gì nhiều, ngồi lại cửa hàng chờ cơn mưa bên ngoài vơi đi.

Sét vẫn đánh đì đùng, người đi đường đều vội vàng tránh bên cửa hàng, thi thoảng lại nghiêng đầu ngó ra ngoài trời. Mây trên trời che kín một mảnh, chẳng mấy chốc đã có hạt mưa lớn chừng hạt đậu trút xuống theo tiếng sấm, rơi lộp bộp xuống đất thành đóa bọt nước.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1984

Đỗ Vân Đình ngồi quay lưng về phía cửa sổ, bỗng nhiên nghe thấy nhân viên cửa hàng nói: “Sao người kia vội thế nhỉ?”

Đỗ Vân Đình sững sờ rồi quay đầu lại ngay lập tức, nhìn thấy một bóng người quen thuộc vội vàng bước vào cửa hàng. Lúc này ngoài trời mưa lớn, gió cũng lớn, hạt mưa rơi nghiêng nên cơ bản chẳng thứ gì che được. Quần jean sáng màu của cậu nhóc đã biến thành màu đậm, cánh tay lộ ra ngoài đã ướt sũng, nó cất ô, ánh mắt dừng lại chặt chẽ trên người Đỗ Vân Đình, bước lại gần.

“Tiểu Lục?” Đỗ Túng Túng nói, “Sao em lại…”

Còn chưa nói dứt câu, cánh tay đứa trẻ đã bất ngờ vươn ra, che kín lỗ tai cậu. Ngón tay dính nước mưa mang theo hơi lạnh.

“Hử?”

Anh trai ngơ ngác, vốn đang tròn mắt nhìn nó bây giờ lại trợn tròn hơn, cậu nhìn sói con đứng che tai trước mặt mình, có hơi không load kịp.

Thương Lục ôm đầu cậu, lại kéo cậu rơi vào lồng ngực mình. Bên ngoài lại có tiếng ầm ầm vang lên, cậu nhóc cởi áo sơ mi ướt sũng bên ngoài, ôm chặt Đỗ Vân Đình vào trong quần áo khô ráo.

“Không sao,” nó nói rất nhỏ, vỗ lưng cậu thanh niên, giọng như thủ thỉ, “Anh, đừng sợ.”

“…”

Ban đầu Đỗ Vân Đình còn không rõ vì sao mình lại sợ, cho đến khi bị sói con ôm chặt hơn, lúc này mới hơi sợ run người. Cậu nhớ lại đêm mưa thưở kia, tiếng sấm cũng dữ dội như vậy, cậu ôm chăn gối gõ cửa phòng Cố tiên sinh.

Bỗng nhiên cậu không nói nên lời, cổ họng như bị thứ gì chặn ngang.

Đã bao lâu rồi? Mấy thế giới, mấy mùa xuân đến thu đi rồi?

Đến cả cậu cũng không nhớ nổi… nhưng Cố tiên sinh vẫn nhớ rõ.

Cậu đứng im, ngoan ngoãn để thiếu niên ôm mình. Cánh tay Thương Lục dùng sức hơn, mãi cho đến khi tiếng sấm bên ngoài dừng lại, lúc bấy giờ mới từ từ buông cậu ra.

“Anh không bị dọa sợ chứ?”

Đỗ Vân Đình nói không.

“Sao em biết anh sợ sấm?”

Lông mày Thương Lục nhăn lại, có vẻ như cảm thấy vấn đề này quá khó để trả lời. Nó suy nghĩ chốc lát, cuối cùng vẫn lắc đầu trả lời: “Chỉ là… Chỉ là biết.”

Nó không thể nói ra nguyên nhân.

Nhân viên vẫn luôn đứng sau nhìn bọn họ, từ khi cậu thiếu niên vội vã chạy vào cho tới khi kéo chàng trai kia vào lòng, vẻ mặt hết sức đặc sắc, đến nỗi Đỗ Vân Đình muốn nhét vào tay cô nàng thùng bắp rang. Nhân viên bất ngờ bị thồn một miệng đầy cơm chó vừa lại gần vừa đánh giá hai người, đôi mắt ngập tràn ham muốn hóng hớt.

Ánh mắt của cô gái nhìn tới nỗi mặt già như Đỗ Vân Đình cũng thấy hơi ngại. Lúc đứng lên nhận bánh kem, em gái nhân viên thì thầm nói với cậu: “Anh may mắn lắm đó.”

Cô cũng muốn bé chó săn chạy ào tới ôm chặt mình như dị!

Nghĩ tới thẳng nam sắt thép nhà mình, em gái chỉ biết tức một bụng.

Đỗ Vân Đình cười cười, cậu cũng cảm thấy mình rất may mắn.

Vốn dĩ cậu luôn nghĩ mình là người bất hạnh hết số, nhưng vì có Cố tiên sinh ở đây nên dường như tất cả bất hạnh cũng chẳng còn tồn tại nữa.

Bánh kem được hai người xách về nhà, Đỗ Vân Đình hỏi: “Chắc chắn không muốn mời bạn em đến chứ?”

Bánh kem lớn thế này, với hai người bọn họ thì ăn không xuể đâu.

Cậu nhóc lắc đầu, dáng vẻ rất chắc chắn. Nó dùng một tay cầm dây thừng cột hộp bánh kem, một tay khác nắm tay anh trai.

“Cũng không phải lúc trước không mời bạn học,” nó trả lời, “Năm nay… Em chỉ muốn ở cùng anh.”

Có rất nhiều người đi tới đi lui trên đường, giờ mới thấy cái tốt của tận thế. Trận tai họa này đã khiến năng lực giác ngộ của con người tăng cao không ít, dù nhìn thấy hai người đàn ông nắm tay cũng vẫn mặt không biến sắc tim không loạn nhịp, thậm chí còn không liếc bọn họ lần nào. Hai người thoải mái nắm tay, thi thoảng Đỗ Vân Đình lại ngẩng đầu nhìn, khóe miệng cậu nhóc không nén nổi nụ cười.

Dù sao cũng còn nhỏ. Đỗ Vân Đình nhìn xong cũng không nhịn được cười lên.

Từng cây nến được cắm vào bánh kem, Túng Túng chỉ huy cắm một vòng nến quanh bánh kem.

Đầu bật lửa tóe lên ngọn lửa xanh, lần lượt đốt từng cây nến. Một vòng tròn nến hắt lên ánh sáng rực rỡ. Thương Lục cúi đầu định thổi ngay.

“Khoan đã,” Cậu thanh niên ra hiệu với nó, “Tắt đèn đã, lúc thổi nến phải tắt hết đèn!”

Thế là Thương Lục chạy bước nhỏ đi tắt đèn. Mọi ngóc ngách trong nhà đều chìm trong bóng tối, chỉ có một vùng ánh sáng do nến, hắt lên tường bóng người nho nhỏ, ánh nến lung linh tôn lên nét mặt dịu dàng của thanh niên, đôi mắt lấp lánh rạng ngời.

Thương Lục chắp hai tay ước nguyện.

Khi nó giãy dụa bỏ chạy từ dưới thắt lưng của cha mình, chưa bao giờ nó nghĩ mình sẽ có một ngày như vậy. Sẽ có người yêu nó, thương nó, sẽ chuẩn bị bánh kem để chúc mừng sinh nhật cho nó. Tất cả đều là giấc mộng đẹp, nó chìm đắm trong mơ, sợ sẽ có một ngày mình chợt tỉnh dậy, thực sự  mở mắt ra.

Nếu có là mơ, chỉ cần đừng tỉnh lại là được.

Nó chậm rãi mở mắt ra, xích lại gần rồi thổi một hơi tắt hết nến.

Màn đêm đổ ập xuống, cậu thanh niên trước mặt vỗ tay hoan hô với nó, rồi lục tục định đi bật đèn, “Tiểu Lục chờ chút nhé…”

Còn chưa dứt câu thì một cánh tay thình lình kéo cậu. Cánh tay kia rất dịu dàng, cẩn thận đỡ eo cậu tránh cho cậu đụng vào cạnh bàn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 60

Nó nghe giọng anh trai như ngơ ngác.

“Tiểu Lục?”

Trong màn đêm Thương Lục vẫn nhìn thấy, chỉ có Đỗ Vân Đình không nhìn được. Cậu vươn tay mò mẫm xung quanh, lại bị sói con kéo tay đổi vị trí, chuyển thành sờ vào ngực nó.

Cơ thể cậu nhóc dậy thì rất thành công, cách lớp quần áo vẫn có thể sờ được cơ bắp bên dưới.

Đỗ Vân Đình khẽ nuốt nước miếng. Mất khả năng nhìn trong chốc lát khiến các giác quan khác của cậu càng nhạy cảm hơn, đến từng nhịp hít thở của cậu nhóc mà cậu vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.

Tay cậu kéo áo cậu nhóc.

“Tiểu Lục…”

Rốt cuộc, tiếng gọi này cũng có câu trả lời.

“Anh.”

“Sao không bật đèn?”

“Không sao,” cậu nhóc thì thào, “Thế này em vẫn có thể nhìn thấy anh…”

Đỗ Vân Đình phê tê người, định làm gì dạ? Trái tim cậu sắp tọt ra khỏi khoang ngực rồi.

[Biết vẽ chuyện chơi ghê.] Cậu ngượng ngùng nói với 7777.

7777 hận không thể bịt tai.

Hơi thở Thương Lục rất ấm, gần như phát nóng. Nó nhích lại gần nói nhỏ: “Lúc trước anh đồng ý với em, hứa tặng em một món quà.”

“Tiểu Lục muốn gì?”

“Muốn…”

Nó nhấc bổng cả người ai đó đặt lên bàn.

“Muốn anh.”

Cùng lúc đó, Đỗ Vân Đình hét to: [28! Cao hài hòa, cao hài hòa!!!]

7777 đen mặt ném bộp bộp cho cậu hai lọ. Hai lọ nhỏ lăn lông lốc từ trong túi Đỗ Vân Đình ra bàn, Đỗ Vân Đình mò cả buổi không bắt được, nhưng Thương Lục có khả năng nhìn xuyên màn đêm liếc một cái đã phát hiện ngay.

Nó cầm hai cái lọ nhỏ lên, nắm trong tay mở nắp.

Cao bên trong có màu ngà sữa, toát lên mùi hương ngào ngạt. Ngón tay Thương Lục chấm một chút, chần chờ nói: “Anh…”

Nó lờ mờ đoán được đây là gì, trước khi đi đến bước này, bản thân sói con cũng tra cứu không ít tài liệu. Rốt cuộc thì sách giáo khoa mà Đỗ Vân Đình đưa cho nó quá dễ hiểu, Thương Lục nhìn mấy trận thực chiến, nắm nằm lòng mấy món vũ khí cần có khi ra trận.

Chỉ là nó vẫn hơi không tin nổi. Đây là thứ rơi ra từ người anh, điều này cũng có nghĩa là…

Trái tim Thương Lục nóng lên, nện bình bịch trong người nó. Đỗ Vân Đình chống đỡ không nổi, chưa được hai lần mà lỗ tai cũng lòi ra, cái đuôi tròn vo phía sau sắp bị đè bẹp rồi, cậu nghe có tiếng thứ gì rơi xuống đất, “Rơi gì à?”

“Không sao,” Thương Lục trả lời qua loa, “Anh, hình như anh chuẩn bị còn kỹ hơn em.”

Giọng nó vừa nhẹ vừa bay bổng, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt Đỗ Vân Đình.

“Làm thế anh mới không đau.”

Đỗ Vân Đình đã từng bôi thuốc cho nó rất nhiều lần, hầu hết là lúc ở phòng khách sạn mờ tối. Thiếu niên để lộ phần lưng đầy vết đánh, tay Đỗ Vân Đình cẩn thận bôi thuốc đỏ cho nó, nước thuốc chảy tí tách xuống dưới.

Bây giờ nhân vật lại hoán đổi. Đỗ Vân Đình thành người được bôi thuốc.

Lớp cao bôi rất dày, gần như sắp hòa tan, mấy vùng rìa sắp thành trong suốt rồi. Trong không gian phảng phất mùi thơm của bánh kem, Đỗ Vân Đình cảm giác mình như ngã vào bánh kem vậy.

Mặt Thương Lục ửng đỏ, vừa ôm cậu vừa dỗ dành cậu, kể chuyện cổ tích cho cậu nghe.

Sói gõ cửa nhà.

“Thỏ nhỏ ối a,” nó ngâm nga ngắt quãng, “Mở cửa một chút, mở cửa nhanh nào, tôi phải đi vào…”

Có lẽ ngửi thấy mùi của sói, hai con mắt đỏ của thỏ con cụp tai trong nhà càng đỏ hơn. Nó nép vào khung cửa, cẩn thận nhìn ra ngoài.

Sói rất kiên nhẫn, vẫn chờ ngoài cửa. Bé thỏ trắng nhìn một lần rồi lại hai lần, đắn đo xác nhận nó không có tính uy hiếp, cuối cùng lùi ra sau một bước, để lão sói xám trông khá đáng sợ chậm rãi cúi người chui vào nhà nó.

“Anh…”

Vốn dĩ nó cho rằng sói trông tuổi chưa lớn, nên chỉ thấy tò mò về vị khách qua đường này.

Ai ngờ tên này vốn chẳng phải khách qua đường gì sất, đây rõ ràng là một tên cướp. Đồ đạc trong nhà đều bị húc rối tinh lên, bé thỏ bị xốc hai cái tai dài hồng phấn, bị nuốt từng ngụm vào bụng. Cái đuôi trong run lên, tứ chi cũng run bắn, cả căn nhà gần như sắp sập vì cuộc tấn công mạnh bạo này.

Sói có ý thức địa bàn rất mạnh mẽ, căn nhà này, trái phải trước sau đều bị nó để lại dấu vết. Nó nhận ra thanh niên khẽ run lên, rốt cuộc nó cũng chiếm được chiến lợi phẩm mà mình tha thiết ước ao.

Nó không gọi anh ơi nữa, lúc ngoạm đôi tai thỏ thật dài, nó thì thầm gọi một câu bé ngoan.

Thỏ trắng run lên, thoắt cái xong việc.

“…”

Đỗ Vân Đình cảm giác mình lỗ nặng.

Số cậu đúng là thua thiệt, nếu Cố tiên sinh là hai vạn quả pháo nổ liên miên không dứt, thì cùng lắm Đỗ Vân Đình chỉ có thể coi như quả pháo kép. Người ta nổ một hơi vang mãi, nổ liền tù tì như sét đánh không hồi kết, còn cậu thì bùm… chíu! Là hết phim.

Sau nửa ngày, lại là một quả pháo kép run rẩy.

Ai mà chịu được chứ? Cậu nổ mười mấy hai mươi mấy quả pháo kép, cũng không đuổi kịp độ dài thời gian nổ một băng pháo của người ta. Mà hơn nữa, tiếng pháo người ta vang giòn, nghe tiếng thôi cũng biết mạnh, đâu như cậu, nổ lặng lẽ chẳng ai hay, còn may là cậu nhóc lau một cái mới phát hiện ra, “Bắn rồi à?”

Cơ bản là hỏa lực không cùng một đẳng cấp.

Đỗ Vân Đình thật sự căm hận, thân xác này của cậu đúng là không tin được.

Bao giờ cậu mới có thể trở thành 7% của thế giới đây?

_______


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.