Tuyệt Mệnh Pháp Y

Quyển 6 - Chương 81



Buổi chiều, dưới ánh nắng chói chang, trong khu biệt thự Cần Vương Phủ.

Hôm nay thời tiết rất nóng, do không tiện bật điều hòa trong quá trình điều tra tại chỗ nên cả căn nhà nóng hầm hập.

Mùi hôi thối kia mãi không tan, Lục Anh dẫn theo vài cảnh sát hình sự đeo bao chân xông vào trong biệt thự, nín thở mở một vài cửa sổ kín mít, mùi trong phòng mới giảm bớt được một chút.

Ngoại trừ tổ pháp y và tổ vật chứng phải làm việc tại hiện trường, những người còn lại đều tránh không được, Cố Ngôn Sâm bị đội trưởng phân cục gọi qua làm thủ tục bàn giao, tạm thời tránh khỏi sự trùng kích của phòng khí độc.

Thẩm Quân Từ mang theo hai pháp y tiến vào hiện trường vụ án mạng.

Trước đó cậu nghe nói đã chết được vài ngày bèn dự đoán được thi thể sẽ bị phân hủy nghiêm trọng.

Đã chuẩn bị đầy đủ.

Thi thể ở tầng dưới nằm sấp, nhìn từ màu tóc, là doanh nhân giàu có Kim Duyệt Văn, mà ở cầu thang là cha của ông ta Kim Thế Xương.

Thích Nhất An có chút nóng lòng muốn thử, đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy tửu thi khổng lồ thật sự.

Tử thi khổng lồ là một thuật ngữ chuyên ngành mà mọi pháp y đều từng nghe qua, nhưng không phải pháp y nào cũng may mắn được gặp, đặc biệt là bây giờ khi hệ thống giám sát và Internet phát triển hơn, tử thi khổng lồ càng ngày càng trở nên hiếm thấy.

Sự phân hủy của tử thi là cả một quá trình, do đó khái niệm tử thi khổng lồ chính là đỉnh cao của sự phân hủy.

Thi thể bị phân hủy rất cao, toàn bộ thi thể sẽ biến thành một quả bom khổng lồ, nồng nặc khí hư thối, tràn ra cả bên ngoài cơ thể, mùi hương đương nhiên có thể tưởng tượng được.

Huống chi, tử thi khổng lồ trong biệt thự này không chỉ có một cái, mà là tận hai cái.

Đây rõ ràng là hiện trường đầu tiên của vụ án, căn phòng là một mớ hỗn độn, trên tường, mặt đất đều được bao phủ bởi một mảng lớn máu đỏ tươi.

Hung khí có lẽ là một con dao, Thẩm Quân Từ ngồi xổm bên cạnh thi thể Kim Duyệt Văn, bắt đầu cúi người xem xét tình huống.

Giòi và ruồi bay xung quanh, không thể đuổi đi.

Thi thể trước mặt đã phình to đến mức cực đại, thoạt nhìn giống như giống như một người đàn ông mạnh mẽ nặng hơn một trăm kg, nhưng cũng lại giống như một quả bóng bay bị thổi phồng lên, quần áo trên người toàn bộ đều đã rách hết, biến thành một khối thịt thối được vải bao bọc, đồng hồ đeo tay trên cổ tay bị kẹt chặt, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

Thích Nhất An xem qua ảnh chụp, thân hình Kim Duyệt Văn không mập, bình thường chỉ có năm mươi kg, tuy không tính là anh tuấn, nhưng ngũ quan đoan chính, vào lúc này toàn bộ khuôn mặt đã không thể nhìn ra.

Đặc biệt là phần mặt nạn nhân, da hơi tái xanh, đã hoàn toàn bị sưng lên, mắt thi thể lồi ra, một nhãn cầu còn rời khỏi hẳn hốc mắt, môi bị lật ra ngoài, đầu lưỡi cũng sưng to đến mức tuột ra khỏi miệng.

Nhìn qua, toàn bộ thi thể chính là một con quái vật khổng lồ màu xanh biếc.

Đây chính là lễ hội của vi khuẩn phân hủy và giòi bọ.

Nhìn thấy cảnh này, Tống Thiển Thành lại che miệng chạy ra ngoài.

Thích Nhất An chụp vài tấm ảnh, bàn tay run rẩy mở sổ ghi chép ra.

Trong phòng chỉ có Thẩm Quân Từ vẫn duy trì sự bình tĩnh, cậu mở miệng nói: “Cậu nhìn cho kĩ vào nhé, tử thi khổng lồ hiếm có lắm đấy.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 2275

Trên thi thể có giòi trắng đang bò lổm ngổm, đầu tiên Thẩm Quân Từ dùng nhíp lấy mấy con giòi ở trạng thái khác nhau ra. Lần lượt yêu cầu Thích Nhất An tiến hành đo đạc.

Khi một người đã chết hơn ba ngày, các vết hoen tử thi thông thường, độ cứng của thi thể, sẽ không được áp dụng để phán đoán thời gian tử vong.

Chu kỳ sinh trưởng của những con giòi này vô cùng đều đặn, đã trở thành cơ sở quan trọng để phán đoán thời gian tử vong cụ thể của người chết.

Thẩm Quân Từ tính toán một chút: “Thời gian tử vong có lẽ là khoảng năm ngày trước.”

Sau đó, pháp y bắt đầu khám nghiệm cơ bản, vẫn là Thẩm Quân Từ nói, Thích Nhất An phụ trách ghi chép.

“Thi thể nam giới, 48 tuổi, cao 1m78, thi thể trong tình trạng tử thi khổng lồ, phần ngực và bụng phình to, tứ chi sưng to, xuất hiện mạng tĩnh mạch, da tay và chân bong tróc, bộ phận sinh dục sưng to, miệng và lỗ mũi có máu chảy ra, có thể thấy bong bóng phân hủy…”

Thẩm Quân Từ và Thích Nhất An phối hợp, chuẩn bị lật thi thể lại.

Thích Nhất An còn chưa dùng sức, đã hơi sợ hãi lui về phía sau.

Cậu ta từng nghe đàn anh của mình nói qua cảnh tử thi khổng lồ nổ tung, chỉ có thể dùng từ thàm không nỡ nhìn để hình dung, trên người đều dính đầy chất nhầy thi thể, rửa vài lần cũng không sạch.

Thích Nhất An sợ thi thể này bỗng nhiên nổ tung.

Dường như biết suy nghĩ của cậu ta, Thẩm Quân Từ nói: “Yên tâm đi, đây là bị thương ở bụng, trầy xước dạ dày, không nổ được.”

Thích Nhất An vừa bình tĩnh lại, Thẩm Quân Từ lại chỉ chỉ thi thể ông lão ở cầu thang trên lầu: “Nếu cậu sợ thì có thể lo lắng cho cỗ thi thể tiếp theo.”

Trong lúc nhất thời, Thích Nhất An lại căng thẳng.

Thi thể được lật lại, Thích Nhất An rốt cuộc cũng biết vì sao mùi lại nồng nặc như vậy.

Các cơ quan nội tạng của thi thể đã rơi xuống đất, ruột lòi cả ra ngoài, bởi vì áp lực phần bụng tăng lên, nhiều cơ quan đã phình to, dính đầy dịch thi thể và bọt màu xanh lá cây.

Vừa động vào một chút, trong mũi lại chui ra một con giòi nhỏ màu trắng.

Thẩm Quân Từ cúi đầu kiểm tra vết máu trên quần áo thi thể, từ đó phán đoán vết thương: “Nạn nhân bị đâm một nhát vào lưng, hai nhát vào bụng, nhát dao ở sau lưng đâm thủng tim, dẫn đến mất máu nhiều, có lẽ nhát dao này chính là nguyên nhân tử vong…” Nói đến đây, cậu thở dài một tiếng, “Đáng tiếc.”

Thích Nhất An hỏi: “Sao vậy ạ?”

Thẩm Quân Từ nói: “Mức độ phân hủy cao khiến cho rất nhiều dấu vết trên thi thể biến mất, nếu tình trạng thi thể tốt hơn một chút, hẳn có thể nhìn thấy càng nhiều manh mối hơn.”

Sau khi nói xong, Thẩm Quân Từ dùng tay đeo găng tay lật người nạn nhân, làn da trên thi thể bong ra, Thẩm Quân Từ giống như không nhìn thấy, tiếp tục kiểm tra.

Thực tập pháp y Tống Thiển Thành vừa nôn xong lần thứ hai, ngoan cố bò trở về, nhìn thấy một màn này, lại chạy ra ngoài.

Sau khi kiểm tra thi thể phía dưới xong, họ lại đi xem xét thi thể trên cầu thang, vết thương của thi thể này nằm ở cổ, ông lão bị cắt cổ. Một vết máu hình quạt bắn ra, lưu lại trên cầu thang.

Ông lão gần bảy mươi tuổi, bởi vì mất máu rất nhiều, mức độ thối rữa của thi thể này so với thi thể Kim Duyệt Văn tốt hơn một chút, nhưng cái bụng to lớn kia đã phình lên thành một quả bóng bay thật lớn, theo động tác của bọn họ nhẹ nhàng lắc lư như thạch pudding, giống như một quả bom hẹn giờ cực lớn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 26

Thẩm Quân Từ kiểm tra, khám nghiệm bề mặt thi thể hoàn tất, ghi lại vị trí, rồi dùng túi xác bỏ thi thể vào, mau chóng đưa đến chiếc xe chở xác đậu bên ngoài.

Mùi hương trong phòng rốt cục tốt hơn một chút.

Cố Ngôn Sâm trò chuyện với đội trưởng phân cục xong, tiến vào trong phòng, hắn ngửi thấy mùi thì nhíu mày lại, sau đó rất nhanh đã thích ứng được.

Lục Anh cũng bịt mũi tiến vào, mang theo cảnh sát hình sự lập biên bản điều tra của cảnh sát.

Nhà Kim Duyệt Văn cũng được coi là giàu có trong số những người bình thường, nhưng trong giới phú thương, thì không tính là gì.

Cách bài trí trong nhà không xa hoa, so với nhà họ Phương mà bọn họ từng đến còn kém xa rất nhiều, đồ đạc có hơi đơn giản cũ kỹ, trong phòng nổi bật là điện thờ Phật.

Ở sảnh chính có tượng Thần Tài, xa hơn nữa còn có Quan Âm Bồ Tát, có thể thấy, hai bức tượng này thường xuyên được cung phụng.

Lục Anh chắp hai tay bái lạy: “Vị Bồ Tát này cũng không thể phù hộ cho ông ta tránh được kiếp nạn này…”

Bạch Mộng bịt mũi nhìn thoáng qua nói: “Chỉ là một bức tượng điêu khắc bằng đất sét, cho dù có thờ Quan Công cũng không thể giúp ông ta đánh người.”

Thẩm Quân Từ không vội chạy theo xe, quay trở lại biệt thự, quan sát mấy vết máu lưu lại. Sau đó cậu mang theo Thích Nhất An kéo một vài đường màu đỏ để mô phỏng lại vết máu bắn tung tóe.

Bằng cách này, các điểm tấn công và quỹ đạo chuyển động có thể nhìn thấy rõ ràng hơn.

Cố Ngôn Sâm đi tới, nhỏ giọng nói với cậu: “Chắc là không phải những người đó đấy chứ?”

Sau khi đến thăm Chung Chí Thuần, Cố Ngôn Sâm khi nhận được vụ án này, việc đầu tiên hắn làm là cân nhắc xem có phải do người lập  kế hoạch làm ra hay không.

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng lộn xộn, hắn cảm thấy những người đó sẽ không lưu lại nhiều dấu vết của người ngoài như vậy.

Thẩm Quân Từ nói: “Hơi khó nói.” Sau đó, cậu suy luận, “Mặc dù chảy máu rất nhiều, nhưng lượng máu tập trung ở một vài nơi, Kim Duyệt Văn không có cơ hội chạy trốn. Cũng không có dấu vết đánh nhau.”

Cố Ngôn Sâm ngồi xổm xuống, nhìn kỹ: “Trên mặt đất hình như có một vài vệt nước đã khô.”

Thẩm Quân Từ lại đi vào phòng bếp nhìn, đầu tiên cậu chú ý tới con dao trên giá dao, sau khi quan sát xong, cậu đi ra nói với Cố Ngôn Sâm: “Không có nhiều dao trên kệ, lưỡi dao cũng không phù hợp với miệng vết thương, hung khí rất có thể là do hung thủ tự mình mang đến.”

Cố Ngôn Sâm lại đi một vòng, nhìn các nơi, trong phòng không có dấu vết tẩy rửa, cách đó không xa có một ít tiền và một chiếc ví, cùng với đó là các loại thẻ ngân hàng. Hiện trường cho thấy, có lẽ không phải là vì tiền.

Hai người đi một vòng, lại bắt đầu từ cửa tiến vào, mô phỏng khôi phục lại toàn bộ quá trình.

Thẩm Quân Từ nói: “Kim Duyệt Văn mở cửa ra, ông ta để hung thủ bước vào phòng khách, đi thẳng đến giữa phòng khách thì hung thủ lấy dao ra đâm người, cha của Kim Duyệt Văn nghe thấy tiếng động từ trên tầng đi xuống, ở cầu thang gặp phải hung thủ, sau đó cũng bị sát hại, hung thủ giết xong ông lão, thấy Kim Duyệt Văn chưa chết, đang nằm sấp trên mặt đất dùng điện thoại muốn báo cảnh sát, vì thế mới xuống tầng, đâm thêm một nhát vào sau lưng ông ta…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 293

Cố Ngôn Sâm hỏi Thẩm Quân Từ: “Thời gian bị sát hại thì sao?”

Thẩm Quân Từ nói: “Từ tốc độ sinh trưởng của giòi, cùng với mức độ phân hủy của thi thể mà nói, ước chừng là năm ngày trước, nếu cụ thể hơn nữa, cần phải khám nghiệm tử thi mới có thể chắc chắn.”

“Điều này không khớp với thời gian đồng nghiệp không liên lạc được với ông ta ta.” Cố Ngôn Sâm lật xem dự báo thời tiết, “Năm ngày trước, trời mưa rất to.”

Đó cũng chính là đêm hắn và Thẩm Quân Từ đi xem phim.

Có lẽ vào đêm mưa gió đó, có người gõ cửa biệt thự, Kim Duyệt Văn không hề phòng bị mở cửa, mới xảy ra thảm án lần này.

Sau đó hung thủ nhanh chóng rời đi, thần không biết quỷ không hay biến mất trong thành phố.

Suy đoán đơn giản xong quá trình gây án, Cố Ngôn Sâm kết luận: “Tám phần mười là người quen gây án.”

Nghe đến đó, Bạch Mộng ở một bên nhíu mày ngẩng đầu: “Tôi đã tiến hành điều tra, nhà họ Kim ngay cả thân thích cũng không có mấy người, vị người quen này sẽ là ai chứ? Đồng nghiệp sao?”

Cố Ngôn Sâm nói: “Sàng lọc thêm vài lần nữa, nói không chừng hung thủ trốn trong đống khách ngoại lai gần đây ”

Rốt cuộc cũng tổng hợp được thông tin tại hiện trường, Cố Ngôn Sâm và Thẩm Quân Từ bước ra khỏi nhà.

Đến sân, rốt cuộc cũng có thể hít thở bình thường, Cố Ngôn Sâm tháo khẩu trang ra, hít một hơi thật sâu.

Tuy hắn có thể chịu đựng được mùi ở bên trong phòng, nhưng ở bên trong đó nói chuyện đều phải nín thở, ở một lúc lâu như vậy, vì thiếu oxy, có chút hoa mắt.

Thẩm Quân Từ còn thảm hơn, cậu mặc dù đã trang bị đầy đủ, nhưng đứng trong phòng không có điều hòa một giờ, đồ phòng hộ từ trong ra ngoài đều đã bị mồ hôi thấm ướt.

Thẩm Quân Từ ra ngoài, tháo kính bảo hộ xuống.

Đột nhiên có một cơn gió thổi qua, Thẩm Quân Từ cảm thấy có cát bay vào mắt mình.

Pháp y Thẩm định dùng tay dụi, hôm nay cậu đeo hai lớp găng tay,dày đặc và kín hơi hơn, cho dù lúc này có tháo găng tay, trên tay cũng đều là mồ hôi, động tác nhất thời dừng lại.

Cố Ngôn Sâm nhìn ra sự khác thường của cậu: “Sao thế?”

“Hình như có cái gì đó bay vào mắt.” Thẩm Quân Từ cúi đầu, tháo kính xuống, chớp chớp mắt cố giảm cảm giác khó chịu xuống, nhưng ngược lại càng thêm khó chịu, cậu xoay người, “Tôi vào WC một lát…”

Cậu vừa định tiến vào hiện trường vụ án, Cố Ngôn Sâm kéo cậu qua: “Đừng vào đó, anh xem giúp em.”

Dưới ánh mặt trời, hắn tháo găng tay, nhìn mắt trái của Thẩm Quân Từ, chỉ trong chốc lát, mắt đã đỏ lên.

Lúc đến gần Thẩm Quân Từ, tim Cố Ngôn Sâm không tự chủ được mà tăng tốc. Đôi mắt đó thực sự rất đẹp, lông mi dài và dày.

Hắn thật cẩn thận lật mí mắt Thẩm Quân Từ, giúp cậu thổi nhẹ một cái.

Hai người ở gần nhau, tim đập nhanh đến mức hắn không dám nhìn nhiều, Cố Ngôn Sâm hỏi: “Được chưa?”

Lông mi Thẩm Quân Từ rũ xuống, khóe mắt vẫn còn dính nước. Cậu chớp mắt, cảm giác dị vật đã biến mất: “Cảm ơn, em sẽ quay lại khám nghiệm tử thi trước.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.