Sau khi điện thoại được gọi, không có ai nhận máy.
Nhưng ông ta cũng không vội, khoảng chừng một lát sau.
Một cuộc điện thoại gọi lại cho ông ta.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?”. Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ êm tai.
Sắc mặt của Gia Cát Bắc Thần trầm trọng: “Thượng chủ, bên nhà họ Trần đã mời về một bác sĩ cực kì tài giỏi!”
Thượng chủ: “Bác sĩ cực kì tài giỏi? Tài giỏi đến mức nào?”
Gia Cát Bắc Thần: “Hơn cả tôi, hơn cả Vương Thánh Thủ, tôi cảm giác, có lẽ đối phương có thể điều trị khỏi cho ông cụ Trần được!”
Thượng chủ: “Không có khả năng, loại độc mà ông cụ Trần trúng phải chính là Vương Cổ của nhà chúng ta! Trên thế giới này ngoại trừ tôi và Triệu Bán Tiên ra, đừng nói đến việc giải được, mà số người có thể phát hiện ra đều có thể đếm được trên đầu ngón tay”.
Nhưng kiểu người này, tuyệt đối không có khả năng cứu được lão Trần!
“Anh biết người này họ gì không? “ Gia Cát Bắc Thần: “Họ Kiều!”
Thượng chủ: “Kiều? Người nhà họ Kiều?”
Gia Cát Bắc Thần: “Có lẽ không phải là người nhà họ Kiều! Nhà họ Kiều ở thủ đô xa xôi, bọn họ cũng không tinh thông về y thuật, hơn nữa hơn hai mươi năm trước nhà họ Kiều gần như trở mặt thành thù với Lão Bán Tiên vì chuyện hôn ước.
Chuyện ông cụ Trần là bạn nối khố của Triệu Bán Tiên, người đời ai cũng biết!
Nhà họ Kiều không có khả năng giúp người có mối quan hệ với Triệu Bán Tiên”.
Thượng chủ: “Đối phương bao nhiêu tuổi? Có những đặc điểm tướng mạo nhận dạng gì?”
Gia Cát Bắc Thần: “Tuổi còn trẻ… rất trẻ, cực kì trẻ!”
Thượng chủ: “Ồ? trẻ cỡ nào?”
Gia Cát Bắc Thần: “Cảm giác… bằng tuổi với ngài”.
Thượng chủ: “Ồ, trên đời này còn có người như vậy sao? Như vậy đi, anh cứ quan sát thêm trước, nếu như người này có thể phát hiện được độc trùng mà nhà chúng ta đã đầu độc vào cơ thể của ông cụ Trần.
Hoặc là anh ta có thể giải được thì anh nói lại với tôi”.
Gia Cát Bắc Thần: “Vâng!”
Thượng chủ: “Đã có tin tức gì về thứ đồ đó của nhà họ Trân chưa?”
Gia Cát Bäc Thần: “Không có, hai anh em nhà kia giữ kín như bưng, cho dù tôi có dò hỏi như thế nào đi chăng nữa thì bọn họ cũng tỏ ra mắt điếc tai ngơ, chưa bao giờ nhắc tới”.
Thượng chủ: “Vậy thì cứ từ từ mà tìm hiểu, tôi không tin thứ đồ đó còn quan trọng hơn mạng sống của bố chúng!”
Gia Cát Bắc Thần: “À đúng rồi, thượng chủ, còn một chuyện nữa, anh em nhà họ Trần, hình như sắp tìm được cháu trai của Triệu Bán Tiên rồi”.
Thượng chủ: “Chắc chắn chứ?”
Gia Cát Bắc Thần: “Trần Cửu Kỳ nói, chậm nhất là một tháng, nhanh nhất… thì chỉ một giây sau”.
Thượng chủ: “Nếu bọn họ tìm được, nhất định phải nhanh chóng báo lại cho tôi, người rất quan trọng đối với tôi!”
Gia Cát Bắc Thần: “Vâng!”
Thượng chủ: “Thuốc giải tháng này của anh, tôi đã để ở ngân hàng Nam Long rồi, tìm quản lý trực ban của họ, viết chín số một, ông ấy sẽ đưa thuốc giải cho anhl”
Gia Cát Bắc Thần: “Cảm ơn thượng chủ!”
Đợi đến khi cúp điện thoại, trong một căn phòng tổng thống ở thành phố Trung Châu.
Giang Tước Nhi mặc đồ ngủ, ngắm nhìn nơi đô thị phồn hoa, tấm thủy tinh trong suốt phản chiếu một khuôn mặt xinh đẹp gần như không tì vết của cô ta.
Rất khó tưởng tượng được một khuôn mặt xinh đẹp như thiên sứ đó, sẽ có cả cặp núi đôi hùng vĩ và tỷ lệ phần eo mông gần như hoàn mỹ.
Cô ta là một đóa nụ hoa mới nở, rõ ràng chưa đến lúc nở. rộ, nhưng sự quyến rũ, khí chất, dáng người của cô ta còn chói mắt hơn cả những bông hoa đã nở rộ.
“Triệu Lâm… Ha ha, thật tò mò anh trông như thế nào”. Giang Tước Nhi lấy một miếng ngọc bội “Màu xanh lam” ra, nghịch nó ở trong tay, khóe miệng xuất hiện một nụ cười yếu ớt.