Tướng Dạ

Quyển 1 - Chương 113: Xe ngựa rơi vào bờ ruộng dọc ngang



Lý Thanh Sơn lạnh nhạt đáp: “Đang ở trong hồng trần, làm sao có thể không bị hơi thở hồng trần cảm nhiễm?”

Hoàng Dương chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn ông, bỗng nhiên mở miệng nói
một câu không chút nào tương quan: “Nếu bệ hạ ở trong cung, ngươi vì sao không ở trong cung?”

“Quy củ là vật chết, người sống không thể bị vật chết ràng buộc. Bệ hạ
phần lớn thời gian đều ở trong cung, chẳng lẽ ta mỗi ngày đều phải thế?
Ngươi có thể ngày ngày tránh bên trong Vạn Nhạn Tháp tụng kinh, mà ta
thân là người đứng đầu Nam môn Hạo Thiên đạo, cũng có rất nhiều chuyện
phải làm, huống chi thành Trường An có AI đủ khả năng bất lợi với bệ
hạ?”

“Nam môn Hạo Thiên đạo…” Hoàng Dương nhẹ giọng lặp lại một lần,
trên mặt nổi lên vẻ tươi cười không rõ tư vị, nhẹ giọng cảm khái nói:
“Đại Đường ta ngạnh sinh chia ra một cái Nam môn từ Hạo Thiên đạo, thật
không biết hàng năm ngươi về Tây Lăng làm sao có thể khán trụ đôi mắt
phun ra lửa giận của nhóm đại thần quan kia nữa.”

Lý Thanh Sơn ngạo nghễ nói: “Nhắm h AI mắt, ngồi trên thần điện, không
nhìn tới mấy mặt già của sư thúc sư bá, h AI t AI giả điếc, đứng ở núi
hoa đào không có cây đào, không đi nghe tiếng chuông trang nghiêm chốn
thâm sơn.”

“Nam môn hàng năm giao nộp không ít bạc, bọn họ còn muốn thế nào nữa?
Chẳng lẽ thật có thể phán ta thành nghịch tặc phản giáo cần đem tru sát? Vậy nhóm lão đạo bên Tây Lăng kia phải diệt đế quốc Đại Đường ta
trước.”

Hòa thượng Hoàng Dương cười cười, không nói thêm gì nữa.

Nam môn Hạo Thiên đạo là kết quả cân bằng giữa Đại Đường đế quốc và Tây Lăng thần điện, trên thực tế nó đại biểu cho thắng lợi lớn nhất mà Đại
Đường đế quốc đạt được ở thế tục từ cuộc chiến tranh tôn giáo, ngày nào
nó còn tồn tại trên đời, mặt mũi của các cao nhân đạo gia Tây Lăng sẽ
khó coi thêm ngày ấy. Bản thân Hoàng Dương là tu hành Phật môn, thật sự
không thích hợp phát biểu cái nhìn về chuyện này cho lắm.

“Đêm qua Chu Tước tỉnh.”

Lý Thanh Sơn kéo câu chuyện trở về đề tài trọng tâm lúc trước, lạnh
lùng nhìn hòa thượng Hoàng Dương nói: “Bất luận có nguyện ý tự chuốc
phiền não hay không, việc này đã quấy nhiễu rất nhiều người, ta thân là
quốc sư Đại Đường, không có khả năng đối mặt nghi vấn của triều đình lại không thể cho ra đáp án.”

Hòa thượng Hoàng Dương nhìn kinh Phật trên án thư trước mặt, nhìn nét
mực dùng tâm huyết chu sa nhuận thành đỏ tươi bên trên kinh thư, trầm
mặc một lát sau đáp: “Cho nên ngươi tới chỗ ta tìm đáp án?”

“Trước khi Chu Tước tỉnh, một gã kiếm sư có tiếng nam thành bị người chém rớt đầu.”

Trong tháp chật chội, Lý Thanh Sơn vòng qua bàn gỗ nhỏ, h AI bước liền
đi tới rìa tháp, ánh mắt xuyên thấu cửa sổ lưu ly nhìn ra bên ngoài
tháp, lướt qua tầng tầng lớp lớp cánh rừng hè, dừng tại nơi hơi ẩm bốc
lên trong nam thành.

“Kiếm sư bị giết kia đã từng là giám định sư văn thư quân bộ. Không có
mấy người biết hắn là đệ tử Tây Lăng, một tay kiếm quyết đến từ đạo môn
Hạo Thiên chúng ta. Đây cũng không phải vấn đề mấu chốt, ta không có
hứng thú thay các sư thúc bá Tây Lăng khởi binh vấn tội đế quốc, điều ta cảm thấy hứng thú chính là, kiếm sư trước khi chết từng ngự kiếm phá
rách áo khoác hung thủ, nhưng hung thủ lại không hề đổ máu.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 11: C11: Hừ đúng là một cô gái thích nghĩ một đằng nói một nẻo

Nghe lời này, Hoàng Dương như có điều đăm chiêu, chậm rãi đáp: “Cường giả Võ đạo đỉnh phong?”

Lý Thanh Sơn quay đầu chấp tay sau lưng, lẳng lặng nhìn vị tăng nhân
nói: “Cường giả Võ đạo đế quốc đều không có khả năng ra tay, cường giả
Võ đạo Nam Tấn Đại Hà Yên Quốc đều bị triều đình giám thị, loại khả năng này coi như cực nhỏ, cho nên ta hoài nghi có phải đám hòa thượng khổ tu Nguyệt Luân quốc ẩn vào nổi điên hay không.”

“Cho nên ngươi tới hỏi ta?” Hoàng Dương mỉm cười lặp lại lời từng nói qua lúc trước.

“Thế gian tương truyền, ngươi đã từng đi qua nơi không thể biết ở hoang nguyên, ta biết đây chẳng phải truyền thuyết, mà là sự thật. Một khi đã vậy, sự tình liên quan đến đám tăng nhân khổ tu Nguyệt Luân quốc, ta
đương nhiên muốn tới hỏi ngươi.”

“Ta là người phủ Bình Châu Đại Đường.” Hoàng Dương thu liễm nụ cười,
lẳng lặng hồi đáp: “Hơn nữa ta cũng không tin tăng lữ Nguyệt Luân quốc
sẽ vô duyên vô cớ mạo hiểm lẻn vào thành Trường An giết người.”

“Vậy ngươi làm sao giải thích việc trên áo hung đồ không có máu?” Lý Thanh Sơn h AI mắt nhìn ông hỏi.

Hòa thượng Hoàng Dương đôi mắt an tĩnh, chậm rãi hồi đáp: “Chu Tước tức giận thức tỉnh, ngưng tụ hơi thở thiên địa thành ngọn lửa vô danh, ngọn lửa này đủ để thiêu đốt vạn vật, huống chi là một ít máu? Nói không
chừng hung đồ kia đã trở thành tro tàn.”

Vị quý nhân Đại Đường này tinh tu phật hiệu quả nhiên rất cao thâm, nhẹ nhàng bâng quơ liền đoán được chân tướng sự tình.

Nhưng mà đó cũng không thể hoàn toàn giải thích tất cả vấn đề.

Lý Thanh Sơn nhíu mày hỏi: “Cho dù ngươi và ta toàn lực ra tay, đại
khái cũng chỉ có thể khiến bức tranh kia miễn cưỡng mở mắt liếc một cái, còn người này lại có thể khiến Chu Tước thức tỉnh tức giận, thế gian có mấy người có thể? Nếu thật sự là vị tiền bối trong truyền thuyết kia,
vì sao vị ấy lại muốn đến thành Trường An giết người? Vì sao phải mạo
hiểm dẫn động lửa giận của Chu Tước? Vì sao không có chút dấu hiệu nào?”

Hòa thượng Hoàng Dương mỉm cười nói: “Vẫn là câu nói cũ, thần vật thánh nhân lưu lại trước đây, mỗi lần động tĩnh đều có chân nghĩa, nơi nào có thể cho đám phàm phu tục tử còn vây trong hồng trần như chúng ta biết
được? Vị tiền bối kia nếu đã tới thành Trường An, nếu thật sự đã siêu
thoát cảnh giới Tri Mệnh, thân mang Thiên Khải hoặc Vô Cự, như vậy mục
đích của người cũng không phải ngươi hay ta có khả năng đoán được.”

Thánh nhân, thần vật, Thiên Khải, Vô Cự, những từ ngữ này quanh quẩn
trong không gian chật chội trên đỉnh Vạn Nhạn Tháp, cho dù là quốc sư
Đại Đường hay Phật tử tinh diệu, đối mặt những tồn tại siêu phàm thoát
tục này cũng không khỏi lâm vào trầm mặc thời gian dài.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Năm Thiên Khải mười ba… Thật sự không thể nào bình tĩnh.”

Lý Thanh Sơn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, xoay người nhìn phía bầu trời bị vo tròn thành kích cỡ bàn tay bên ngoài cửa sổ lưu ly, nhìn đám mây
trôi trên trời, chim chóc ồn ào trên mây, thản nhiên nói: “Không có đại
sự gì, nhưng luôn có chút việc nhỏ khiến người tâm thần không yên, ta
suy nghĩ phải chăng nên gieo một quẻ.”

“Đệ tử cửa Phật tu thiện không tu mệnh.” Hòa thượng Hoàng Dương nhìn
sau lưng quốc sư, bình tĩnh nói: “Cho tới bây giờ ta vẫn không tin những thứ bốc quẻ như thế này, mong quốc sư chớ quên, năm đó Khâm Thiên giám
nhìn sao cuối cùng gặp phải phong ba bao lớn, hiện thời xem ra, câu đánh giá “Màn đêm che sao, quốc tướng không yên” kia đúng là hoang đường vô
căn cứ.”

Lý Thanh Sơn vẫn nhìn mây, lạnh nhạt nói: “Mây trôi có tâm, sao dời có
ý, hà tất phải tức thời suy đoán vận mệnh hoang đường vô căn cứ, đến khi vận mệnh bước sang trang mới, mọi người cuối cùng sẽ phát hiện, không
phải suy đoán hoang đường vô căn cứ, mà là những thứ như vận mệnh, vốn
cũng rất dễ dàng trở nên hoang đường vô căn cứ.”

“Ngay cả quốc sư ngươi nói đúng, nhưng cũng đừng quên, năm đó thần quan đến từ Tây Lăng được ngươi thi pháp đã đưa ra lời bình, cho dù ngươi có khả năng dòm ngó thiên cơ, lại phải trả giá bằng tuổi thọ. Lúc Khâm
Thiên giám nhìn sao đoán mệnh gặp phải vô số phong ba, vì cầu bản thân
trong sạch, hoàng hậu nương nương đã đau khổ xin ngươi đoán một quẻ,
ngươi cũng không chịu đáp ứng, chẳng lẽ hôm nay ngươi lại vì chút canh
cánh trong lòng, cảm ứng không hiểu rõ mà tự giảm tuổi thọ sao?”

“Thiên cơ không lường được, Lý Thanh Sơn ta còn muốn nhìn Đại Đường
phồn hoa thêm vài năm, làm sao có thể khổ tâm tự giảm thọ mệnh.” Lý
Thanh Sơn chậm rãi nhướng h AI hàng lông mày, nhìn những gánh hàng rong
bán buôn náo nhiệt giữa tiết hè dưới tháp, nói: “Nhưng dù phải liều mạng bệnh nặng một hồi, ta cũng muốn nhìn một chút bàn cờ này rốt cuộc sẽ hạ xuống chuyện xấu ra sao.”

Hòa thượng Hoàng Dương nhẹ thở dài một tiếng trong lòng, không còn muốn ngăn cản đối phương, dời đi bút chương kinh Phật trên bàn, từ trong hộp lấy ra quân cờ hắc bạch cùng một bàn cờ, đặt phía trên án thư.

Lý Thanh Sơn xoay người lại, đi đến bên cạnh bàn, không có làm ra động
tác thi pháp phiền phức huyền diệu gì cả, chỉ là nhẹ nhàng phẩy tay áo,
nắm lên h AI quân cờ hắc bạch rất tùy ý ném lên bàn cờ.

Hơn mười quân cờ lóe sáng chạm lên bàn cờ bằng gỗ rồi lăn lộn xoay
tròn, phát ra thanh âm thanh thúy, qua thời gian rất lâu mới dần dần
bình tĩnh trở lại, y theo ý chỉ của vận mệnh, trầm mặc dừng tại phương
vị của bản thân không còn di động.

Ánh mắt Lý Thanh Sơn và Hoàng Dương đồng thời rơi xuống một quân cờ đen thui trên bàn cờ, con cờ đen này không nằm trên tuyến, không giữ thế
cờ, không câu nệ vị trí, cứ như vậy tà tà dừng nơi nào đó, tùy ý mà quái dị.

Những đường kẻ dọc ngang trên bàn cờ giống như đường xá dọc ngang trên
bờ ruộng nhân gian, quân cờ như chiếc xe ngựa lữ hành lưu lại trên giao
lộ, nghiêng mình hỏi nhau, hoặc giả như bạn cũ, hoặc giả thành kẻ địch,
hoặc giả rót h AI chén trà uống rồi không còn gặp lại, yên bình như
thường, phân tranh như thường.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Chỉ có một chiếc xe ngựa vắt ngang ngay chính giữa đại đạo thông thiên, không tiến về phía trước, không lui về phía sau, không hàn huyên cùng
người hành lữ đồng hành bên đường, cũng không có ý tứ va chạm phá vỡ hết thảy, chỉ là trầm mặc chắn tại nơi đó.

Chỉ là một chắn này, nhất thời chắn ra một mảng khác thường trên dòng
đại đạo tung hoành ngang dọc bên bờ ruộng, người phương nam không thể
trở về phương nam, người đi tây không thể đi tây, kẻ địch muốn rút đao
tương đấu lại không cách nào chạm trúng, tình lữ muốn tương thân tương
ái lại không cách nào ôm ấp được, yên bình trở nên trúc trắc, phân tranh trở nên hỗn loạn.

“Đây là chuyện xấu trên bàn cờ đấy sao?”

Nhìn quân cờ đen thui nọ, nhìn chiếc xe ngựa trầm mặc giữa những đường
kẻ dọc ngang, vẻ mặt của quốc sư Đại Đường Lý Thanh Sơn vẫn bình tĩnh
như cũ, thế nhưng khí sắc lại tái nhợt đi với tốc độ mắt thường có thể
thấy được, như là vừa trải qua một cơn bệnh nặng trong khoảnh khắc.

Đỉnh Vạn Nhạn Tháp trầm mặc đầy tĩnh mịch, trầm mặc này không biết qua
mất bao lâu, rốt cục bị thanh âm khàn khàn mà mỏi mệt của Lý Thanh Sơn
đánh vỡ, thanh âm trống rỗng nghe không ra cảm xúc vui. buồn

“Chuyện xấu này… muốn chết.”

Hòa thượng Hoàng Dương nghe được lời ấy nao nao, nhìn quân cờ màu đen, chậm rãi chấp tay thành chữ thập, mặt lộ vẻ từ bi.

Ngay tại thời điểm này, đuôi lông mày của Lý Thanh Sơn khẽ nhấc, đồng
tử trong mắt hiện lên dị sắc, nói: “Không đúng, lại có biến số.”

Đêm đen tiến đến, hơi nóng vẫn chưa lui, ve ngoài cửa sổ vẫn kêu như
trước, tầng h AI nhà sách cũ thư viện vẫn yên tĩnh một mảnh, vị nữ giáo
viên thanh tú bên cửa sổ phía đông không biết đã rời đi tự lúc nào, mà
thiếu niên trọng thương sắp chết dưới cửa sổ phía tây vẫn ngồi dựa tường như cũ, hắn sắc mặt tái nhợt h AI mắt nhắm nghiền, tựa hồ ngay sau đó
sẽ tiến vào mộng đẹp tối đen vĩnh cửu.

Cách đó không xa là dãy giá sách dựa vào tường, bất chợt hoa văn rối
rắm bên hông giá sách hơi sáng lên một chút, sau đó lặng yên không tiếng động trượt mở, lát sau, một thiếu niên mập mạp mặc đồng phục thư viện
mùa hè thở hổn hển chen vào đây.

Thời điểm thân hình chật vật chuẩn bị ngồi xổm xuống rút ra bản 《 Ngô
Chiêm Dương luận Hạo Nhiên kiếm 》 bên dưới giá sách kia, thiếu niên mập
mạp bỗng nhiên nhíu mày lại, khuôn mặt trắng noãn non nớt hiện ra một vẻ hồ nghi, xoay người nhìn lại.

Nhìn thiếu niên bên tường cách đó không xa vẫn không nhúc nhích phảng
phất như đang ngủ, lông mi nhíu chặt của hắn dần dần giãn ra, môi dày
mấp máy cảm thán nói: “Thư viện lúc nào lại tới thêm một kẻ còn liều
mạng hơn cả tên Ninh Khuyết kia vậy a?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.