Triệu Lâm bị câu hỏi ngây ngô của đối phương chọc cười. Tới điểm mấu chốt này rồi mà mày còn hỏi tao muốn làm gì?
Triệu Lâm nhanh tay nắm tóc Tề Nguyên, mạnh mẽ nắm đối phương từ đầu bên kia sô pha sang đầu bên này sô pha.
Tê Nguyên hét lên thảm thiết. “Câm miệng cho tao!”
Bốp!
Triệu Lâm tát mạnh lên mặt Tê Nguyên một cái, mạnh đến mức hàm răng rơi rụng, nửa bên mặt sưng vù.
“Tao… tao là người nhà họ Tề!” ngất đi.
Sau khi bị đánh, Tê Nguyên gần như muốn
Anh ta trợn tròn mắt, vô thức muốn dùng thân phận đi uy hiếp Triệu Lâm. “Vậy thì sao? Nói cho tao nghe xem, vậy thì sao?”
Lần này Triệu Lâm không đánh anh ta nữa, mà bóp cổ anh ta, đối mặt với anh †a.
Anh còn có vài chuyện chưa rõ ràng lắm.
Đầu trọc đã bị dọa phá gan. Anh ta giấy giụa đứng dậy từ trên người người khác, đi vòng tới cách đó không xa, rồi sợ hãi nói: “Thiếu gia là con trai của Tề Đại Khí. Anh có biết hậu quả khi làm vậy không?”
Nghe vậy, Triệu Lâm nhìn sang đối phương.
Đầu trọc cảm thấy mình như đang bị một con thú hoang theo dõi. Anh ta vốn định nói thêm vài lời uy hiếp, lúc này lại không dám nói ra một chữ nào.
Anh ta có một loại dự cảm mãnh liệt là chỉ cần mình nói thêm một chữ nào nữa, Triệu Lâm sẽ thu thập luôn cả anh ta.
“Bố của mày là Tề Đại Khí?” Triệu Lâm hỏi.
“Bây giờ mày có sợ thì cũng muộn rồi!” Tê Nguyên cố gắng giấy giụa, mặt mày đau đớn, trong mắt tràn đầy thù hận.
“AI” Tê Nguyên vừa dứt lời thì đã bị Triệu Lâm dẫm xuống cảng chân.
Một tiếng răng rắc vang lên, cảng chân Triệu Lâm bị đạp gấy, máu tươi chảy xuôi xuống.
“Tao hỏi mày, là mày phái tài xế hai là bố mày Tề Đại Khí phái tài xế?” Triệu Lâm đôi mắt đỏ đậm, giống như ác ma trong vực sâu.
Chuyện đã đến nước này rồi, không còn đường lui gì nữa. Mày dám giết người nhà tao, tao liền dám làm chết mày!
“Con mẹ nó!” Tê Nguyên đau đến mức chửi ầm lên: “Tài xế xe tải gì? Mày đang nói cái gì vậy? Tao không hiểu!”
“Mày lại mẹ nó giả vờ vô tội với tao hả!” Triệu Lâm nổi giận, dẫm mạnh xuống xương chân đối phương.
Tiếng hét đau đớn của Tề Nguyên quanh quẩn trong phòng. Anh ta đau đến mức khóc ròng. Người bình thường không thể nào chịu nổi cái loại đau đớn thấu tim này.
“Tao thật sự không biết tài xế xe tải gì cả. Tao cũng không quen biết tài xế xe tải nào hết.” Tê Nguyên chịu thua.
Anh ta sợ!
Anh ta nhận ra được Triệu Lâm đã hoàn toàn mất đi lý trí.
Nếu mình còn đi chọc giận Triệu Lâm thì đối phương thật sự sẽ giết mình!
Đầu trọc thấy thiếu gia nhà mình bị đánh thành dáng vẻ thê thảm kia thì sắc mặt trắng bệch, vội vàng nói xen vào: “Triệu… Triệu Lâm, anh bình tĩnh chút đi, rốt cuộc anh đang nói gì vậy? Tài xế xe tải gì hả? Thiếu gia nhà chúng tôi thật sự chưa từng liên hệ với tài xế xe tải.”
“Vậy để tao nhắc nhở bọn mày, chiều nay mẹ tao tan làm, có một chiếc xe bán tải không nhãn hiệu đột nhiên đâm về phía bà, bây giờ… giao người ra đây cho tao, bọn mày thì đi cục cảnh sát, chuyện này coi như xong. Nếu bọn mày không giao người, tao đảm bảo là sẽ không giết bọn mày, nhưng tao đảm bảo sẽ khiến cho bọn mày đời này sống trong đau đớn và hối hận.”
Triệu Lâm gào lên, tiếng gào run rẩy màng tai cả đám người.
Anh vừa dứt lời, liền lấy một cây ngân châm từ trong túi mình ra, rồi đâm lên một huyện vị trên bụng Tề Nguyên.
Quần Tê Nguyên chợt ướt. “Tôi… tôi thật sự không quen biết tên tài xế xe tải kia. Sao tôi có thể đi giết người chứ? Tôi không có lá gan đó đâu!” Tê Nguyên ch ảy nước mắt liên tục. Anh
†a rốt cuộc cũng hiểu được mình đã đắc tội một người thế nào.
Chỉ cần một châm là có thể làm cho anh ta mất khống chế, không cảm nhận được sự tồn tại của bên dưới.
Nếu Triệu Lâm thật sự muốn tra tấn anh ta, chỉ với một chiêu này thôi, anh ta cũng sẽ cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa gì nữa.
“Gọi điện thoại cho Tề Đại Khí!” Triệu Lâm ánh mắt tàn nhẫn. Anh không hề tin lời nói của Tê Nguyên.
Nếu muốn xử lý thì sẽ phải trở mặt với nhà họ Tề.
Hoặc là nhà họ Tề cho anh một cách nói.