Một câu này làm Lưu Lăng toát mồ hôi lạnh sống lưng.
Hiện giờ tệ nạn biên cương đã ăn sâu, phụ hoàng quyết tâm cải cách, khi tiễn hắn ta đi, cũng toàn lời khích lệ liều mình một phen. Chứng bệnh tích tụ lâu năm như vậy, làm sao một người trẻ tuổi có thể vạch trần rõ ràng?
Nhưng phụ hoàng lại bảo hắn ta không cần kiêng dè, buông tay một phen, rõ ràng là định lấy hắn ta làm dao.
Hắn ta là một hoàng tử nhàn rỗi nếu không chịu làm dao, lại muốn làm bậc hiền giả, được cái danh thánh hiền trở về, chẳng lẽ muốn so kè với người kế vị – thái tử?
Sau khi tỉnh ngộ, thanh kiếm hoàng gia bắt đầu khai đao rút vỏ. Quả nhiên trên đường đi, tấu chương tố cáo Lưu Lăng liên tục được dâng lên, nhưng vẫn chưa có thánh chỉ quở trách của phụ hoàng ban xuống.
Chỉ là không ngờ, hoàng đế thật sự không phát uy lại khiến lũ rắn đầu trâu mặt ngựa dân gian nổi loạn. Hôm nay gặp nguy hiểm, nếu không phải Tư Đồ Thịnh võ nghệ cao cường, hậu quả sẽ khó lường!
Nghĩ đến sự trầm ổn không loạn trước nguy nan của Tư Đồ Thịnh, Lưu Lăng càng kính phục ân sư đến mức đầu dán sát đất, ít nhiều gì cũng phải hỏi han kế hoạch tiếp theo.
Theo ý hắn ta, để tri phủ truy bắt yếu phạm, sớm rời khỏi nơi thị phi này. Dù sao việc hoàng sứ cũng đã làm gần xong, Lục hoàng tử cũng muốn sớm về kinh phục mệnh, ngủ vài giấc an ổn.
Nhưng Tư Đồ Thịnh lại nói: “Liên Châu có rất nhiều đặc sản, địa phương còn có núi non suối nước nóng, Lục điện hạ sao không ở lại vài ngày, cũng tốt cho việc thư giãn tinh thần.”
Lưu Lăng vừa nghe lập tức hứng thú, hắn ta giờ mới mười tám, đang tuổi ham chơi. Trên đường đi lần này toàn làm mấy việc xét án chém đầu như Diêm Vương. Hiếm khi ra khỏi cung, nếu có thể thả lỏng tâm tình thì tốt biết mấy!
Nói đến chuyện tao nhã thư thái như vậy, Lục hoàng tử khó tránh khỏi thả lỏng tinh thần, cũng có tâm trạng nhàn nhã tán gẫu vài câu với thiếu sư của mình.
“Hôm nay thật nguy hiểm, may mà gặp được vị thông phán phu nhân kia. Thật không ngờ vùng biên ải lại có mỹ nhân yểu điệu tiêu chuẩn như vậy… Tiếc là đã gả làm vợ người ta…”
Tư Đồ Thịnh liếc nhìn Lục hoàng tử lộ vẻ tiếc nuối, bình thản nói: “Nếu Lục điện hạ thấy đêm dài lê thê, sao không bảo tri phủ bày tiệc rượu, tự nhiên sẽ có vô số mỹ nhân tinh tuyển vào trướng, an ủi sự mệt mỏi của điện hạ.”
Đây không phải lời một nghiêm sư nên nói với học trò, mà giống trò đùa của đồng học ph óng đãng thì hơn.
Tư Đồ Thịnh không phải kẻ phóng túng, Lưu Lăng từng nghe thị vệ bên cạnh nói, Tư Đồ tiên sinh bình thường ngoài lúc dạy học, đều một mình ăn uống đạm bạc, tính tình lạnh nhạt, không uống rượu vui vẻ với các thị vệ, càng không đến kỹ viện phong lưu.
Mặt mày hắn ta sinh ra nho nhã, khi nói lời này vẫn là vẻ vô cảm, bình tĩnh nhìn Lục hoàng tử, dù nói đề nghị hoang đường cũng không giống như mời gọi hưởng lạc, mà mang theo ý châm chọc nhàn nhạt.
Lục điện hạ từ nhỏ bị cung nhân sau lưng khinh thường, rất mẫn cảm với lòng tự tôn. Hắn ta chợt tỉnh ngộ: Mình lần đầu được phụ hoàng coi trọng, giao phó việc quan, sao có thể lơ là, nhất thời tham hoan lạc?
Lưu Lăng không rảnh nhớ lại dung nhan tư sắc của nữ quyến quan gia địa phương nữa, chỉ phất tay biểu thị mình đang bận công vụ, không quan tâm nữ sắc, còn xin thiếu sư yên tâm.
Nói xong, Lục hoàng tử liền lấy cớ lui về nghỉ ngơi trước.
Tư Đồ Thịnh quay lại bên cửa sổ, nhìn tuyết bay lả tả bên ngoài, ngón tay thon dài rút trang sổ sách trong tay áo ra, cúi đôi mắt lạnh lùng.
Khi hắn ta ngẩng đầu lên, đột nhiên bên ngoài cửa sổ đã thêm một bóng hồng xinh đẹp…
Sở Lâm Lang vừa đi tìm đồ vừa cố gắng nhớ lại – rõ ràng mình đã để trang sổ sách giả mạo kia vào túi rồi. Dù có rơi cũng chỉ là trên xe ngựa hoặc trong nha môn thôi.
Nhưng giờ trên xe ngựa không thấy tăm hơi đâu, chắc là rơi trong nha môn rồi. Nghĩ đến nếu trang sổ sách này rơi vào tay Trương Hiển hoặc kẻ có lòng… thì rắc rối to!
Nghĩ vậy, tuyết lông ngỗng bay lả tả rơi trên đầu đầy mồ hôi của nàng lập tức hóa thành từng làn hơi nóng.
Tìm mấy vòng, Sở Lâm Lang quyết định lại cầu cứu thần linh, lấy mai rùa bói toán từ trong lồ ng ngực ra, dùng sức lắc lắc, hy vọng sẽ đoán ra được phương hướng.
Tiếc là hôm nay mai rùa lại giở tính con rùa, một đồng tiền đồng lại nghịch ngợm nhảy ra khỏi vỏ, lăn xuống lối đi nhỏ.
Sở Lâm Lang vội đuổi theo mà nhặt, lại phát hiện một đôi ủng hơi cũ xuất hiện trước tầm mắt mình.
Nàng ngẩng đầu lên, nam nhân tuấn tú kia mặc một thân áo trắng, đôi mắt lạnh lùng vô cảm nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm như vực sâu thu hút người ta, nhìn vào không nhịn được mà sinh lòng e sợ, muốn dời mắt đi.
Sở Lâm Lang theo bản năng muốn tránh né, vội đứng dậy định quay về. Nhưng chưa đi được mấy bước, nam nhân kia lại sải bước đuổi theo, mở miệng hỏi: “Vừa rồi thấy phu nhân cứ loanh quanh chỗ này, dám hỏi phu nhân đang tìm gì, không biết tại hạ có thể giúp được gì không.”
Sở Lâm Lang đành dừng bước quay người, cúi đầu nhìn vạt áo dài của nam nhân thi lễ: “Rơi mất cái trâm… không đáng tiền mấy, ta tự tìm là được… Đại nhân không cần bận tâm, cứ đi làm việc của ngài đi.”
Theo lẽ nghe lời này, nam nhân bình thường đều nên tránh tị hiềm với nữ quyến quan gia đã xuất giá mà biết điều bỏ đi mới phải.
Nhưng vạt áo dài trước mặt Sở Lâm Lang lại không nhúc nhích, giọng nói lạnh lùng cùng tuyết bay vờn quanh đầu nàng: “Vừa rồi thấy phu nhân tìm rất gấp gáp, không giống như là thứ không đáng tiền…”
Nghe vậy, Sở Lâm Lang hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt thăm thẳm khó dò kia, nàng ổn định hơi thở, cười một nụ cười không kiêu không nịnh: “Ý đại nhân là… nô gia đang lừa gạt ngài sao? Ta đánh rơi đồ, cũng không phải bọn sơn tặc chia của, ai thấy nấy có phần, dù thật sự làm rơi đồ quý giá, cũng đâu có lý do gì phải giấu ngài, đúng không?”
Phụ nhân này khi dùng trâm uy hiếp Lục điện hạ, chỉ cần liếc mắt đã thấy được sự ngang ngược trong xương cốt. Nhưng sự ngang ngược này chỉ là thoáng qua, khi quỳ mọp trước mặt Lục điện hạ xin tội, lại như yếu ớt vô cùng.
Giờ đây phụ nhân này lại trước mặt hắn ta hơi lộ ra lời lẽ sắc bén, Tư Đồ Thịnh cũng không bất ngờ, hắn ta lạnh nhạt giải thích: “Tại hạ chỉ muốn giúp một tay thôi. Sao vậy, phu nhân thấy ta vướng víu sao?”
Sở Lâm Lang nhìn nam nhân có vẻ nho nhã trước mắt, trong lòng lại nghĩ đến cảnh hắn ta xách Lục điện hạ, mặt không biểu cảm mà vung đao chém kẻ gian tàn nhẫn.
Người họ Tư Đồ này, nàng từng nghe tri phủ phu nhân nhắc qua vài lần. Nghe nói hắn ta là thiếu sư của Lục điện hạ, là thám hoa khoa thi Đình năm trước, tuy xuất thân nghèo khó, nhưng học thức không tầm thường, tuổi trẻ đã vào Hàn Lâm. Nhưng hắn ta không có lai lịch gì, vào Hàn Lâm cũng chỉ làm mấy việc nhàn rỗi như làm đối thủ chơi cờ vây với các hoàng tử.
Sau này không biết thế nào, tên Tư Đồ Thịnh không có căn cơ này lại thăng tiến một mạch, làm Thiếu sư của Lục điện hạ, lần này còn có thể theo Lục điện hạ ra ngoài làm việc quan.
Sở Lâm Lang thấy Lục điện hạ nghe lời hắn ta răm rắp, đủ thấy người này biết xu nịnh, giỏi trèo cây thang quan, tuyệt đối không phải như bề ngoài thanh cao của kẻ sĩ như trăng sáng gió mát kia.
Lúc này nghe giọng điệu của Tư Đồ tiên sinh, nàng nhất thời có chút đắn đo… hắn ta ham mê sắc đẹp của nàng nên đến tìm cớ để trêu chọc, hay là nói bóng nói gió…để dò xét?
Trong lòng Sở Lâm Lang rối bời – Nàng không sợ trường hợp trước, dù sao chồng mình là Thông phán một phương, là một quan chức đứng đắn. Mà Lục điện hạ lần này đang làm việc quan đứng đắn, dù tên Tư Đồ này có gan to bằng trời, cũng tuyệt đối không dám làm bậy ở địa phương, bôi đen danh tiếng của Lục điện hạ.
Điều nàng sợ nhất là trang sổ sách giả kia! Có khi nào… bị nam nhân này nhặt được không? Nên hắn ta thấy mình tìm.. mới đi tới thăm dò?
Nếu trang sổ sách nàng giả mạo rơi vào tay hoàng tử, thì rắc rối sau này sẽ là không ngừng kéo đến…
Đúng lúc này, Tư Đồ Thịnh lại mở miệng hỏi: “Nghe giọng nói của phu nhân không giống người bản địa ở Liên Châu, dám hỏi phu nhân là người ở đâu?”
Sở Lâm Lang vừa định mở miệng nói mình là người vùng quê nước Giang Khẩu, đằng sau đã có người lên tiếng: “Sao nàng còn ở đây? Còn không mau về nhà!”
Sở Lâm Lang quay đầu nhìn, không biết từ khi nào phu quân mình Chu Tùy An đã đến, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Nghe Sở Lâm Lang nói tìm trâm cài, Chu Tùy An có hơi không kiên nhẫn mà phất tay: “Lục điện hạ còn đang ở đây, nàng đừng gây chuyện thị phi, mau về đi, rơi mất thứ gì sau này mua lại là được.”
Sở Lâm Lang cúi đầu vâng dạ, đành phải về trước. Nàng đi được vài bước, không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tư Đồ Thịnh đang nói chuyện với Chu Tùy An, khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười khách sáo có hơi xa cách.
Khoảng cách từ nha môn về đến nhà không xa lắm, nhưng cũng đủ để Sở Lâm Lang gỡ rối tâm tư.
Trang sổ sách đó là giả, chắc chắn không thể thành thật! Nếu xem xét kỹ ấn quan trên đó cũng có thể phân biệt thật giả. Đến lúc đó nàng nhất quyết không nhận đó là của mình thì làm sao?
Chuyện này ầm ĩ đến cuối cùng, lớn nhất cũng chỉ để tên Trương Hiển kia biết mình chỉ dọa dẫm mà thôi, tệ hơn nữa cũng chẳng tệ đến đâu.
Nếu Tư Đồ Thịnh nhặt được, hắn ta nhất định sẽ thăm dò Chu Tùy An, mà quan nhân nhà nàng hoàn toàn không hay biết gì, cũng không sợ hắn ta hỏi, mọi chuyện đợi quan nhân về sẽ rõ.
Nghĩ vậy, Sở Lâm Lang vốn to gan đành không nghĩ nữa, chỉ chuẩn bị tùy cơ ứng biến, tránh tự mình vô cớ lại dọa mình.
Nàng vừa xuống xe ngựa, đã có lão bộc đợi ở cửa: “Đại nương tử, lão phu nhân có khách đến, bảo người về thì qua xem một chút.”
Sở Lâm Lang nghe là sai bảo của bà bà, cũng không dám chậm trễ, ngay cả quần áo cũng không thay, cởi áo choàng liền đến sân viện của bà bà Triệu thị.
Chưa vào trong đã nghe thấy tiếng cười nói nhẹ nhàng của nữ tử.
Đợi bước vào, ngoài bà bà Triệu thị còn có một phụ nhân lạ mặt, ngồi bên cạnh người phụ nhân này lại có một nữ nhân trẻ có dung mạo xinh đẹp.
Sở Lâm Lang bước tới thi lễ với bà bà, rồi cười chào hỏi khách đến.
Triệu thị hướng về nữ nhân có vẻ hơi e thẹn kia ôn tồn nói: “Phương nha đầu, lại đây chào nội nhân của Chu đại ca nhà con. Nàng ấy hơn con năm tuổi, con gọi nàng ấy là tỷ tỷ là được.”
Nữ nhân kia nghe xong, vội đứng dậy thi lễ với Sở Lâm Lang, khẽ chào một tiếng: “Tỷ tỷ vạn an”.
Sở Lâm Lang nghe bà bà giới thiệu, nói hai mẹ con này là gia quyến của Doãn viên ngoại – đồng liêu của cố công công (*) lúc sinh thời, liền vội vàng cười thi lễ với Doãn phu nhân Lưu thị.
(*Cố công công: Bố chồng đã mất)
Sau đó nàng nắm tay Doãn Tuyết Phương, cười nói với bà bà: “Mẫu thân, vì nàng ấy gọi quan nhân là huynh trưởng, vậy phải gọi con một tiếng tẩu tẩu mới đúng, tiếng “tỷ tỷ” này từ đâu mà ra?”
Vốn là lời rất dễ giải thích, nhưng bà bà Triệu thị lại như không nghe thấy, không tiếp lời, chỉ mải nói chuyện với lão tỷ muội cũ Lưu thị lâu ngày mới gặp.
Sở Lâm Lang ở một bên bị làm lơ, nụ cười trên mặt dần nhạt đi.
Doãn Tuyết Phương rất biết điều, vội tiếp lời: “Nghe danh đã lâu Chu ca ca cưới được mỹ quyến đẹp như hoa, giờ nhìn quả là không sai, tỷ tỷ trông còn trẻ hơn cả muội, nếu Triệu phu nhân không nói, muội thật tưởng ngài mới là muội muội cơ…”
Lời này nói ra là lời khen tặng vô cùng khéo léo, tai Triệu thị đột nhiên lại không điếc nữa, cười nói với Lưu thị: “Phương nha đầu từ nhỏ đã lanh lợi, giờ nhìn càng ôn nhu khiêm tốn, thật đúng ý ta, tiếc là năm đó vô duyên… khụ, thôi không nhắc nữa, không nhắc nữa!”
______
Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko