Tất cả khách mời đang ở hiện trường, đều vội vàng tránh né, hiện trường vốn dĩ còn đang rất có trật tự, phút chốc trở thành một mảng hỗn loạn!
“ĐCMMI”
Sau khi Vương Vũ nhìn thấy rõ là thứ gì đang bay trên không trung, máu xộc thẳng lên đại não, giận dữ xông tới chỗ Triệu Lâm như một con thú bị xổng chuồng.
Triệu Lâm nghe thấy bốn chữ này, ánh mắt lập tức cũng đỏ lên.
Một mình Kiều Phương nuôi anh lớn lên, không dễ dàng gì!
Anh chịu khổ nhiều như vậy, nhịn nhiều sự ấm ức như vậy, đơn giản là bởi vì cuộc sống của mẹ mình không dễ dàng!
Mày dám mảng bà ấy?
Triệu Lâm trực tiếp đánh một đấm vào mặt Vương Vũ, máu tươi của đối phương trào ra, mũi lệch hẳn sang một bên, giống như mở một tiệm xì dầu, mặn, chua, cay tất cả đều tràn ra.
Vương Vũ đau đến mức gào khóc, hẳn ta chịu đựng cơn đau, muốn ôm lấy Triệu Lâm vật anh ngã xuống.
Nhưng Triệu Lâm làm sao cho hắn ta có được cơ hội?
Tay trái anh cầm lấy tóc của Vương Vũ, kéo mặt đối phương nghiêng về phía sau, tay phải tát một cái tát thật mạnh xuống mặt của đối phương.
Một cái tát này, dùng sức cực kì mạnh!
Răng của Vương Vũ gãy, miệng đầy máu tươi!
“Măng, mắng tiếp cho tao!”
Triệu Lâm lại tát một cái nữa, đánh cho Vương Vũ đau. đến kêu gào giấy dụa, nhưng tóc trên đầu hắn ta lại bị Triệu Lâm nằm chặt lấy.
Hiện trường một mảnh hỗn loạn.
Các nhân viên phục vụ duy trì an ninh trật tự, nhưng bọn họ lại không để ý tới cuộc tranh đấu giữa Triệu Lâm và Vương Vũ.
Lữ Nam Nam thấy Vương Vũ bị đánh thành cái bộ dạng này, làm sao còn giữ được bình tĩnh.
Cô ta và Vương Diệu Thăng nhanh chóng chạy về phía Triệu Lâm.
“Triệu Lâm, anh buông tay ral”, Lữ Nam Nam đi tới lắc lắc cánh tay anh.
“Cút con mẹ mày đi!”. Triệu Lâm lại đánh một cái tát, trực tiếp đánh lên trên mặt Lữ Nam Nam, miệng của đối phương đầy máu tươi, trực tiếp bị đánh cho ngẩn cả người
“Anh… anh đánh tôi?”. Lữ Nam Nam sững sờ tại chỗ, mơ g, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khó có thể tin.
“Cút sang một bên cho ông đây, nếu không tôi sẽ giết chết cô!”, Triệu Lâm đỏ mắt, rống lên với cô ta.
Lữ Nam Nam nhìn thấy Triệu Lâm đã hoàn toàn nổi giận, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.
Cũng vào lúc này, Vương Diệu Thăng cứu được Vương Vũ từ trong tay Triệu Lâm ra.
Ông ta chắn ở trước người con trai mình, nhìn Triệu Lâm giống như dã thú, Vương Diệu Thăng muốn ra tay, nhưng lại không dám.
Với độ tuổi này của ông ta, làm sao có thể là đối thủ của thanh niên trẻ tuổi?
Vương Diệu Thăng nhìn bộ dạng thê thảm của con trai mình, giận dữ quát lớn: “Triệu Lâm, mày có biết mày đang làm gì không?
Mày có biết đây là khách sạn Thanh Ca không?
Mày có biết, hậu quả tiếp theo mày phải gánh chịu là gì không? “
“Gánh chịu hậu quả con mẹ nhà ông!”, Triệu Lâm đá sang một cước.
Vương Diệu Thăng trực tiếp bay ra ngoài.
Ngã mạnh xuống đất.
Vương Vũ nhìn thấy bố mình bị đá bay ra ngoài, sợ tới mức bay mất hồn mất vía, nào còn có cái nết anh dũng muốn đấu tranh ban nãy nữa?
“Các anh… tại sao lại không bắt hẳn ta lại… Hắn ta đang gây sự đó!”
Vương Vũ lảo đảo chạy về phía sau.
Hảẳn ta nhìn những nhân viên phục vụ đang nhằm mắt làm ngơ ở xung quanh, giọng nói mang theo một tia cầu xin tha thứ.
“Viện trưởng Cổ, Phó viện trưởng Trình, các ông cũng thấy rồi, các ông cũng đều thấy rồi đó!”, Vương Diệu Thăng đứng lên vội vàng nói với khách mời.
Viện trưởng Cổ, Phó viện trưởng Trình chứng kiến cảnh tượng trước mắt, sắc mặt hai người trằng bệch, nhưng đối mặt với sự chất vấn, việc đầu tiên mà bọn họ làm không phải là trả lời, mà là trước nhìn về phía Vương Thánh Thủ.
“Nhìn tôi làm cái gì?”, Vương Thánh Thủ cầm lấy chén nước, nhấp một ngụm nước nóng.
Hai người đàn ông trung niên khoảng bốn, năm mươi tuổi này giống như những đứa con nít làm sai, ăn ý cúi đầu, căn bản không để ý đến lời cầu cứu của Vương Diệu Thăng.
Lý Thanh Nham bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt.
Ánh mắt của Vương Diệu Thăng nhìn thẳng vào ánh mắt của ông ấy, như bắt lấy cọng rơm cứu mạng.
“Chủ tịch Lý, chủ tịch Lý, hắn ta gây sự ở chỗ của ông là đang tát vào mặt ông, là đang tát vào mặt ông đó!”. Giọng nói của Vương Diệu Thăng mang theo một chút nức nở.