Triệu Lâm tới bệnh viện vừa đúng giờ, khi anh tới cổng rồi thì còn nhìn quanh, sợ Lữ Nam Nam sẽ đánh lén mình khi không đề phòng.
Anh không mong chuyện mình và Lữ Nam Nam có thêm tình tiết gì sau đó nữa.
Mau chóng kết thúc đi!
Hai bên coi như đã xong rồi!
Dù đối phương hiện tại sống không thoải mái gì.
Nhưng có liên quan gì anh đâu.
Khi anh vừa vào văn phòng của Lăng Nhạn Nam thì đối phương đã ném cho một xấp tài liệu: “Đây là tài liệu chữa bệnh từ thiên năm rồi và tình hình của thôn Sơn Tiên, còn có địa lý, vị trí và thời gian”.
“Dày thế sao?”, Triệu Lâm nhìn xấp tài liệu, giật mình hỏi.
“Hôm nay không cần vội vàng đi thăm bệnh, cậu xem tài liệu trước, dù sao mấy ngày nữa cũng phải đi chữa bệnh từ thiện, cậu nắm được càng nhiều thông †in càng tốt, đến lúc đó giải quyết vấn đề càng đơn giản!”, Lăng Nhạn Nam cố tình nhắc nhở.
Chữa bệnh từ thiện không phải là bác sĩ tới thôn tiến hành khám, chữa bệnh là xong.
Mà kiểu nơi nghèo khó như thôn Sơn Tiên này thì họ cẩn tổng hợp thông tin nữa.
Hầu như năm nào các bệnh viện lớn cũng chữa bệnh từ thiện cho thôn này.
Thường là họ sẽ thăm khám trước rồi sau khi chữa bệnh thì sẽ tiến hành đối chiếu, xem thử tình hình sức khoẻ có tốt lên hay nghiêm trọng hơn.
Nếu nặng hơn thì nguyên nhân do đâu.
Là do hoàn cảnh sống hay do cách sống gây ra.
Rồi sẽ xử lý thế nào, cần phải tiến hành thu thập đề xuất rồi gửi lên trên.
Triệu Lâm cầm xấp tài liệu dày, chăm chú đọc.
Điều làm anh ngạc nhiên là…
Ban đầu thôn Sơn Tiên bị chứng bệnh nghiêm trọng nhất là gấy xương, hơn nữa số người bị gấy do không kịp thời sơ cứu nên xương cốt vặn vẹo, thậm chí gây ra tử vong.
Gấãy xương là ngoại thương, sao có thể biến thành bệnh di truyền?
Triệu Lâm nhíu mày, anh đọc kỹ thì mới phát hiện là do thôn này bị ngăn cách với bên ngoài.
Từ trong thôn ra ngoài thì khó như lên trời, chỉ có không ngừng leo núi rồi đi vòng vo rất lâu.
Trước kia, chiến tranh thì họ chỉ rời núi khi mua sắm đồ ăn vật dụng hàng ngày.
Sau này hoà bình, thôn dân có nhu cầu ra ngoài, số lần ra vào cũng tăng nhưng do tình hình giao thông và tình hình thổ địa không tốt, họ đều không đủ dinh dưỡng, gãy xương, sốt rét hay bị ký sinh trùng với bị rắn cắn đều thành những tiền lệ bình thường.
Vấn đề này kéo dài tới 15 năm trước, do chính phủ tiến hành tu sửa đường xá, xây cầu nên mấy bệnh này mới giảm xuống.
Triệu Lâm liên tục lật xem tài liệu.
Anh ngồi cả một ngày.
Trừ ăn cơm, đi vệ sinh thì anh không ngừng ghi chép. Đợi tới tối thì mới coi hết.