Một suy luận rất đơn giản. Đáp án là Giang Loan Loan gần như trồi lên trên mặt nước. Triệu Lâm thậm chí còn không cần phải đi chứng minh.
Anh nghỉ ngờ Giang Tước Nhi chỉ là che giấu sơ sài, cố ý chờ anh tìm ra chân tướng.
Ông cụ Trần, Trần Long Tượng và Trần Cửu Kỳ nghe vậy thì cùng nhau nhìn về phía Triệu Lâm.
Từng gặp? Là ai vậy?
“Đối phương có ý xấu gì không?”
Ông cụ Trần nghĩ nghĩ rồi hỏi thẳng.
“Không có, cô ấy thậm chí còn cứu mạng mẹ tôi.” Triệu Lâm tự hỏi rồi nói ra đáp án này.
Anh nhớ kỹ lại, bắt đầu từ lúc gặp Giang Tước Nhi ở bệnh viện, đối phương vẫn luôn tỏ ra thân thiện với mình.
Có lễ…
Bọn họ có thể thử trò chuyện với nhau.
“Cậu xem rồi làm đi.” Ông cụ Trần bình tĩnh nói.
Nếu không phải kẻ địch thì tất cả đều dễ nói.
Hai người Trần Long Tượng và Trần Cửu Kỳ cũng thầm thở dài một hơi.
Bốn chữ nhà Giang tỉnh Vân mang đến áp lực lớn đến mức người bình thường khó có thể tưởng tượng cho rất nhiều nhân vật trên giang hồ.
Chỉ có một vài người có thể đối đầu với bọn họ.
Ví dụ như là Triệu bán tiên.
Sau đó, Triệu Lâm rời khỏi phòng khám.
Hai người Trần Long Tượng và Trần Cửu Kỳ cùng đi theo.
Triệu Lâm hỏi: “Hai chú thấy thế nào?”
“Nếu có thể làm cô nàng nhà họ Giang kia đuổi cổ vương ra khỏi cơ thể ông cụ thì tốt rồi, bởi vì làm vậy tỷ lệ nguy hiểm sẽ thấp hơn.” Trần Long Tượng nói thẳng.
Cách dùng dược liệu đuổi cổ vương của Triệu Lâm thấy thế nào cũng có chút nguy hiểm.
“Cô ta chưa chắc có năng lực đuổi cổ vương.” Trần Cửu Kỳ ngắt lời.
Triệu Lâm và Trần Long Tượng nhìn về phía ông ấy.
Trần Long Tượng bình tĩnh nói: “Ông cụ mới nói rồi, uy lực hiện giờ của cổ vương không bằng một phần ba trước đây, chứng tỏ Giang Tước Nhi đang ở cảnh giới thấp. Nếu cô ta thật sự có thể dẫn cổ vương ra ngoài, trong khi nhà họ Giang và nhà họ Trần không phải kẻ thù, cô ta làm gì không trực tiếp đến nhà họ Trần để giao dịch chứ?”
Trần Long Tượng gật nhẹ đầu, cảm thấy Trần Cửu Kỳ nói cũng có lý.
Tuy rằng năm xưa nhà họ Trần và nhà họ Giang xảy ra xung đột rất nghiêm trọng, nhưng mà đó chỉ là tranh chấp thời trẻ tuổi của thế hệ trước.
“Tôi kiến nghị là ra tay từ hai bên. Tôi sẽ thử thỏa thuận với cô ta. Nếu cô ta thật sự có thể lấy cổ vương ra thì cứ để cô ta làm. Đồng thời, tôi sẽ bảo Vương Thánh Thủ tiếp tục sưu tầm dược liệu và tài liệu, để đảm bảo cơ bản cho quá trình chữa trị tiếp theo của ông cụ.” Triệu Lâm nói.
“Cứ làm vậy đi.” Trần Long Tượng đồng ý. Trần Cửu Kỳ cũng gật đầu.
Nếu đã bàn bạc xong thì Triệu Lâm cũng không nhiều lời nữa. Anh đi về phòng mình, lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại lạ mới gọi đến lúc chiều.
Tút!