Mạnh Trạch cứ “hừ hừ hừ” suốt đường, sắp hừ cả vào trong chăn rồi.
Lý Minh Lan ra khỏi phòng, một lúc sau lại trở về.
Anh thu mình hoàn toàn vào trong chăn.
Cô ngồi xuống mép giường, nói to: “Ê, đây không phải là anh ấy sao?”
Mạnh Trạch vén chăn lên, hơi ngẩng đầu, thấy Lý Minh Lan đang cầm một cuốn truyện tranh, anh không hứng thú với những thứ này.
Anh a nghe cô nói: “A, thì ra đây là tình yêu duy nhất của em.”
Tình yêu của Lý Minh Lan, chắc chắn là thứ tầm thường, nhân vật giấy thôi mà, đẹp trai hay không là do vài nét vẽ của tác giả.
Anh lạnh lùng liếc mắt sang.
Cô quay lưng lại với anh, không nhìn thấy, cô lại nói: “Nhìn này, đây chính là anh ấy.”
Mạnh Trạch quay mặt đi.
Lý Minh Lan nằm sấp xuống, đầu suýt nữa đập vào vai anh, cô chống tay lên, lật xem truyện tranh, thấy một trang nào đó: “Nhìn này.”
Mạnh Trạch không để ý đến cô.
Cô nhất định phải đưa truyện tranh đến trước mặt anh.
Anh mở mắt ra.
Trang này là trang vẽ riêng một nhân vật nam.
Vẻ ngoài của người này… Mạnh Trạch chăm chú nhìn, có phải hơi giống anh không? Anh quay đầu lại: “Ai vẽ?”
Lý Minh Lan cười: “Cô Tiểu Hùng, cô ấy là họa sĩ truyện tranh.”
Hùng Duyệt Hỉ từng nói với Mạnh Trạch: “Ajjushi, truyện tranh của em cần một nhân vật nam bất khả chiến bại, em vẽ anh vào.”
Mạnh Trạch mặc kệ cô ấy, dù sao cũng chỉ có vài người quen biết anh mới đọc loại truyện tranh thiếu nữ này.
Mạnh Trạch đột ngột ngồi dậy: “Lý Minh Lan, lúc nãy em nói gì?”
“Cô Tiểu Hùng nhỏ, cô ấy là họa sĩ truyện tranh.” Lý Minh Lan nhắc lại nguyên văn.
“Câu trước đó.” Mạnh Trạch nói rất nhanh.
Lý Minh Lan giả vờ suy nghĩ, chậm rãi nói: “Ưm.”
Ngón tay anh gõ lên chăn, nhanh đến mức một giây ba cái.
Cô nói: “Đây là anh ấy sao?”
Anh nói: “Câu trước nữa.”
Cô cười híp mắt, đặt truyện tranh xuống, hai tay chống hai má, nghiêng đầu cười với anh.
“Lý Minh Lan.” Anh làm bộ như muốn dọa cô.
Cô bật cười, tay buông lỏng, lật người, nằm ngửa trên giường.
“Em đã quyết định rồi, phải chờ anh hoàn toàn ngừng thuốc rồi em mới nói, phòng khi…” Cô giơ chân lên, “Anh sẽ nói với em, Lý Minh Lan, anh không cần em thương hại.”
Ngón tay Mạnh Trạch vẫn đang gõ lên chăn: “Anh không có nhiều cảm xúc như em.”
Đến lượt cô “hừ” một tiếng.
“Lý Minh Lan.” Mạnh Trạch véo mặt cô, bắt chước lúc cô véo anh, nhẹ nhàng kéo ra ngoài, “Lý Minh Lan.”
Cô bĩu môi.
Anh không nhịn được cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô.
Lý Minh Lan: “Mạnh Chạch, Mạnh Chạch.”
Anh buông mặt cô ra.
Lý Minh Lan có thể nói rõ ràng từng chữ một rằng: “Mạnh Trạch, Mạnh Trạch, mãi mãi là tình yêu duy nhất của em.”
Cô đương nhiên phải nói với anh khi anh đang kiêu căng ngạo mạn.
“Lý Minh Lan, em bịa đặt ra chuyện con hoang để lừa anh, em còn bịa đặt ra chuyện cậu ấm nhà giàu nữa.” Mạnh Trạch không thể nào trút hết giận, nâng mặt cô lên, cắn mạnh lên môi cô.
Anh lật người, đè cô xuống dưới, hôn cô say đắm.
Khí oxy của Lý Minh Lan hoàn toàn bị anh cướp mất.
Anh không chỉ nồng nhiệt trên miệng, động tác trên tay càng thô bạo hơn.
Anh không kịp cởi váy.
Trực tiếp vén váy lên.
Hai tay Mạnh Trạch dùng sức nắm lấy đùi cô.
Chỉ trong vài giây, anh đã bóp cô đỏ lên từng mảng.
Lý Minh Lan gọi anh bằng giọng điệu mà anh thích nhất: “Mạnh Trạch, Mạnh Trạch.”
Anh không nói gì, chỉ “ừ” một tiếng.
Anh thèm muốn cô đến mức đó.
Cho đến khi anh tung hoành trên thảo nguyên.
Anh mới có thời gian hỏi: “Những người tình của em đâu?”
“Không có, không có.” Cô ôm lấy vai anh.
“Lý Minh Lan, có phải em yêu anh điên cuồng rồi không?”
Cô nói từng một: “Chỉ có anh, chỉ có anh thôi.”
“Lý Minh Lan.” Mạnh Trạch đột nhiên không biết niềm vui của mình lúc này là do bệnh tật, hay là do động tác bên dưới, hay là chỉ vì nghe thấy lời cô nói.
Cuộc đời anh được chiếu sáng rực rỡ vào lúc này.
…
Hai người cùng nhau thở hổn hển sau khi vận động mạnh.
Một lúc sau, Mạnh Trạch đột nhiên ngồi dậy, nhảy xuống giường: “Chúng ta đến nhà hàng trên không.”
Lý Minh Lan mở hé mắt: “Đến đó làm gì?”
“Anh đặt riêng một chỗ, chúng ta đi nhảy valse.”
Chỉ có những chuyện hiếm có mới khiến Lý Minh Lan há hốc mồm: “Valse?” Chẳng phải là trò cười cho thiên hạ sao?
“Đó là ước mơ của em.”
Cô cười khan hai tiếng: “Không giấu gì anh, em không biết nhảy valse.”
Mạnh Trạch nhẹ nhàng nắm tay cô: “Không sao, anh dạy em.”
Lý Minh Lan mở to mắt: “Anh biết nhảy?”
“Không phải em từng nói dối rằng, cậu ấm nhà giàu đặt riêng chỗ cho em, nhảy valse với em sao.”
“Lúc trẻ ngây thơ, lời nói trẻ con.” Huống chi anh đã biết cô đang nói dối rồi.
“Nhưng anh đã tin.” Mạnh Trạch định kéo cô đi.
Cô nằm sấp xuống giường, ôm gối: “Mệt quá, chúng ta ngủ thôi.”
Anh ôm lấy mắt cá chân cô: “Lý Minh Lan, đi.”
Lý Minh Lan cau mày: “Em không đi.”
Mạnh Trạch ôm cả hai mắt cá chân cô.
Cô la lớn: “Đừng mà, đừng mà.”
Cô trần truồng nằm trong chăn, cô chỉ ôm gối, bị anh kéo một cái, gối và cô cùng nhau rơi xuống giường.
Anh không dùng sức mấy.
Lý Minh Lan đạp chân, vùng vẫy, chân đạp trúng tay anh, cô như đang leo thang, từng chút từng chút một dọc theo cổ tay anh lên trên, đến khuỷu tay, cọ vào anh: “Em không muốn đến nhà hàng trên không nhảy valse.”
Mạnh Trạch nắm lấy ngón chân cô: “Vậy thì nhảy ở đây.”
Cô nũng nịu với anh: “Em không muốn học valse, em không biết nhảy.” Cô thích hát, nhưng cô rất tệ khoản nhịp điệu, nhảy múa giống như tập thể dục buổi sáng.
Anh gp chân cô lại, cúi người xuống: “Vậy thì nhảy trên giường.”
Lý Minh Lan đá anh một cái: “Em đã nói những lời đó, sao anh không nói với em? Có phải anh đang lợi dụng em không?”
Anh nhìn cô, một lúc lâu.
Cô quay mặt đi, không nghe thấy lời anh nói, cô chống hai tay ra sau, định ngồi dậy.
Anh lại đè cô xuống, thì thầm bên tai cô, giọng nói không qua cổ họng, chỉ là một luồng khí thổi vào tai cô: “Lý Minh Lan, Lý Minh Lan, mãi mãi là tình yêu duy nhất của anh.”
Xuân, hè, hoặc là ẩm ướt hoặc là mưa, việc trang trí căn hộ bị hoãn lại đến mùa thu.
Đội thầu xây dựng là bạn học cũ của Mạnh Trạch, Vương Huy.
Mạnh Trạch nói: “Lúc đầu công trường khá lộn xộn, chờ tiến độ khá ổn rồi em qua xem.”
“Em tưởng cậu ấy giống anh, yêu thích nhiếp ảnh, không phải cậu ấy đã tham gia giải thưởng nhiếp ảnh nào đó sao?”
“Đúng là đã đoạt giải, nhưng bố cậu ấy là thầu khoán, không ủng hộ cậu ấy học nhiếp ảnh, cậu ấy ra trường liền nối nghiệp bố.”
“Anh và cậu ấy vẫn giữ liên lạc?”
“Gần đây thỉnh thoảng gặp nhau, căn nhà của anh cũng do người của cậu ấy phụ trách thi công.”
“Anh còn quen bạn học trường trung học Nham Nguy nào nữa không?”
“Anh lười nhớ, nhưng trí nhớ tốt là thứ anh không thể điều khiển được.”
Lý Minh Lan tin tưởng gu thẩm mỹ của Mạnh Trạch, nhưng cô không nhịn được sự tò mò, ngày đó đến căn hộ.
Phong cách trang trí ở đây quả nhiên giống với nhà anh.
Mạnh Trạch đến: “Bây giờ ở đây đầy bụi, em chạy đến đây làm gì?” Anh đưa cho cô một chiếc khẩu trang.
Cô đeo khẩu trang: “Về việc trang trí, em không bỏ ra một xu nào, cứ nghe anh thôi.”
Lý Minh Lan không gặp Vương Huy.
Cô muốn hỏi, bức ảnh của cô và Mạnh Trạch năm đó rốt cuộc trông như thế nào?
Mạnh Trạch dặn dò công nhân vài câu, hỏi cô: “Chiều có rảnh không?”
Lý Minh Lan khoác tay anh: “Có chứ, em tự cho mình nghỉ phép rồi.”
“Chúng ta đến cửa hàng chọn màu đá.”
“Không phải là làm theo nhà anh sao?”
“Phong cách nhà anh không gần gũi, chỗ này vẫn muốn có tông màu ấm áp hơn.”
Hai người nắm tay nhau, định đi đến bãi đỗ xe bên đường.
Mạnh Trạch cảm giác nhìn thấy một người, khi anh quay đầu lại, lại không thấy người đâu.
*
Ông Mạnh nhìn thấy Mạnh Trạch từ xa, lập tức trốn vào góc tòa nhà.
Năm này qua năm khác, tuổi càng cao, ông lại càng hoài niệm quá khứ.
Ông trở lại miền Nam, định đến nhà ông ngoại Mạnh Trạch tìm vài món đồ cũ.
Ông nói với Mạnh Trạch một tiếng: “Con cứ làm việc của con đi, không cần đến đón bố, bố chỉ đến nơi cũ đi dạo thôi.”
Ông hỏi đến chuyện hôn nhân của con trai, con trai vẫn câu nói đó, không cần ông lo lắng.
Vừa rồi thực sự nhìn thấy người phụ nữ đi cùng con trai, mắt ông Mạnh lại ươn ướt. Ông càng ngày càng dễ khóc.
Ông Mạnh đi về phía nhà cũ của bố vợ.
Năm đó, căn nhà này suýt nữa bị mẹ Mạnh Trạch cầm cố.
Thời gian Mạnh Trạch thi đại học, ông Mạnh cũng rối như tơ vò, ông không có thời gian để ý đến con trai, tự mình gây ra chuyện, vội vàng thoát thân, may mắn là ông đã tránh được, nộp phạt, không bị ngồi tù.
Mùa hè năm Mạnh Trạch hai mươi tư tuổi, đột nhiên gọi điện thoại đến: “Bố, mẹ đến đây, nói muốn cầm cố căn nhà của ông ngoại, bố có cách nào khuyên mẹ không?”
Ông Mạnh: “Phải khuyên kiểu gì đây? Nhà đứng tên ông ngoại con, bà ấy là con gái của ông ngoại con, bây giờ bố đã ly hôn với bà ấy rồi, bố là người ngoài.”
Mạnh Trạch: “Mẹ cần một khoản tiền, con muốn đi vay, nhưng hai người bạn làm ở ngân hàng của con gặp chút vấn đề, bố, con có thể mượn bố một khoản không? Con sẽ cho mẹ trước, sau này con kiếm được tiền, con sẽ trả lại cho bố gấp đôi.”
Trong ấn tượng của ông Mạnh, con trai rất ít khi nói dài dòng như vậy.
Mạnh Trạch: “Đây là thứ duy nhất ông ngoại để lại, con muốn giữ lại nó.”
Lúc đó ông Mạnh đang trên đà phát triển, ông nhìn những người cùng tuổi với mình gia đình hòa thuận, cha hiền con ngoan, quyết tâm hàn gắn mối quan hệ giữa mình và con trai, nên đã đồng ý với Mạnh Trạch.
Nhà bố vợ được giữ lại, Mạnh Trạch nhắn tin: [Bố, cảm ơn bố, sau này con nhất định sẽ báo đáp bố.]
Làm người không thể ông tâm lý ăn may, sau này ông Mạnh vướng vào vụ án hối lộ công ty, bị bắt giam vài năm.
Thời gian trong tù bị đình trệ, toàn bộ tích lũy cả đời của ông đều mất hết, đi bán hàng rong, xe ba bánh bị tịch thu.
Mạnh Trạch biết chuyện: “Bố, bố đừng đi làm nữa, cứ yên tâm hưởng tuổi già đi.”
Ông Mạnh cảm ơn, con trai ông không bỏ rơi người cha bất tài như ông.
*
Trung tâm đồ gỗ treo quảng cáo lớn của Thịnh Hạ.
Lý Minh Lan thuận miệng nói: “Hôm nay em đến ký hợp đồng, tiện đường qua đây, bọn em đã quyết định người đại diện rồi, minh tinh đang nổi tiếng, tên là Thịnh Hạ.” Cô tưởng Mạnh Trạch sẽ trả lời đơn giản là “ồ”.
Nhưng anh gật đầu: “Anh đã từng chụp quảng cáo cho cô ấy, là người rất có khả năng trước ống kính, cô ấy diễn xuất rất tốt, em tìm cô ấy làm người đại diện là đúng rồi.”
Lý Minh Lan cười, cô tưởng anh không muốn nhắc đến Đỗ Nặc.
Anh sẵn sàng kể lại mối quan hệ bề ngoài giữa anh và Đỗ Nặc, cô cứ nghe thôi.
Ngay cả khi anh không nói gì, cô cũng không để ý.
Cô không ép anh tự vạch trần vết thương, cô chỉ cần họ ở bên nhau.
Có lẽ sau này qua mười năm, hai mươi năm, vết sẹo này đã phai nhạt dần, anh sẽ kể lại sáu năm, hai năm của mình cho cô nghe như một câu chuyện.
*
Mạnh Trạch đi bệnh viện khám sức khỏe, Lý Minh Lan trưa không có cơm ăn, lại vì hôm nay là cuối tuần, nên cô về nhà anh trai.
Vu Ly làm vỡ lọ tương.
Lý Húc Bân tạm thời xuống lầu đi mua tương.
Vu Ly đang chờ, trong bếp không có ai.
Lý Minh Lan thấy vậy, háo hức: “Chị dâu, em đã nghiên cứu tám món ăn nổi tiếng, còn xem video hướng dẫn nấu ăn mỗi ngày, hôm nay em sẽ làm món rau xào.”
Vu Ly tin điều đó, em chồng một mình du học nước ngoài nhiều năm, xào rau thôi mà, rất đơn giản, cứ để cô ấy tự do phát huy.
Cửa hàng tạp hóa ở đối diện khu nhà, nhưng Lý Húc Bân đi lại mất hai mươi phút.
Vu Ly hỏi: “Không phải đi mua tương à? Sao lâu thế mới về?”
“Trên đường gặp Vương Nam Nhạc.” Lý Húc Bân đưa lọ tương đang cầm cho vợ, “Cậu ấy lại nghỉ việc ở công ty rồi, vẫn chưa tìm được việc làm, hai vợ chồng cậu ấy không hòa thuận, mâu thuẫn càng ngày càng lớn, gần đây cậu ấy ly hôn rồi.”
Vu Ly: “Từ khi anh ấy rời khỏi công ty của anh, luôn gặp nhiều rắc rối.”
Lý Húc Bân: “Không biết sao, anh cảm thấy cậu ấy khác hẳn hồi trung học, lúc đó công ty muốn tuyển luật sư, là anh giới thiệu cậu ấy, sau này anh mới biết, thủ đoạn của cậu ấy khi xử lý vụ án không đàng hoàng nên bị trả thù, không biết cậu ấy đi sai bước đầu tiên từ lúc nào, càng bước càng sai, đến giờ đã thành ra thế này.”
Lý Húc Bân nghe thấy tiếng “loảng xoảng” trong bếp: “Trong đó có gì thế?”
“Minh Lan nói em ấy muốn nấu ăn.”
Lý Húc Bân mặt mày biến sắc, anh nhanh chóng vào bếp, thấy em gái mình đang lắc chảo.
Ngọn lửa không biết là để đun nóng chảo hay đốt lên người cô.
Anh lập tức bước tới, nắm lấy cán chảo: “Minh Lan, để anh làm cho.”
“Anh, em thấy trên mạng có một đầu bếp live stream, anh ta cứ lắc như vậy, anh thấy em học thế nào?”
Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của em gái, Lý Húc Bân gật đầu: “Học rất tốt, nhưng cái chảo này khá nặng, tay em là tay nhà thiết kế, đừng làm bị thương, vẫn là để anh làm đi.” Anh đặt chảo xuống.
“Anh, em vẫn muốn học nấu ăn, muốn tự tay nấu cho Thâm một bữa ăn.”
“Thâm hiểu tấm lòng em mà.”
Vì đã nhắc đến Lý Thâm, Lý Húc Bân nói: “Lát nữa anh sẽ nói chuyện với Thâm, cứ ở nhà như vậy không phải là cách.”
Cũng không đợi lâu, Vu Ly nói trên bàn ăn: “Thâm, con có dự định gì không? Nếu còn muốn học đại học thì phải hành động sớm, kéo dài quá lâu, kiến thức trung học cũng quên hết mất.”
Lý Minh Lan không để ý xung quanh, cúi đầu ăn cơm.
Lý Húc Bân nói tiếp: “Chuyện năm đó đã kết thúc, bố có thể sắp xếp cho con đi học lại.”
Lý Thâm thành thật nói: “Bố, con muốn tự làm một trò chơi, con chơi game quen vài người bạn, họ đều rất hứng thú, con muốn hoàn thiện thế giới quan của trò chơi trước, không vội đi thi đại học.”
Lý Húc Bân năm đó lo lắng cho kỳ thi đại học của em gái, giờ lại đến lượt Lý Thâm, anh nhíu mày: “Thâm, con phải cân nhắc kỹ, thi đại học là chuyện trọng đại cả đời, game chỉ là thứ yếu.”
“Bố, mẹ, con tự có quyết định.” Nghe Lý Thâm nói vậy, Lý Húc Bân biết không khuyên được nữa.
Trong xương tủy Lý Thâm thừa hưởng tính khí nổi loạn của Lý Minh Lan.
Liếc mắt thấy Lý Minh Lan không nói gì, chỉ biết cắm mặt vào ăn, mày Lý Húc Bân lại nhăn lại, cô thực sự không lo lắng cho việc học của con trai.
Làm cho Lý Húc Bân trông như người cha nuôi nhiều chuyện.
Đến tháng Mười hai, Lý Thâm đột nhiên nảy ra ý tưởng, nói muốn tham gia kỳ thi đại học năm sau, khiến Lý Húc Bân bất ngờ.
Tháng Mười hai vẫn còn kịp đăng ký dự thi đại học năm sau, nhưng trong chốc lát, có thể tìm được trường nhận hay không là vấn đề.
Lý Húc Bân nuôi dạy Lý Thâm nhiều năm, Lý Thâm luôn luôn có quy tắc, có kế hoạch, có tính toán, chỉ có năm thi đại học mới không theo kế hoạch.
Lý Húc Bân luôn coi Lý Thâm là trách nhiệm của mình, định nhờ vài người bạn đi đến trường để vận động.
Nhưng mà, Lý Minh Lan nhanh chóng nói một tin tốt – Hồ sơ học bạ của Lý Thâm đã xong xuôi.
Lý Húc Bân hỏi: “Nhờ ai làm thế?”
“Một người bạn của em.” Lý Minh Lan cười.
“Bạn gì? Em suốt ngày chạy vạy ngoài kia, quên mất anh là anh trai em rồi à.”
“Anh, em phải làm việc mà, cửa hàng đầu tiên của thương hiệu chúng em đã khai trương, em khá bận rộn, thỉnh thoảng lại phải đi nước ngoài.”
Lý Húc Bân mắt tinh như đại bàng: “Không lừa anh chứ?”
“Em nói thật lòng.” Cô không nói dối, chỉ là một nửa sự thật khác cô không nói ra.
Lý Húc Bân: “Minh Lan, vì trọng tâm công việc của em đã chuyển về trong nước rồi, em hãy cân nhắc chuyện hôn nhân, nếu không em sẽ sống một mình trong căn hộ cả đời.”
“Anh, em đã lớn rồi, anh đừng lo.”
“Anh lo cho em cả đời rồi, tóc bạc mọc nhanh hơn người khác, giờ anh phải dưỡng sinh, không quản em nữa.”
Bác sĩ nói, loại bệnh mãn tính này, ngay cả khi bệnh nhân có tâm trạng rất ổn định do tác dụng của thuốc, cũng không thể đột ngột ngừng thuốc, cần phải quan sát bệnh tình cẩn thận, rồi mới lập kế hoạch điều trị.
Chờ Mạnh Trạch ngừng thuốc, cô sẽ bảo anh đến nhà.
Hồ sơ học bạ đã có, nhưng Lý Thâm không đi học.
Lý Húc Bân hỏi: “Thâm, lại sao nữa?”
“Bố, chỉ là kỳ thi đại học thôi, đợi tháng Sáu con trực tiếp đến phòng thi.”
“Trước đây con học giỏi, nhưng sau khi kỳ thi đại học lần trước xảy ra chuyện, không thấy con ôn lại Toán Văn Anh, học không ngừng nghỉ, biển học mênh mông.”
“Bố yên tâm.”
Lý Húc Bân bảo Vu Ly đi khuyên, Vu Ly không nỡ nói nặng lời, làm theo ý Lý Thâm.
Lý Húc Bân cảm thấy tóc bạc của mình như nấm mọc sau mưa.
Khi nào thì tóc bạc của anh ngừng mọc? Chính là ngày Lý Thâm thi đại học xong và có kết quả.
Dù tính tình anh có điềm tĩnh đến đâu cũng phải nhảy dựng lên: “Thâm ổn rồi!”
Lý Húc Bân nhận thức sâu sắc, một nửa gen không phải họ Lý trên người Lý Thâm là một sự tồn tại bất khả chiến bại.
Lý Húc Bân từ đầu đến cuối chưa từng gặp người đó, nhưng anh có thể tưởng tượng được vẻ ngoài của người đó, những đặc điểm trên người Lý Thâm không giống Lý Minh Lan chắc chắn là di truyền từ người đó.
Là người tài, nhưng đã làm đảo lộn nhà họ Lý.
Lý Húc Bân thở dài, giống như đã cam chịu.
*
Thị trường trong nước đang trên đà phát triển, thì phía Thôi Bội Di có tin tức đến, nhân viên cửa hàng ở châu Âu đình công.
Không phải nhắm vào thương hiệu, mà là hưởng ứng một lời kêu gọi nào đó, mọi người cùng nhau xuống đường biểu tình.
Thôi Bội Di đến châu Âu.
Lý Minh Lan bay về công ty để nắm quyền.
Lúc này đã là tháng Tám.
Lý Minh Lan nói với Lý Thâm: “Cuối tháng Tám mẹ về, đưa con đi miền Bắc học đại học.”
Lý Thâm “vâng” một tiếng đơn giản.
Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển, cậu hẹn một người bạn ở địa phương gặp mặt ở quán ăn nhanh.
Bạn chưa đến, Lý Thâm mua một ly coca, chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
*
Khi Mạnh Trạch đi ngang qua quán ăn nhanh này, sẽ không tự giác chú ý đến vị trí đó chứ?
Trùng hợp, người ngồi ở trong là Lý Thâm.
Giống như định mệnh, Lý Thâm lại ngồi ở bàn mà Mạnh Trạch và Lý Minh Lan hẹn hò lần đầu.
Mạnh Trạch đứng ở bên ngoài cửa kính, giống như trước đây
*
Lý Thâm liếc mắt thấy có người đứng ở bên ngoài, cậu quay đầu lại, thấy là Mạnh Trạch.
Khuôn mặt Lý Thâm càng thêm trầm xuống.
Đột nhiên, trong ký ức dường như có cảnh tượng quen thuộc, cậu cũng đang ở trước cửa kính, bên ngoài cửa kính có một người đang đứng, dường như cũng mặc áo sơ mi trắng.
Có phải cậu đã chạm tay vào người đó không?
Những mảnh vỡ trong ký ức của Lý Thâm giống như trò chơi ghép hình, ký ức thời thơ ấu khá mơ hồ, trò chơi ghép hình chỉ ghép được khung, không có nội dung chính.
Cha con họ cách một tấm kính lạnh lẽo, mặt không cảm xúc.
Tay trái Lý Thâm cầm bánh mì kẹp thịt, tay phải dựa vào cửa kính đút vào túi áo khoác.
Bên ngoài cửa kính, Mạnh Trạch cũng đút tay phải vào túi quần.
*
Mặc dù Lý Thâm đã lưu dấu vân tay trong biệt thự lớn của Mạnh Trạch, nhưng cậu không đến đó nữa.
Cuối tháng Tám, Lý Minh Lan bận rộn công việc, cô không thể rời khỏi công ty.
Lý Húc Bân và Vu Ly bận làm thêm giờ, phải xin nghỉ.
Lý Thâm nói: “Bố, mẹ, thời gian này con thường xuyên đi đây đi đó gặp bạn bè, hai người bận rộn, thời gian xin nghỉ ngắn, đi lại vất vả, một mình con đi học đại học, hoàn toàn không sao.”
Lý Minh Lan hỏi Lý Thâm chuyến bay mấy giờ, cô vẫn muốn về kịp.
Cô vẫn không thể về kịp.
Lý Thâm một mình lên máy bay, nhưng khi máy bay hạ cánh, cậu mới phát hiện khoang hạng nhất của chuyến bay này có Mạnh Trạch.
Mạnh Trạch hai tay đút túi quần, đi rất chậm.
Lý Thâm cúi đầu xuống, giả vờ không nhìn thấy, kéo vali, nhanh chóng bước tới.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, Lý Thâm sắp vượt qua Mạnh Trạch.
Mạnh Trạch giống như sau gáy có mắt vậy, đột nhiên hỏi một câu: “Cô ấy không về kịp.”
Giữa hai người nói chuyện dường như không cần chủ ngữ.
“Ừ.” Lý Thâm bước thật nhanh.
Bước chân Mạnh Trạch theo kịp: “Cô ấy có lời muốn tôi chuyển lời cho cậu.”
Tại sao cô không tự nói? Lý Thâm càng đi càng nhanh.
Mạnh Trạch giữ khoảng cách nhất định: “Nghe nói cậu không đi học một buổi nào, trực tiếp đi thi? Can đảm đáng khen, cũng được.”
Những lời này không giống Lý Minh Lan nói, ngược lại giống như Mạnh Trạch sẽ nói.
Mạnh Trạch: “Đại học tập hợp những người giỏi nhất cả nước, núi cao còn có núi cao hơn, phải khiêm tốn học hỏi.”
Những lời này cũng không giống Mạnh Trạch nói, Lý Thâm cảm thấy giọng điệu này rất giống cha nuôi của mình.
“Lý Minh Lan nói, sinh viên đại học ngày đầu nhập học đều có cha mẹ đi cùng, anh tình cờ có việc đến đây, nếu đi ngang qua trường học thì đưa con đi một đoạn.”
“Đó là sinh viên đại học nhà người ta, tôi không cần.”
“À, vậy thì tạm biệt.” Bước chân Mạnh Trạch lại chậm lại, cha con họ thực sự tạm biệt nhau như vậy.
*
Lý Thâm bận rộn việc học, bận rộn lên ý tưởng cho game của mình, rất ít khi gặp Mạnh Trạch.
Mùa hè năm nhất đại học, vì lớp trên nhà không làm tốt lớp chống thấm, nước rò rỉ xuống nhà Lý Húc Bân, Lý Húc Bân phải sửa sang lại, vì vậy cả nhà dọn về nhà cũ gần trường học.
Lý Thâm và cô gái đó gặp lại nhau.
Cô gái này là người thật thà, bị ức hiếp, không phản kháng, buồn bã nói chuyện với cậu.
Cô ấy kể về người bạn cùng phòng kiêu căng của mình.
Lý Thâm an ủi: “Đối phó với loại bạn cùng phòng này, rất đơn giản.”
Trong bãi đỗ xe biệt thự lớn của Mạnh Trạch có vài chiếc xe đang đậu, không biết sao, Lý Thâm đoán, trong số đó chắc chắn có kiểu xe hầm hố mà Mạnh Trạch thích.
Cậu mượn xe của Lý Minh Lan.
Cô vui vẻ đồng ý: “Để mẹ lo, không chỉ là tâm điểm trên sân khấu, đến lúc đó, con sẽ là ngọn đèn, ngọn đèn sáng nhất.”
Phạm vi hoạt động của con gà mái rộng hơn, nhưng tỷ lệ đẻ trứng giảm xuống, nếu còn nuôi tiếp, sau này chỉ là thú cưng.
Mạnh Trạch rắc một nắm gạo, quay đầu lại, thấy Lý Minh Lan lao về phía anh.
Anh ôm lấy cô.
Cô thừa cơ hội bóp eo anh, vỗ mấy cái, vừa nở nang vừa rắn chắc.
Hai người nắm tay nhau đi từ vườn vào trong.
Lý Minh Lan nói: “Thâm nói muốn đến mượn một chiếc xe, là để bênh vực bạn gái nhỏ của thằng bé.”
“Bạn gái nhỏ?” Chắc chắn là di truyền từ cô, năm đó nếu không phải cô đến trêu chọc anh, anh sẽ không để ý đến cô.
Sự bắt đầu của họ đều là do cô.
“Đúng vậy, bạn gái nhỏ của con trai em rất đáng yêu, tình yêu của những người trẻ tuổi tươi sáng như ánh mặt trời.” Mắt Lý Minh Lan cười thành hình lưỡi liềm.
Mạnh Trạch dừng lại: “Sao anh chưa gặp bao giờ?”
“Anh là ai chứ?” Con trai đến giờ vẫn chưa nhận cha.
“Nó kiếm được khoản tiền đầu tiên, vào trường danh giá như ý nguyện, học chuyên ngành đầu tiên của anh, lẽ nào là dựa vào gen của em?”
Lý Minh Lan đấm Mạnh Trạch một cái: “Con trai em giáo dục rất tốt, không giống anh, chỉ giỏi làm việc xấu.”
Mạnh Trạch: “Hừ.”
“Con trai em?”
“Đúng vậy.”
“Liện quan gì đến anh.” Không liên quan đến anh, đó là con trai cô.
Cô coi lời anh như gió thoảng mây bay, tiếp tục nói: “Thâm có yêu cầu, nhất định phải nổi bật, em chỉ mua nhà ở trong nước, chưa mua xe, xe của anh trai em quá mức sang trọng, nếu Thâm lái xe đó đến trường, người khác chắc chắn sẽ biết đó là xe của người lớn tuổi, không có phong cách của thanh niên.”
“Nói đi, muốn chiếc nào của anh?”
“Xe thể thao.”
“Khi nào nó đến?”
“Ngày mai.”
“Nó đang tuổi lớn, em đừng thèm trứng gà mái nữa, nhường cho nó một chút, trong tủ lạnh còn mấy quả trứng, mai nó đến, tiện thể mang về cho nó ăn thử, dù sao cũng là trứng gà ta nhà mình.” Mạnh Trạch nói, “Anh không thường lái chiếc xe thể thao đó, lớp sơn bên ngoài rất mới, chỉ là hôm kia anh đi ra ngoài bị lún vào một vũng nước, thân xe và lốp xe bị bẩn, ngày mai trước khi nó đến, chúng ta rửa xe đi.”
“Chúng ta rửa xe”, hẳn là chỉ “Chúng ta mang xe đến tiệm rửa xe.”
Sáng sớm hôm sau, nhân viên giao hàng giao đến một kiện hàng lớn.
Lý Minh Lan hơi ngơ ngác, cô hỏi: “Đây là gì?”
Mạnh Trạch từ tốn mở kiện hàng: “Bộ dụng cụ rửa xe áp lực cao.”
Vì vậy, lời anh nói hôm qua thực sự là: “Chúng ta rửa xe.”
Cô nhìn anh: “Tại sao không mang xe đến tiệm rửa?”
Mạnh Trạch bình thản: “Cái này giống như làm bài tập toán vậy, đáp án rất đơn giản, anh lười giải thích với em.”
“Anh giải thích chi tiết cho em, em nghe hiểu mà, điểm toán của em năm đó nhờ anh hướng dẫn cũng tiến bộ thần tốc.”
Mạnh Trạch chỉ trả lời cô một chữ: “Hừ.”
Mặc dù Lý Minh Lan không giải được bài toán này, nhưng cô rất vui khi được chơi nước với anh.
Một đôi nam nữ giàu có mỗi người cầm một xô nước, mỗi người cầm một chiếc khăn lau, nhúng dung dịch rửa xe, một người lau từ đuôi xe, một người lau từ đầu xe.
Lý Minh Lan la lên: “Lốp xe của anh có phải dính phân gà không?”
Mạnh Trạch cầm súng phun nước áp lực cao: “Tránh ra.”
Cô nhảy phóc ra phía sau.
Anh bật súng phun nước phun về phía lốp xe “ào ào”.
Để màn ra mắt của con trai được hoàn hảo, hai người họ đã không tiếc công sức, lau chùi chiếc xe cho đến khi sáng bóng.
Nghe thấy tiếng xe ở ngoài, Mạnh Trạch đặt dụng cụ rửa xe xuống: “Mệt rồi, anh lên lầu nghỉ ngơi.”
Lý Thâm chưa vào gara, đã thấy Lý Minh Lan ở sân trước đang cầm súng phun nước, cứ thế mà phun lên kính xe.
“Tự mình rửa xe à?”
“Đúng vậy, vui lắm.” Cô không điều chỉnh súng phun nước, súng phun nước bắn vào tường bên cạnh, rồi lại bắn lại người cô, “A, quần ướt hết rồi.”
“Chắc chắn là ý của mẹ.”
Lý Minh Lan lại lắc đầu: “Con nói oan cho mẹ rồi, là anh ấy tự mình cầm xô đến.”
Lý Thâm: “…” Ông ấy cũng thế à?
Cô ném chìa khóa xe sang, vỗ vai, rồi lại đỡ eo: “A, mệt chết mất, mẹ đi nghỉ ngơi đây, tự con lái đi nhé.” Cô quay người lại, ngay cả vẫy tay cũng là sau khi quay người xong mới vẫy.
Mạnh Trạch đứng trên ban công, nhìn Lý Thâm lái xe đi, xe đã rẽ ngoặt, Mạnh Trạch vẫn đứng thêm một lúc, anh xuống lầu hỏi: “Nó có hài lòng với chiếc xe này không?”
Lý Minh Lan giơ tay lên, xoay xoay cánh tay: “Nó không nói, nhưng chắc là hài lòng rồi.”
“Có nói chiếc xe này sạch sẽ không?”
“Không, có thể nó cho rằng chúng ta là đồ ngốc.”
Mạnh Trạch “hừ” một tiếng: “Không biết điều.”
*
Cho đến khi xe rẽ qua góc đường, Lý Thâm vẫn đang nghĩ, tại sao lại tự mình nuôi gà? Tại sao lại tự mình rửa xe?
Tại sao?
Thôi, cậu có một cặp cha mẹ kỳ quặc nhất trên đời.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang