Hôm nay Lý Minh Lan và Đinh Chương trực nhật cùng nhau.
Đinh Chương dời ghế đến cạnh cửa sổ, đứng trên cao lau kính, không ngừng vẽ những vòng tròn trên cửa kính, chăm chỉ cẩn thận.
Ngược lại Lý Minh Lan khá nhàn nhã, lau bảng xong thì không có việc gì làm.
Cho đến khi nhìn thấy Mạnh Trạch ở dưới lầu, cô mới đột nhiên cầm chổi lên, lật ghế lại trên bàn, quét từng dãy ghế một.
Mạnh Trạch tưởng rằng Lý Minh Lan sẽ xem hai chữ “trực nhật” như gió thoảng bên tai, không ngờ cô lại đến từ rất sớm.
Cậu bước vào lớp, đặt ghế xuống, lau bụi trên đó rồi ngồi xuống.
Không còn lời chào hỏi “Chào buổi sáng Mạnh Trạch”, lớp học vắng tanh.
Đinh Chương nhìn thấy Mạnh Trạch cũng không nói gì, xuống dời ghế sang vị trí khác, lau mặt kính bên kia.
Giả làm học sinh kém chỉ là tạm thời, Mạnh Trạch không thể không phát huy trước khi thi đại học.
Bài tập về nhà cậu đã hoàn thành vào ngày hôm qua.
Hôm nay cậu đi học sớm là một tai nạn, nếu không phải mẹ cậu muốn đưa cậu đến trường thì cũng không đến mức mới sáng sớm cậu đã lên ngồi trong lớp học bụi bặm này.
Lý Minh Lan đeo khẩu trang vào.
Bụi trong lớp dường như chỉ bay vào người Mạnh Trạch nên cậu đi mở cửa sổ.
Không có gió, không khí ngưng trệ.
Lý Minh Lan cúi đầu quét đi quét lại, đến chỗ Mạnh Trạch.
Cậu đang xem lại bài kiểm tra hôm qua, cậu biết mình đã giải đúng bài toán, nhưng không có gì để làm nên đành phải mang ra kiểm tra đáp án.
Lý Minh Lan cũng không nói “tránh giùm” mà chỉ đặt cây chổi dưới gầm ghế cậu ngồi, dùng chổi quét chân cậu.
Mạnh Trạch ngẩng đầu lên.
Cô đang tập trung, trong mắt chỉ có cây chổi.
Cậu nhấc chân lên, nhưng không cao lắm.
Lý Minh Lan đẩy chổi qua, vẫn va vào chân cậu, cô nhìn thấy bụi trên chổi rơi xuống giày cậu.
Mắt cô cong lên một giây rồi trở lại bình thường, cô xoay ngang rồi xoay dọc cây chổi, mấy lần đánh trúng chân Mạnh Trạch.
Cậu lạnh lùng nhìn cô.
Cô không thèm nhìn, thu chổi lại, nói với Đinh Chương: “Tôi quét xong rồi.”
Hết thảy đều đúng như Mạnh Trạch hy vọng, hai người không liên quan đến nhau, không trò chuyện, không ánh mắt.
Mạnh Trạch lau bụi trên giày, phát hiện ngay cả dây giày cũng bị chổi làm bẩn.
Một cọng tóc rơi khỏi chổi bị mắc vào khe hở của dây giày, dựng thẳng lên như một cái gai.
Nếu biết sớm, cậu thà đi dạo vài vòng khuôn viên trường còn hơn đến lớp sớm để ăn bụi thế này.
*
Tiết đọc buổi sáng là thời gian Lý Minh Lan làm bài tập, lưng cô rất thẳng, đầu cổ thẳng đứng, không hề xiêu vẹo về phía sau một chút nào.
Dù có bao nhiêu bài tập, cô luôn có thể nộp kịp trước khi kết thúc tiết đọc buổi sáng, đây cũng là một kiểu làm bài tập đúng giờ.
Trong tiết tiếng Anh thứ nhất, cô Dương giảng giải bài tập tuần trước.
Gặp câu hỏi đọc hiểu, cô Dương nói: “Lý Minh Lan, em hãy đọc to ba đoạn văn này lên.”
Trong cổ áo đồng phục của Lý Minh Lan là một chiếc áo len cổ rộng màu trắng như tuyết, rộng thùng thình nhưng mới toanh trắng sáng, bụi bặm không hề lưu lại trên người vừa mới quét lớp là cô.
Mạnh Trạch dù có ghét Lý Minh Lan đến thế nào cũng phải thừa nhận tiếng Anh của cô rất lưu loát, ngay cả những từ sâu sắc khó hiểu đó cô cũng không hề bị vấp.
Có lẽ đây mới là nguyên nhân khiến cô Dương thích gọi Lý Minh Lan lên đọc bài.
Giọng của Lý Minh Lan rất “Mỹ”, Mạnh Trạch không muốn nghe nhưng lại cứ nghe hiểu được.
Cậu để bản thân đi vào cõi hư ảo, đờ đẫn, xuất thần, đi thưởng thức những đám mây trên bầu trời.
Mây đen kéo đến, trời sắp mưa.
Tay phải Mạnh Trạch cầm bút, gõ xuống sách giáo khoa.
Sự lơ đãng lộ liễu ấy bị cô Dương phát hiện, cô gọi: “Mạnh Trạch, dựa theo lời đọc của Lý Minh Lan, mời em phân tích đáp án của câu hỏi này cho cả lớp nghe.”
Mạnh Trạch chẳng tập trung, bỏ lỡ phần lớn tiết học, cậu tính toán một chút rồi đưa ra câu trả lời dựa trên bài đọc của Lý Minh Lan.
Cô Dương hơi nhíu mày rồi thả lỏng, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng: “Mạnh Trạch, trong lớp phải chú ý nghe giảng.”
Cô Dương lại gọi lớp phó lên trả lời.
Mạnh Trạch sai ở chỗ cậu tưởng phải trả lời câu hỏi trên bảng, nhưng cô Dương lại hỏi câu trong bài đọc hiểu, vì mất tập trung không để ý đến câu hỏi của cô nên cậu trả lời sai.
Cô Dương khen lớp phó: “Trả lời rất trôi chảy. Câu hỏi này dễ gây nhầm lẫn, đáp án B và C trông thì cùng một nghĩa nhưng kết hợp với nội dung câu hỏi thì B chính xác hơn C.”
Cô Dương vừa rời khỏi lớp học, Lý Minh Lan liền nói với Chu Phác Ngọc: “Tiếng Anh của lớp phó rất trôi chảy.”
Chu Phác Ngọc: “Cậu ấy đạt điểm tuyệt đối môn tiếng Anh trong kỳ thi cuối học kỳ trước.”
Lý Minh Lan: “Lớp phó cũng rất giỏi toán, quả là một học sinh ba tốt toàn diện.” Câu nào cũng lớp phó lớp phó.
Mạnh Trạch ra khỏi lớp.
Trời đã mưa lất phất, nhẹ như một tầng sương mù, không khí hít vào cứ ươn ướt, không hề sảng khoái chút nào.
*
Trời mưa liên tiếp mấy ngày, cuối cùng cũng nắng đẹp.
Học sinh dường như đã ngột ngạt đến phát điên, ùa đi học tiết thể dục như bầy ong vỡ tổ.
Một nhóm nam sinh đang chơi bóng trên sân cỏ xanh mướt, những học sinh còn lại ra ngoài tìm chút không khí trong lành để thoát khỏi cảnh học hành bận rộn của năm cuối cấp ba.
Học sinh đứng dưới gốc cây theo tốp hai tốp ba, trong đó có Mạnh Trạch và Phùng Thiên Lãng.
Hôm nay còn có một lớp khác học tiết thể dục.
Phùng Thiên Lãng đoán đó là lớp 11: “Tuy chỉ cách nhau một năm nhưng diện mạo tinh thần hoàn toàn khác nhau, học sinh lớp 12 người thì điên người thì đơ, trên đầu ai nấy đều có một đám mây đen dày đặc.”
Phùng Thiên Lãng nói như vậy là có nguyên nhân, thời gian thi thử lần thứ nhất đã được công bố, chỉ còn mấy ngày nữa.
Phùng Thiên Lãng: “Mạnh Trạch, thời gian này cậu cực kỳ nghiêm túc, có phải muốn đổi chỗ ngồi không?”
Mạnh Trạch hờ hững “ừm” một tiếng.
Phùng Thiên Lãng: “Đổi chỗ ngồi là một đổi một, cậu không thể đổi với lớp trưởng, lớp phó, lớp phó học tập, cán sự bộ môn ở hàng trước đâu. Tôi nghĩ cậu đổi qua đổi lại cũng chỉ ở ba hàng cuối thôi.”
“Sao cũng được.” Từ khi Lý Minh Lan không còn làm phiền nữa, Mạnh Trạch cảm thấy đổi chỗ hay không cũng không sao cả.
Góc của cậu hơi bị cô lập.
Tiếng ồn ào trên sân chơi xanh mướt trở nên to hơn.
Điền Tân đang kêu gào muốn tổ chức một trận bóng đá năm đấu năm, trận bóng rổ lần trước cậu ta đã bỏ đi theo Lý Minh Lan trước mặt mọi người khiến đội mình thua, hôm nay cậu ta muốn giành lại oai phong đã mất.
Điền Tân gọi: “Phùng Thiên Lãng, lại đây đá bóng đi.”
“Tôi không đá đâu, chạy không nổi, đá không nổi.” Phùng Thiên Lãng quay đầu nói, “Mạnh Trạch, cậu có muốn chơi đá bóng không?”
Trước đây Điền Tân cảm thấy Lý Minh Lan rất xinh đẹp, bây giờ cậu ta và Trịnh Khắc Siêu đứng cùng một chiến tuyến nên coi thường Lý Minh Lan, những nam sinh mà cô vướng vào dĩ nhiên cũng đều chẳng ra gì.
Điền Tân không có gan phản kháng Tôn Cảnh, về phần Mạnh Trạch, cậu ta không bắt nạt một cách lộ liễu mà cố tình cô lập cậu ở trong lớp.
Điền Tân giả vờ như không nghe thấy lời Phùng Thiên Lãng nói, lại gọi: “Đinh Chương, tới chơi đi.”
Đinh Chương giơ tay: “Tới liền.”
Lý Minh Lan nhìn đám Điền Tân, âm thầm chế giễu.
Chẳng trách Điền Tân và Trịnh Khắc Siêu lại thân nhau như vậy, tại vì đều nhát gan như nhau.
Cô không theo dõi sân bóng, hai tay bám vào hai bên xà đôi, chống người đu lên xà.
Chu Phác Ngọc dựa vào một xà đơn khác, ngửa mặt lên trời thở dài: “Sắp thi thử rồi, bây giờ tớ ôm chân Phật thì có thể được Phật Tổ thương xót không?”
Lý Minh Lan dội gáo nước lạnh: “Phật Tổ sẽ ghét bỏ cậu.”
“Cậu thật sự không có ý định học đại học à?”
“Nếu học được thì nhất định tớ sẽ học. Là đại học ruồng bỏ tớ chứ không phải là tớ không học đại học”.
Chu Phác Ngọc giữ một bên xà, nắm chặt thành nắm đấm, chống cằm: “Nói thật, tớ thật ngưỡng mộ tâm thế của cậu, đặc biệt phóng khoáng.”
“Tớ phóng khoáng hay không thì cũng không phải sinh ra để học, đương nhiên là tớ chọn phóng khoáng.” Lý Minh Lan khép hai chân lại, đưa về phía sau, giống như một cái đuôi khéo léo, càng đưa càng cao.
Đúng lúc này có người la lên cái gì đấy.
Lý Minh Lan nghe không rõ, chỉ thấy mặt Chu Phác Ngọc biến sắc: “Lý Minh Lan, mau xuống đi.”
Lý Minh Lan bị kẹt ở giữa xà đôi, bảo xuống là xuống được sao?
Cô quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một quả bóng bay thẳng về phía mình, theo hình parabol này thì nó sắp đập vào người cô.
Cô tiến thoái lưỡng nan, phản ứng đầu tiên là nhắm mắt lại, đợi bị đập.
“A!” Chu Phác Ngọc lại hét lên.
Lý Minh Lan mở mắt ra, phát hiện một bàn tay đưa ngang hông cô.
Lòng bàn tay dài rộng, mu bàn tay nổi gân xanh, mạnh mẽ vững chãi, quả bóng lăn trong lòng bàn tay rồi bị đập ra ngoài.
Cơ thể của Lý Minh Lan vẫn lắc lư theo quán tính, nhưng đôi mắt cô lại dán chặt vào người cậu.
Mạnh Trạch đẹp trai không có nhưng.
Bản thân cô là một mỹ nhân, anh trai cô tài mạo song toàn.
Đối với cô mà nói, trai đẹp không quá hiếm.
Mạnh Trạch, nếu nói cậu thân thiện thì ánh mắt cậu có thể khiến người khác rét run, nếu nói cậu máu lạnh thì khi cô thất vọng về cậu, cậu có thể cho cô một bất ngờ to lớn.
Cậu rất mâu thuẫn.
Tựa vực sâu, cũng tựa như một thác nước chảy trên vực sâu.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang