Triệu Lâm nhìn thấy mẹ đang khóc, yên lặng nắm chặt nắm đấm, mí mắt rũ xuống che giấu ánh mắt muốn giết người của mình lại.
Anh không biết rốt cuộc là ai đã phái sát thủ tới.
Nhưng nếu như để anh biết!.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên |||||
Không cần biết đối phương là ail
Triệu Lâm chắc chăn sẽ khiến đối phương phải trả một cái giá đắt.
Một lát sau khi Kiều Phương bình tĩnh lại thì đã nói ra thân phận của mình.
Bà ấy là cô hai của nhà họ Kiều ở Trung Nguyên, bởi vì một chuyện cơ duyên trùng hợp lại ngoài ý muốn mà đã yêu “Triệu Nam Thành”.
Do đó hai người bọn họ đã yêu nhau, nhưng ông trời không chiều lòng người, người lớn nhà họ Kiều và nhà họ Triệu từng có một số xung đột, cho nên cha của
Kiều Phương cực kỳ phản đối cuộc hôn nhân này.
Do vậy Kiều Phương đã rời khỏi gia tộc, lựa chọn bỏ trốn với Triệu Nam Thành.
“Lãng mạn như vậy sao?”, Triệu Lâm nghe mẹ nói xong, để hòa hoãn bầu không khí đau đớn này nên anh đã chủ động trêu một câu!
Đây quả thực là một câu chuyện điển hình trong phim truyền hình.
“Thật ra còn phức tạp hơn chuyện này một chút, nhưng đã là quá khứ, tất cả đều đã qua rồi”. Kiều Phương không muốn nói chỉ tiết.
Triệu Lâm nhẹ nhàng gật đầu.
Anh hiểu được, trong đó chắc chắn còn có rất nhiều thông tin quan trọng mà mẹ vẫn chưa nói.
Kiều Phương nhìn Triệu Lâm, nghiêm túc nói: “Sẽ như câu nói vừa rồi của con, nhà chúng ta chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt lên, mẹ cũng đồng ý, nhưng con
nhất định phải chuẩn bị tâm lý thật tốt!”
“Con biết rồi”. Triệu Lâm gật đầu, lập tức hỏi: “Mẹ, mẹ có biết là ai đã phái sát thủ tới hại mẹ không?”
Đây mới là vấn đề mà anh quan tâm nhất! Mẹ biết rõ nhất kẻ thù của mình là ai.
Kiều Phương cụp mắt xuống, gần như tránh né ánh mắt của Triệu Lâm theo bản năng.
Bà ấy lắc đầu nói: “Mẹ cũng không rõ lắm, trước kia khi mẹ còn là cô hai của nhà họ Kiều cũng khá tùy hứng, có lẽ đã đắc tội với một số người”.
“Vậy ạ..”.. Triệu Lâm nghe thấy đáp án này, cũng không hỏi thêm nữa.
Anh nhìn ra được mẹ đang nói dối!
Nhưng Triệu Lâm cũng hiểu vì sao mẹ lại nói dối, đơn giản là cảm thấy “kẻ thù” quá mạnh, không phải một thực tập sinh nho nhỏ như anh sẽ có khả năng đi xử lý.
Bà ấy không nói, tự mình có thể đi hỏi Tề Đại Khí.
Cũng có thể đi hỏi cháu!
Sau khi tâm tình của Triệu Lâm thay đổi liên tục thì anh đã đề nghị nói: “Mẹ, vừa rồi lúc con trở về, nhìn thấy thủ hạ mà cháu phái tới phụ trách bảo vệ mẹ đã
phái thêm rất nhiều nhân viên an ninh tới đây
Sự xuất hiện của những người này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều hộ gia đình trong khu nhà.
Con cảm thấy…… Khu nhà đông người lắm mắt nhìn, họ ở đây đối với mẹ cũng vậy, đối với hàng xóm cũng thế, đều không quá an toàn”.
Kiều Phương gật đầu đồng ý. Nếu tiếp tục sống ở đây, nguy hiểm tiếp theo chắc chắn sẽ lớn hơn.
Tiểu khu này có khoảng mấy trăm hộ, nhân viên hỗn tạp, sát thủ rất dễ dàng trà trộn vào.
“Con đã nghĩ rồi, trước mắt chúng ta cứ đổi chỗ ở, đến chỗ chú Trần là thích hợp nhất, mẹ xem… có được không?”, Triệu Lâm thẳng thắn nói.
Triệu Lâm sở dĩ chọn nhà họ Trần, mà không chọn nơi mà Tề Đại Khí chuẩn bị, là đã cân nhắc qua rất nhiều phương diện.
1, Anh đã thấy năng lực của những nhân viên an ninh của nhà họ Trần.