“Nói cái gì?” Triệu Lâm lạnh nhạt hỏi lại.
Anh dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết mục đích của Lữ Nam Nam là gì.
Hoặc là hy vọng quay lại với anh.
Hoặc là hy vọng anh có thể đi tìm viện trưởng giúp cô ta chuyển lên chính thức.
“Triệu Lâm, em đến xin lỗi anh…” Lữ Nam Nam vừa mở miệng, nước mắt liền chảy ra.
Mấy ngày qua, cô ta đã trải qua đủ mọi thăng trầm trong cuộc sống.
Từ lúc ban đầu cho rằng hạnh phúc, đến cuối cùng đầy đất lông gà.
Có thể nói là cô ta nếm đủ hết mọi ấm lạnh trên thế gian. Nhà họ Vương đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với cô ta, thậm chí còn đòi lại các loại quà tặng tiền bạc đã từng đưa cho cô ta.
Bệnh viện thì gạch bỏ suất chuyển lên chính thức của cô †a.
Vương Vũ tuy rằng bị đuổi việc, nhưng hẳn ta vẫn còn có Vương Diệu Thăng.
Chờ mọi người quên dần chuyện này là Vương Vũ có thể tìm được một công việc tốt.
Trải qua nhiều đẳng cay chua ngọt, Lữ Nam Nam cuối cùng cũng biết được mình đã làm một chuyện ngốc thế nào.
Từ lúc bắt đầu, cô ta không nên bị lợi ích nhỏ che mắt.
Hối hận, đau khổ, tự trách giống như đầm lầy liên tục cản nuốt cô ta.
“Lữ Nam Nam, cô đừng buồn cười như vậy, được không?” Triệu Lâm lạnh lùng liếc cô ta.
Xin lỗi?
Chuyện đến nước này rồi xin lỗi có tác dụng gì?
“Em thật sự muốn nói một câu xin lỗi với anh, hơn nữa…” Lữ Nam Nam lại ch ảy nước mắt.
Có điều, cô ta còn chưa nói xong thì Triệu Lâm đã quay người bỏ đi.
Lữ Nam Nam mở miệng gọi tên anh, nhưng mà chỉ trong chớp mắt Triệu Lâm đã biến mất trong tầm nhìn.
Cô ta ngồi xụi lơ dưới đất.
Nước mắt như hạt cườm liên tục lăn xuống.
Bây giờ cô ta đã biết mình sai nhiều đến mức nào rồi.
Nhưng… đã không còn kịp nữa rồi.
Đồng nghiệp của Triệu Lâm trong bệnh viện Bàn Bắc đi về, thấy dáng vẻ chật vật của Lữ Nam Nam thì coi như không thấy, cứ đi lướt qua luôn, chờ khi đi qua được một đoạn thì lại chửi thầm.
Lữ Nam Nam mất hồn mất vía đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài cửa bệnh viện. Cô ta vừa đến ven đường, một chiếc xe bảo mẫu Mercedes-Benz liền dừng trước mặt cô ta.
Cửa xe từ từ mở ra.
“Sao rồi?” Tê Nguyên ngồi trong xe, hỏi.
“Anh ấy không muốn tha thứ cho tôi” Lữ Nam Nam lắc đầu, khóc lóc nói.
“Cô muốn anh ta tha thứ không?” Tê Nguyên mặt ngoài tươi cười ấm áp, đôi mắt chứa cảm xúc lại giấu trong bóng tối.
“Tôi… không biết.” Lữ Nam Nam vẻ mặt chết lặng.
Một loạt cú sốc dạo gần đây khiến cô ta không thể nào. thừa nhận được.
“Lân xe đi!”