Tướng Công, Chàng Cũng Sống Lại Sao?

Chương 25: Chương 25:



Chương 25
 
Edit: Summer
 
Ban đêm, Nguyễn Thời Ý sửa sang lại chi tiết các vị quyền quý trong kinh thành có liên hệ cùng Tình Lam đồ, liệt kê tỉ mỉ lên giấy một lần.

 
Chữ nhỏ chi chít, như con kiến ngọ nguậy, mù mịt làm nàng váng đầu hoa mắt.
 
Nàng tạo cái nghiệt gì a! Năm đó lại hào phóng như vậy, mềm lòng mềm dạ không kịp thời truy đuổi theo.
 
Ảo não nửa đêm, nàng quyết định đem tội lỗi đẩy lên người cái tên “Biết mà không báo” kia.
 
Ván này, nàng phải thắng, sau đó hung hăng bắt nạt hắn!
 
Nghĩ đến hai chữ “Bắt nạt”, gò má nàng hồng lên, không khỏi nhẹ nghiến răng.
 
Tên kia chính là cố ý!
 
Hẹn nàng đến nơi phong cảnh xinh đẹp ít dấu chân người, mượn cớ bí mật tham khảo tranh cho nàng buông lỏng cảnh giác, tiếp đó giở trò, liếm mút cắn xé, khiêu khích nàng rất nhiều, còn cố tình lưu lại dấu vết gây án, làm cho mọi người nhận định hai người bọn họ công khai giữa ban ngày hẹn hò!
 

Nàng sao lại dễ bị hắn lừa gạt như vậy chứ?
 
Nhất định là… hắn mượn đứa trẻ ngây thơ, cộng thêm đôi chó đáng yêu lanh lợi, làm tê liệt sự cảnh giác của nàng!
 
Uổng cho nàng tự xưng duyệt tẫn bách thái, ung dung từ tốn, tâm chí khó lay, kết quả là… đường đường là Từ thái phu nhân, bị “Vong phu” quỷ ấu trĩ nhà mình tính kế?
 
Thật là vô cùng hổ thẹn!
 
Nàng thừa dịp không có ai, kéo cổ áo đã kéo cao, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái gương đồng một mặt nhỏ, nhìn kỹ bên trái cổ.
 
Một chuỗi dấu hồng như hoa hợp hoan, nhu hòa nở rộ trên tuyết trắng nõn nà.
 
Nếu nàng không che giấu, mắt nhóm tôi tớ có mù mới không nhìn ra.
 
Trong lòng không yên, nàng cũng không có tâm trí đi sửa sang lại mối quan hệ phức tạp trong giới thư họa, tự mình đi về phòng ngủ, tắm gội thay quần áo.
 
Khi mọi âm thanh đều im lặng, gần gũi kiều diễm ban ngày càng thêm rõ ràng, tim nàng xúc động đập rộn ràng, cũng làm cho nhiệt độ cơ thể nàng nóng lên.
 
Gần đây gặp vấn đề gì vậy?
 
Trái tim như hồ băng đã đóng cứng, làm sao lại như bị phá vỡ, nhiều lần dung túng hắn xâm lấn?
 
Nàng loáng thoáng cảm thấy một chuyện ___ từ mấy ngày trước tới nguyệt sự, tình triều ẩn sâu trong người nàng mơ hồ có dấu hiệu phục hồi.
 
Sau khi gặp lại, hắn cũng từng đến gần hoặc đụng chạm nàng, nàng ban đầu có khó chịu, kháng cự, thậm chí còn sợ hãi nhưng không có quá nhiều tình cảm mập mờ.
 
Từ sau giấc mộng làm nàng không thể mở miệng kia, mấy lần hắn đến gần sau này, tất cả làm cho nàng không có chỗ nào không quen, thậm chí, nảy sinh cảm giác rung động vi diệu và thẹn thùng.
 
Chẳng lẽ… sau khi khôi phục dung mạo thanh xuân, còn phải trả giá “Thể xác và tinh thần tuổi trẻ”

 
Không không không! Nàng không cần biến thành ngây thơ! Không cần câu nệ với tình yêu! Không muốn suốt ngày dây dưa triền miên!
 
Tiếc là, trong lòng ngoài miệng vô cùng kiên định, lúc ảo ảnh mơ mơ màng màng lại muốn hung hăng vả vào mặt nàng.
 
Mộng thấy đình trúc bên dòng suối nhỏ, hoa đào hoang lớn lớn bé bé tô điểm đầu cành, nửa ngây ngô nửa thành thục.
 
Hắn giống như trong thực tế mi mắt như vẽ, tròng mắt sáng như sao.
 
Rõ ràng nhớ rõ, sau khi hắn nói ra: “Dùng môi của ta chặn miệng của nàng”, nàng đã ngậm miệng không nói… Nhưng hắn vẫn triền miên hôn mút, điên cuồng gặm cắn, chặn miệng nàng.
 
Nàng choáng váng đến phồng não, cả người mất sức, đem bản thân giao phó cho hắn, mặc hắn làm xằng làm bậy.
 
Giữa đêm, mơ hồ lăn qua lộn lại, lập lại giấc mộng tương tự, đơn giản vành tai tóc mai va chạm, ôm ấp lẫn nhau.
 
Lúc thức tỉnh, ngoài cửa sổ trăng mỏng sao thưa, yên tĩnh càng sâu, sự yên lặng vô tận càng làm cho tiếng tim đập của nàng thêm rõ ràng.
 
Nàng chẳng lẽ cũng bị người ta hạ cổ à?
 
Thuở thiếu thời cũng chưa đói khát đến trình độ này, hiện nay hôn môi cũng quên sạch sẽ cảm giác, lấy đâu ra dục cầu!
 
Giả! Hết thảy là giả!
 
Nàng trùm đầu ngủ, hôm sau, phá lệ không dậy sớm.
 
Mà Chu thị dẫn Từ Thịnh cùng mao đầu đến thăm, vô tình bắt gặp mẹ chồng mình đang ngủ nướng.
 
****
 
Giờ tỵ canh ba, Nguyễn Thời Ý thay xong xiêm áo màu xanh sắc trăng thu, mặt vẫn còn nét lười biếng khi vừa ngủ dậy.
 
Dung nhan được chỉnh trang tinh tế, đôi mắt đào hoa ẩn tình, mặt hồng kiều diễm.
 
Khi nàng chậm rãi đi đến thiên thính, định dùng “Thân thể không khỏe” để che giấu nguyên nhân thật sự ngủ quên, Chu thị phản ứng như nàng đoán, ân cần hỏi han, hết mực quan tâm.
 
Từ Thịnh nở nụ cười quẫn bách nhìn nàng chờ đợi, càng giống như đang quan sát hành động cử chỉ của nàng, ý đồ từ trong đó nhìn ra bí mật gì.
 
Đứa nhỏ này! Tại sao lại dùng ánh mắt ngắm nghía đó xem kỹ nàng!
 
Nguyễn Thời Ý tự hỏi không có làm gì phụ Từ gia, lập tức đi trêu chọc Mao Đầu một hồi, cho người mang bé con đi ra vườn chơi, lại cho gia nhân lui xuống, hỏi ý đồ mẫu tử Chu thị đến đây.
 
Chu thị cung cung kính kính nói: “Nhi tức đến đây chủ yếu có hai chuyện bẩm báo với người. Một là Thu Trừng công chúa đầu tháng tám sẽ xuống núi, nhưng không chịu theo sự sắp xếp của chúng ta dọn vào Từ phủ, lựa chọn ở lại khách điếm trong Xích Nguyệt thành… sợ thấy cảnh lại thương tâm.”
 
Nguyễn Thời Ý than thở: “Tùy ý nó đi! Nàng hàng năm ở Từ phủ, chỉ vì bồi lão thái bà này. Người đã mất, trong lòng nàng tất nhiên không dễ chịu.”
 
“Chuyện Thư Họa viện kia….”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1

 
“Phái người truyền tin cho nàng, nếu nàng muốn đi, cứ việc để nàng đi.”
 
“Nhưng trước kia ngày cực lực phản đối mẫu tử họ học vẽ, con nên mở miệng như thế nào, để cho Thu Trừng công chúa không tự trách?”

 
Nguyễn Thời Ý im lặng, ký ức mong manh ùa về câu hỏi của Từ Hách lúc trước— trong đám con cháu, thật không có ai có thể vẽ?
 
Mà nàng trả lời – nàng buông bút, các nhi tử làm sao còn lại nửa phần tâm tư?
 
Từ Hách chỉ lo tiếc nuối, lại xem nhẹ, nàng nói là các “nhi tử”, không bao gồm nữ nhi đã ly kinh phản đạo.
 
Thấy Nguyễn Thời Ý chậm chạp không trả lời, Chu thị không dám thúc giục, yên lặng chốc lát, nghe nàng sâu kín nói: “Con nói, ngoại tổ phụ nàng báo mộng, để cho nàng làm việc nàng muốn.”
 
Chu thị sửng sốt một chút, chỉ xem như nàng tùy tiện mượn cớ, cười chúm chím đáp ứng.
 
Bầu không khí mơ hồ yên tĩnh đến kỳ quặc.
 
Hồi lâu, Nguyễn Thời Ý trở lại từ chuyện cũ năm xưa, chợt hỏi: “Chuyện thứ hai là gì?”
 
Khuôn mặt đoan chính thanh nhã của Chu thị hiện ra ý cười vi diệu: “Bình bá bị điều chức Nghi thành, cùng nhau giải quyết địa phương chuyên nghề dệt, hôm qua đã rời kinh.”
 
Lên minh bạch xuống mờ ám, chỉ có nước luộc không còn béo bở, còn phải mang ơn đội đức, cảm tạ hoàng ân.
 
“Nga” Nguyễn Thời Ý nhàn nhạt lên tiếng đáp lại, “Bình thị không làm loạn sao?”
 
“Muốn làm loạn cũng làm loạn trong phủ, nàng bởi vì chuyện con gái bỏ lỡ hôn sự với phủ Tĩnh Quốc công, căm ghét nhà chúng ta, sau đó lại đó lại không hiểu vì sao đánh chủ ý lên Thịnh nhi nhà ta. Thấy vị Thái phu nhân ngài qua đời, Thịnh nhi thủ hiếu, nàng lại quay sang nhìn chằm chằm hai nhà Hồng gia, Lam gia. Lần này cả nhà rời kinh, có đánh bàn tính cũng vô ích.”
 
Nguyễn Thời Ý ngược lại cũng không để ý chuyện Bình thị chọn rể.
 
Khó trách Bình thị căm ghét nàng, tung tin vịt về nàng.
 
Nàng lấy danh “Nguyễn tiểu cô nương” dựa vào dung nhan yêu kiều giống “Từ thái phu nhân” lúc còn trẻ, chạm sâu đến tâm của Hồng đại Tướng quân cùng Lam thái phu nhân, lại được Thủ phụ đại nhân nhiều lần bảo vệ, khiến cho người ta có loại ảo giác “Độc chiếm tài nguyên”, tất nhiên làm cho người khác hâm mộ ghen tị.
 
Nguyễn Thời Ý lười cùng những hậu bối kia so đo.
 
Nàng đối với người Bình gia, hết tình hết nghĩa, không thẹn với lương tâm.
 
Ngày sau, nhắm mắt làm ngơ.
 
Chẳng qua là, một khi rước lấy lời thị phi đàm tiếu, từ nay về sau tiếp xúc với Từ Hách có nhiều phiền toái.
 
****
 
Trò chuyện xong chính sự lại đến chuyện nhà, Nguyễn Thời Ý gọi Mao Đầu về, chơi cùng nó một lúc, lại giữ ba mẹ con họ lại Lan Viên dùng cơm trưa.
 
Trong lúc ăn, Từ Thịnh vẫn cực kỳ ít nói.
 
Từ khi nhậm chức, hắn nói năng thận trọng, nhưng kỳ thật là hoạt bát rộng rãi lại hay dính người, đặc biệt gần gũi với Nguyễn Thời Ý, có thể coi là không có gì giấu nhau.
 
Nếu ở ngày xưa, Nguyễn Thời Ý quan tâm trưởng tôn, tất nhiên sẽ níu lấy hỏi không ngừng, sợ hắn chịu nửa điểm tủi thân.
 
Vào giờ phút này, người chân chính nên chột dạ là lão tổ tông nàng đây.
 

Tham Khảo Thêm:  Chương 1349: Chương 1349

Chỉ vì nàng hậu tri hậu giác, bận bịu giao thiệp với Hồng gia, hàng ngày lại bận bịu đóng cửa vẽ tranh trao đổi Tình Lam đồ, nàng đã quên mất một lần, Từ Thịnh phát hiện người trên lầu hai Thư các.
 
Cần giải thích với nó một phen, tránh cho nó nghĩ sai.
 
Một bữa cơm này, mang tâm sự riêng, chỉ trừ Mao Đầu vùi đầu mạnh mẽ ăn, cái bụng nhỏ tròn trịa, ngáp liên tục.
 
Chu thị vốn tính toán mang các con về Từ phủ nghỉ ngơi, sau đó lại thấy tổ tôn bọn họ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, tự mình ôm nhóc con vào phòng khách, chờ đứa trẻ tỉnh ngủ lại chơi cùng tổ mẫu.
 
Xuất phát điểm của Chu thị là tốt, nhưng lại xem nhẹ lời đồn ly kỳ cổ quái của “Lão tổ tông” cùng “Từ đại công tử”, để hai người đơn độc đánh cờ vây.
 
Giờ phút nguy hiểm đó, người trong cuộc cũng quên sạch, vì nghi ngờ của riêng mình, lệnh cho nha hoàn lui ra chờ ngoài cửa.
 
Bên trong thiên thính, trầm hương lượn lờ, thấm vào lòng người.
 
Nguyễn Thời Ý ngồi trên trên giường nhỏ chạm khắc hoa lan hoa cúc Hải Nam , Tay cầm một quân cờ đen làm bằng mã não khe khẽ gõ một cái, nhất thời cũng chưa nghĩ ra phải hỏi từ đâu, nói bóng gió với hắn.
 
“Thịnh nhi, phụ thân con có chuyện muốn con chuyển lời à?”
 
Từ Thịnh ngồi ở bậc dưới, nói nhỏ: “Tổ mẫu, phụ thân nói, chuyện kia của người đã từng bước nắm được đầu mối, nhưng bởi vì không có cách nào lấy việc khai quan nghiệm thi để chứng minh “Từ thái phu nhân” trúng độc bỏ mạng, nếu muốn tiến hành chèn ép…”
 
“Vậy thì tìm chứng cứ phạm tội khác đi! Ta ngược lại không tin, đám điên cuồng táng tận thiên lương kia! Không chỉ làm mỗi việc “mượn tay trẻ con giết lão phụ nhân” là phạm pháp thôi đâu.”
 
“Vâng! Phụ thân cũng có ý đó.” Từ Thịnh đi một quân cờ đơn lẻ, vô cùng đảo ngược tình thế, đổi đề tài câu chuyện, “Tổ mẫu, người và thư họa tiên sinh kia…”
 
Hắn nói xong, mắt hẹp nhìn chung quanh, ánh mắt sắc bén tựa như kết luận: “Thư họa tiên sinh” đang ở chỗ này!
 
Nguyễn Thời Ý vốn đang tìm cách đối phó, bị hắn làm gián đoạn, trong bụng tức giận.
 
Đứa nhỏ này! Cho là nhà nàng giấu đàn ông, còn hàng đêm xuân tiêu?
 
Nàng làm ra được hành động “Để con cháu giữ đạo hiếu, mình thì phong lưu sung sướng” sao?
 
Bực thì bực, năng lực giữ hình tượng tổ mẫu hiền hòa ưu nhã vẫn còn, nàng bình tĩnh cười một tiếng: “Thịnh nhi, cũng không phải như con tưởng tượng đâu.”
 
Nàng nhìn bao quát ván cờ, không vội tấn công, cũng không vội giải thích, ngược làm làm cho Từ Thịnh hiếu kỳ.
 
Vì vậy, hắn nhướng mày cười thầm, đem điều mình tự rút ra được nói ra.
 
 “Hôm đó tôn nhi đi theo phụ thân và nhị thúc tới, ở thư phòng của người nghe ra tiếng hít thở gần như không thể nghe được, chỉ nghĩ có cao thủ ẩn nấp, ý muốn tổn thương người. Con đang muốn ra tay, lại thay đổi suy nghĩ một chút, nếu như người này có mưu đồ gây rối, lại không ra tay với người từ sớm hoặc ra tay với con khi con chưa có chút phòng bị nào. Con suy nghĩ theo hướng khác, chợt phát hiện, trên tháp có một chiếc áo  cộc của nam nhân! Một chút đã hiểu!”

 
Nguyễn Thời Ý cố làm ra vẻ trấn định: “Khi đó ta đang cùng tiên sinh tham khảo kỹ thuật vẽ tranh, trùng hợp các ngươi đến thăm, hắn biết phụ thân con là nhân vật lớn, muốn tránh còn không kịp, mới trốn ở sau tấm bình phong… Tuyệt đối không như con suy đoán lung tung rối loạn!”
 
Từ Thịnh nhìn nàng với ánh mắt như nhìn kẻ nói dối: “Con là trưởng tôn của người, không phải tiểu tôn tử, người lừa bịp đệ đệ bốn tuổi của con còn được, nói vậy với con có phải tổn thương lòng con không?”
 
“Ngươi đứa nhỏ này! Cuối cùng, lập chí trở thành khuê mật của lão tổ tông sao?”
 
Từ Thịnh thần thần bí bí cười nói: “Tổ mẫu nếu cùng người nọ lưỡng tình tương duyệt, tạm thời không tiện công khai, vậy để tôn nhi yểm trợ cho người! Người không tin người bên ngoài cũng nên tin con, có chuyện gì ngày cứ việc phân phó! Chính là, phải cho con sớm gặp mặt Kế tổ phụ!”
 
Nguyễn Thời Ý trợn mắt há hốc mồm.
 
Nếu Từ Hách biết được, mình từ thân tổ phụ biến thành kế tổ phụ, không biết là sẽ khóc hay cười.
 
“Thật không có gì hai bên lưỡng tình tương duyệt, càng không có gì phải yểm trợ! Con nít con nôi đừng có nghĩ bậy!”
 
Từ Thịnh nở nụ cười xán lạn: “Người sau khi trẻ lại, cũng học được thẹn thùng rồi!”
 
Nguyễn Thời Ý nghi ngờ trưởng tôn ngoan ngoãn của mình đã bị đánh tráo, hoàn toàn không mò ra, hắn luôn hiếu thuận nghe lời vì sao không tin lời nàng nói một chút nào vậy.
 

Tham Khảo Thêm:  Chương 58: Cậu nên uống thuốc

Từ Thịnh thấy nàng sống chết không thừa nhận, bắt đầu giở trò: “Tổ mẫu, người thành thật thú nhận đi! Con lo lắng cho an nguy của người, sau khi đưa phụ thân cùng nhị thúc lên xe ngựa, đi vòng vèo một hồi, vô ý nghe được hai câu đối thoại của hai người.”
 
Nguyễn Thời Ý trợn tròn mắt, nói như thế, thân phận Từ Hách chẳng phải…?
 
“Cái, cái gì đối thoại?”
 
Từ Thịnh bỗng nhiên có vài phần xấu hổ: “Người, người người… xác nhận muốn con nói ra?”
 
Đầu Nguyễn Thời Ý oanh một tiếng, nổ.
 
Tiểu tử này nghe thấy cái gì?
 
Thời gian đã qua hơn mười ngày, nàng sớm đã đem lời Từ Hách nói ném qua một bên.
 
Có liên quan đến kế hoạch thu hồi Tình lam đồ? Hay nhắc tới Hoàng đế? Còn có Hồng Lãng Nhiên nữa?
 
Từ Thịnh vẻ mặt lúng túng, xoa xoa ngón tay, nhỏ giọng thầm thì: “Con phải thanh minh trước, con không phải cố ý nghe trộm người và tình lang nói lời tâm tình… Con chỉ xác nhận người an toàn, biết người không có vấn đề gì, con lập tức trốn đi, nửa khắc cũng không dừng lại!”
 
“Nói, nói lời tâm tình?”
 
Nàng với Từ Hách nói lời ân ái khi nào? Sao nàng không có ấn tượng gì cả?
 
Từ Thịnh dùng ngữ khí “Người còn muốn chống chế”: “Người lúc đó rất tức giận, lớn tiếng nói câu ‘danh tiếng trong sạch của ta đề bị chàng phá huỷ’, người kia cười nói… nói… Cái gì trong sạch của người đã sớm bị hắn huỷ hoại, còn lo gì bị huỷ thanh danh…. Hắn sẽ phụ trách với người đến cùng.”
 
Sau khi hắn nói xong hai câu đó, khuôn mặt làn da màu đồng đỏ bừng lên.
 
Ánh mắt giảo hoạt liếc trộm Nguyễn Thời Ý, truyền đạt ra một loại “Không nghĩ tới tổ tông nhà ta nhiệt liệt buông thả như vậy”, “Con xem người làm sao chống chế nữa”, cười trộm.
 
Nguyễn Thời Ý nhiều năm ung dung bình ổn, nhiều năm chưa từng lĩnh hội cảm giác gần như “phát điên”, bị trưởng tôn nghe được loại trêu chọc này, mặt già không biết giấu đi đâu.
 
Nhưng mà, nàng không có cách nào vì thanh danh của mình, tuỳ tiện vạch trần thân phận Từ Hách, làm cho Từ gia rơi vào nguy cơ hỗn loạn.
 
Hít sâu một hơi, nàng nỗ lực cho mình biểu hiện đoan trang nghiêm túc: “Thịnh nhi, con ngày đó… nghe, sai, rồi!”
 
Từ Thịnh kinh ngạc đến ngây người trong chốc lát, gương mặt tuấn tú tức giận đến trắng bệch, dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn chằm chằm nàng, run giọng lên án: “Người! Người còn gạt con… con đến tột cùng có phải cháu trai ruột của người không? Người có tình lang mới liền không cần tôn tử hay là muốn sinh tôn tử cho nhà khác, không cần con nữa?”
 
“Thằng nhãi ranh! Cái gì mà tôn tử nhà khác! Nguyễn Thời Ý không nhịn được nữa, một tay nhéo lỗ tai hắn, “Mù quáng gào cái gì? Thấy có nhiều người không? Xem có kỳ cục không?”
 
Có lẽ động tĩnh của hai người hơi lớn, làm cho tôi tớ ngoài cửa dáo dác nhìn vào.
 
Nguyễn Thời Ý lúc này mới cảm thấy “Nguyễn tiểu cô nương” không nên vặn lỗ tai của
“Từ đại công tử”, vội vàng buông tay, khẽ quát: “Dám nói chuyện này ra bên ngoài, sau này không cần gọi ta là tổ mẫu nữa!”
 
Từ Thịnh xoa xoa lỗ tai, uất ức trề môi: “Vốn là không định nói cho người khác biết! Người trẻ tuổi, khí lực véo người cũng lớn! Đau chết!”
 
Thấy Nguyễn Thời Ý im lặng không nói, mặt hắn như đưa đám, đứng dậy sửa sang một chút áo bào, hướng nàng cúi đầu thật sâu vái chào: “Tôn nhi chọc người tức giận, hướng người bồi tội.”
 
“Ta mệt mỏi, con về trước đi!” Nguyễn Thời Ý thật sự không muốn tiếp tục đề tài không có ý nghĩa này nữa, tay trắng nhẹ vẫy.
 
“Ai… tôn nhi còn muốn nhắc nhở người một câu” Từ Thịnh lui về sau hai bước, đè thấp giọng nói: “Nuôi chó có nguy hiểm, ngày vạn lần cẩn thận, cẩn thận.”
 
Vừa dứt lời, người như sợ bị đánh, thi triển khinh công như một làn khói bay ra khỏi thiên thính, đảo mắt không còn thấy bóng dáng.
 
Nguyễn Thời Ý một hồi lâu mới phản ứng được, da trắng như tuyết hiện lên vệt mây đỏ, dung nhan đẹp đẽ giống như quả chín.

 
 
 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.