Tuyết Mị Nương - Giá Oản Chúc

Chương 58



Lý Minh Lan không đến quán net, cô không biết bệnh tình của mình bị bàn tán xôn xao trong nhóm lớp.

Trước kỳ thi đại học, cô và Chu Phác Ngọc hẹn nhau đi mua sắm.

Nhưng cô phải nhập viện đột xuất, Chu Phác Ngọc không tìm thấy ai, đã theo anh trai đến nhà ông bà ở ngoại tỉnh.

Nhà anh họ có internet dial-up, Chu Phác Ngọc thỉnh thoảng đăng nhập QQ, tin tức nhanh nhạy hơn Lý Minh Lan.

Hôm nay, Chu Phác Ngọc gọi điện thoại đến, hỏi thăm bệnh tình của Lý Minh Lan, biết cô không sao thì liền nói: “Cái tên quạ đen Hồ Hàn Nhiên nói đã gặp cậu lần cuối, làm tớ sợ chết khiếp.”

“Lời nói trẻ con thôi mà, lời nói trẻ con thôi mà.” Lý Minh Lan gác chân lên, dựa lưng vào ghế, ngồi trên một chiếc ghế gỗ bình thường mà cứ như ngồi trên ghế thái sư.

Cô đúng là trẻ con nói lời không kiêng cử, thế nhưng, Mạnh Trạch khi nhắc đến “lần cuối” ở bệnh viện thì lại rất xúc động.

Kỳ lạ, sao cậu lại biết cách nói này?

“Lớp trưởng nói muốn tổ chức tiệc liên hoan tốt nghiệp nhưng tớ không đi được, nghe nói có vài bạn học đã đi du lịch rồi.” Chu Phác Ngọc nói, “Mới mấy ngày sau thi đại học, các bạn đều đi chơi hết rồi, không biết sau này còn có thể tụ tập được nữa không.”

“Tụ tập hay không cũng vậy thôi, chơi thân với nhau, cho dù không có tiệc liên hoan vẫn sẽ liên lạc riêng, còn những người chẳng thân thiết gì, học cùng lớp bấy lâu nay cũng chẳng nói được mấy câu, sẽ không đến lúc tốt nghiệp rồi mới nói chuyện rôm rả đâu.” Lý Minh Lan hỏi, “Đúng rồi, sao cậu biết Hồ Hàn Nhiên nói đã gặp tớ lần cuối?”

Chu Phác Ngọc: “Hồ Hàn Nhiên nói trong nhóm lớp, nhà cậu không có internet à?”

Lý Minh Lan: “Máy tính của bố tớ dùng để làm việc, chỉ có MSN, hơn nữa tớ sợ làm xáo trộn tài liệu của bố, nên không dám động vào.”

Hóa ra, Mạnh Trạch đã đăng nhập vào tài khoản cặp đôi của họ?

Tài khoản đẹp của Mạnh Trạch có trong nhóm lớp, còn của Lý Minh Lan thì không, cô vẫn đang dùng tài khoản QQ cũ.

Tài khoản đẹp của cô chỉ có một liên lạc duy nhất là Mạnh Trạch.

Của cậu cũng vậy, cậu đăng nhập QQ chắc chắn là để tìm cô.

Cộng điểm cho cậu.

Hôm kia, nhà họ Lý đã đến thăm ông nội Lý, biết bệnh tình của ông đã thuyên giảm, mọi người đều yên tâm.

Hôm nay, bà Lý tiện đường đến nhà ông nội, ông Lý có việc bận, hai người đều không về ăn tối.

Lý Minh Lan xuống lầu ăn một bát mì.

Có lẽ sau này sẽ thường xuyên đến nhà Mạnh Trạch, không thể cứ mặc quần áo của cậu mãi, cô định đến siêu thị mua vài bộ đồ ngủ.

Còn chưa đến khu vực quần áo, vì thèm ăn nên cô dừng lại trước kệ hàng khu vực đồ ăn vặt.

“Lý Minh Lan.” Từ xa vang lên một giọng nói.

Cô quay đầu lại, lập tức nở nụ cười: “Lớp phó.”

Lớp phó gãi đầu: “Đã tốt nghiệp rồi, còn gọi như vậy thật ngại quá.”

“Đợi cậu lên đại học, làm lớp trưởng nhé.”

Lớp phó đẩy kính lên, quan sát khuôn mặt cô: “Lý Minh Lan, nghe nói cậu bị bệnh, thế nào rồi?” Sắc mặt hồng hào, nhưng lời Hồ Hàn Nhiên nói quá đáng sợ, lớp phó vẫn còn sợ hãi.

“Mình không sao rồi, đừng lo lắng.”

“Cậu thi đại học thế nào?”

“Nếu phát huy bình thường, chắc là đậu được Học viện Mỹ thuật, nhưng lúc thi môn Vật lý, bụng mình đau dữ dội, bây giờ mình cũng không nhớ nổi mình đã trả lời cái gì.”

“Sẽ ổn thôi.” Lời an ủi của lớp phó rất nghèo nàn.

“Còn cậu, cậu thi thế nào?”

“Mức độ bình thường thôi.”

Hai người sóng vai đi về phía trước, lớp phó nắm chặt tay, muốn nói gì đó, lại cảm thấy không đúng lúc, không lãng mạn, ở nhà mấy ngày, cậu ta cũng không dám nói chuyện với cô.

“Lý Minh Lan.” Lớp phó hít sâu một hơi, “Con đường ở cổng trường trung học Nham Nguy sắp mở một quán trà sữa, là chuỗi thương hiệu, nghe nói rất ngon, mình nhận được tin nội bộ, khai trương giảm giá, hai người đi cùng sẽ được ưu đãi.”

Vừa nghe thấy ưu đãi, mắt Lý Minh Lan sáng lên: “Khi nào vậy?”

“Tuần sau thì phải.” Lời mời sắp thốt ra khỏi miệng, lớp phó nhìn thấy sô-cô-la trắng đen trên kệ hàng, thứ này lãng mạn chứ? Cậu ta lấy hết can đảm định đưa tay ra lấy.

Lý Minh Lan nhanh tay hơn, đặt hộp sô-cô-la vào giỏ hàng.

Lớp phó có chút bất ngờ: “Lý Minh Lan, cậu thích ăn cái này à?”

“Mình mua để tặng người khác.” Ngọt ngào chưa chắc đã là , cho Mạnh Trạch thử sô-cô-la xem sao.

Trên vỏ hộp sô-cô-la có chữ Romantic, tặng người khác? Lớp phó khẽ hỏi: “Cậu định tặng ai vậy?”

Lý Minh Lan cười: “Tặng bạn trai mình.”

Lớp phó như bị sét đánh ngang tai, môi run run, không nói nên lời, mà cậu ta cũng biết, những nam sinh thầm mến Lý Minh Lan ở trường trung học Nham Nguy không phải ba chữ số thì cũng là hai chữ số.

Tham Khảo Thêm:  Chương 29: Anh Quý, ngủ ngon

Đúng rồi, cô còn có tin đồn với Tôn Cảnh… Trong một giây, lớp phó trở thành chú gà trống bại trận.

Tối hôm đó, Lý Minh Lan nói với Mạnh Trạch về quán trà sữa này.

Mạnh Trạch “ừ” một tiếng, cậu là người sống khép kín, không có chỗ nào để đi, cô nói gì, cậu liền đi theo.

“Tích tắc”, “tích tắc”, chiếc đồng hồ cũ trên tường, tiếng kim giây chạy hơi lớn.

Mạnh Trạch ở một mình, nghe thấy tiếng “tích tắc tích tắc”, dài và nặng nề.

Khi Lý Minh Lan cười với cậu, cậu không còn nghe thấy thời gian trôi nữa.

Ngày tháng của hai người trôi qua rất nhanh, một ngày giống như vài giây.

Cậu và Lý Minh Lan có điểm giống nhau, sự nổi loạn của cô thể hiện ra bên ngoài, còn của cậu thì nằm trong lòng, hai người không sợ thế tục, ôm ấp, vui đùa thoải mái, mọi chuyện đều diễn ra tự nhiên.

Mạnh Trạch đã hoàn thành bộ ảnh của mình, Lý Minh Lan là tác phẩm nghệ thuật của cậu.

Tương tự, Mạnh Trạch cũng là tác phẩm của Lý Minh Lan.

Nếu không phải Mạnh Trạch nhìn thấy bức phác thảo đó, cậu cũng không biết mình còn có những khoảnh khắc thoải mái như vậy.

Quả nhiên là thiên tài được ông ngoại công nhận, cô vẽ người, cốt lõi nằm ở thần thái.

Lý Minh Lan hỏi: “Mạnh Trạch, cậu có cất giữ bức tranh đó cẩn thận không?”

“Có.”

“Sau này tớ sẽ kiểm tra thường xuyên đấy, làm mất là trừ điểm nặng.”

Lúc nào cũng vậy, biện pháp đe dọa của cô chính là hệ thống trừ điểm.

Có lẽ, Mạnh Trạch đã quen với việc theo đuổi điểm cao, ngay cả trò chơi trẻ con này cậu cũng phải so đo, không cho phép mình xuống dưới mức điểm đạt.

Lý Minh Lan không thể ngày nào cũng tìm cớ ngủ lại nhà Mạnh Trạch, cô đến chơi ban ngày, tối về nhà.

Mạnh Trạch chơi trò mới rất nhanh, vừa học vừa hành, mỗi lần đều có thể khiến cô cầu xin tha thứ liên tục.

Chiều nay, Lý Minh Lan nằm sấp trên giường, nghiêng đầu sang: “Mạnh Trạch, ngày kia chương trình khai trương giảm giá của quán trà sữa sẽ kết thúc, chúng ta đến góp vui đi.”

“Dạ dày của cậu thế nào rồi?” Mạnh Trạch ngồi dậy khỏi giường, thói quen của cậu là kéo chăn đắp lên người.

Cô nhấc chân đá chăn của cậu ra, ánh mắt long lanh, ngắm nhìn đường nét cơ thể cậu.

Cậu tràn đầy năng lượng, khi hứng chí sẽ ôm cô đi khắp nhà, đồng thời va chạm lung tung.

Cô nói: “Ngoại trừ đồ lạnh, đồ cay, bây giờ tớ không kiêng gì nữa.”

Mạnh Trạch gật đầu: “Vậy thì đi.”

Lý Minh Lan ôm gối: “Hôm nay mệt quá, sáng mai tớ không đến, chúng ta hẹn gặp nhau ở quán trà sữa vào trưa mai nhé.”

Mạnh Trạch vẫn gật đầu: “Ừ.”

Tự soi gương cậu có thể thấy mình đã thay đổi rất nhiều, là sự hoang dã được khơi dậy bởi sắc đẹp của Lý Minh Lan.

Đã lâu rồi không nghe Lý Minh Lan nhắc đến cuốn sổ nhỏ đó.

Mạnh Trạch không biết bây giờ mình được bao nhiêu điểm, điểm trừ nhiều hơn, hay điểm cộng ít hơn, đến buổi hẹn sớm hơn giờ quy định chắc chắn là một điểm cộng.

Lý Minh Lan thích nói “kỷ niệm”, nhưng từ này dường như báo hiệu rằng tương lai họ sẽ có một cuộc chia ly.

Vậy thì, cậu cũng để lại cho mình một kỷ niệm.

Mạnh Trạch đến sớm hơn giờ hẹn hai mươi phút, cậu vào quán trà sữa.

Vốn định ngồi ở góc khuất.

Nhưng mà…

Quán trà sữa thuê mặt bằng ở tầng hai, hướng Nam là đường lớn, nhìn qua cửa kính phía Bắc, ở xa xa là cổng trường trung học Nham Nguy.

Cũng coi như là một nơi đáng để kỷ niệm.

Mạnh Trạch ngồi ở bàn giữa cạnh cửa sổ.

Trừ khối 12, các khối khác vẫn phải đi học, hiệu sách ở cổng trường vẫn dựng bảng đen nhỏ với dòng chữ “Vững vàng bước vào kỳ thi đại học”.

Ngoại trừ giờ tan học, những thời điểm khác, dòng người trên con đường này khá thưa thớt.

Có bốn thanh niên đầu tóc dựng đứng, nhuộm đủ màu sắc, đang lảng vảng ở đầu hẻm, sau đó, bọn họ nhìn thấy ai đó, tất cả đều nhìn về một hướng.

Mạnh Trạch quay đầu lại.

Người đến là Tôn Cảnh.

Không chỉ Mạnh Trạch nhìn thấy, Lý Minh Lan đi từ một con đường khác đến, cũng nhìn thấy mấy người này.

Bốn thanh niên vây quanh Tôn Cảnh, chỉ trỏ hắn.

Tôn Cảnh gạt tay một người trong số đó ra, không biết nói gì đó.

Mấy người kia vung nắm đấm lên.

Tôn Cảnh là người hay chơi bời lêu lổng với đám thanh niên đó, đắc tội với kẻ thù cũng không có gì lạ.

Đối với Lý Minh Lan, côn đồ trong phim là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là một chuyện khác.

Quen biết nhau một thời gian, nếu lúc này cô quay đầu bỏ đi thì quá bất nghĩa, cô đứng yên tại chỗ, suy nghĩ xem có nên báo cảnh sát hay không.

Trật tự trị an ở khu vực trường học này cũng tạm ổn, hai năm trước khá hỗn loạn, sau đó được chấn chỉnh vài lần, cũng bớt đi nhiều chuyện giang hồ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 336

Cô không báo cảnh sát, bởi vì bốn người kia đã bỏ chạy tán loạn.

Đoạn đường này, một bên là sông, một bên là ngã ba hẻm, không có cửa hàng, không có người qua đường, Tôn Cảnh quay đầu lại, nhìn thấy Lý Minh Lan.

Lý Minh Lan nghiêng đầu: “Tôi có nên vỗ tay cho anh không? Tôn lão đại, anh thắng rồi.”

Trán Tôn Cảnh có một vết thương đang chảy máu, tính cách hắn vốn kiêu ngạo, như chim ưng bay trên trời, đôi mắt sắc bén: “Lý Minh Lan, không phải em đã báo cảnh sát chứ?”

Cô lắc đầu: “Không tham gia vào ân oán giang hồ của các anh, nhỡ đâu bọn họ quay lại trả thù tôi thì sao, tôi không xen vào chuyện bao đồng.”

Tôn Cảnh cười: “Loại chó chỉ biết sủa bậy đó không có gan đi tìm người ngoài trả thù đâu.”

“Sống yên ổn là được rồi, Tôn lão đại, tôi đi đây.”

Hắn gật đầu, bước vào hẻm, nhưng không biết bị vấp phải cái gì, loạng choạng.

Lý Minh Lan tiến lên: “Không sao chứ?”

Tôn Cảnh lắc đầu: “Đau đầu.” Hắn đi vào hẻm.

Cô thò đầu vào xem, thấy hắn đi vài bước, dựa vào tường, hơi thở hổn hển, cô nói: “Tôn lão đại, bộ dạng này của anh nếu bị người khác nhìn thấy, sẽ mất hết khí thế của lão đại đấy.”

“Năm nay thi đại học xong, tôi không học lại nữa.” Tôn Cảnh lấy bao thuốc ra, châm thuốc một cách thành thạo, “Lãng phí thời gian.”

“Anh đã không nên học từ lâu rồi, giống như tôi, tôi biết mình thi không đậu, chắc chắn sẽ không học lại.”

“Tôi không thông minh như em.” Lại một giọt máu rơi xuống lông mày hắn.

“Tôn lão đại, có cần đến bệnh viện không? Tôi biết có một kiểu chết gọi là mất máu quá nhiều, tuy anh thắng rồi nhưng vết thương này hơi lớn, cẩn thận vẫn hơn.” Nhỡ đâu là lần cuối cùng thì sao?

Tôn Cảnh dùng mu bàn tay lau trán, sau đó, lau tay vào quần áo: “Không sao.”

Vì hắn đã nói vậy, Lý Minh Lan cũng không xen vào nữa, cô định đi, lại thấy có người chạy đến từ xa, cô bỗng nhiên có tâm trạng xem kịch, đứng yên ở đầu hẻm.

Phương Thanh Nhiễm chạy đến, nhìn thấy người đang cúi đầu hút thuốc trong hẻm: “Tôn Cảnh, anh còn làm loạn như vậy nữa, bố mẹ sẽ lo lắng đấy.” Cô chạy nhanh, thở hổn hển hơn cả Tôn Cảnh.

Không phải là “bố mẹ anh”, “bố mẹ tôi”, mà cô ấy nói thẳng là “bố mẹ”? Lý Minh Lan nhìn Phương Thanh Nhiễm, rồi lại nhìn Tôn Cảnh.

Tôn Cảnh đứng thẳng dậy: “Biết rồi, nhưng chuyện hôm nay của anh, em đừng nói cho bố mẹ biết.”

Phương Thanh Nhiễm: “Anh không sao chứ? Anh có đau không?”

Con hẻm không tối, mặt trời giữa trưa chói chang, chiếu rõ vết thương trên trán Tôn Cảnh, hắn lại thản nhiên: “Không đau, quen rồi.”

Phương Thanh Nhiễm hình như lúc này mới chú ý đến Lý Minh Lan bên cạnh, cô ấy thở phào nhẹ nhõm: “Có cậu chăm sóc anh ấy, tôi yên tâm rồi.”

Lý Minh Lan cũng muốn học theo giọng điệu của Mạnh Trạch, nói một câu “Đùa gì thế”, nhưng Phương Thanh Nhiễm đến nhanh, đi cũng nhanh, quay người chạy mất.

Lý Minh Lan còn chưa kịp mở miệng.

Phương Thanh Nhiễm đã chạy xa.

Sự im lặng trong không khí giống như một con quạ đen bay qua đầu.

Tôn Cảnh rít một hơi thuốc: “Cất cái miệng có thể nhét vừa quả trứng của em đi.”

Lý Minh Lan làm theo lời hắn, dùng tay đỡ cằm, ngậm miệng lại, một giây sau, lại nói: “Tôn lão đại, anh và cô ấy là người một nhà à.”

“Bây giờ là vậy, sau này em gặp cô ấy phải lịch sự đấy, cô ấy là người anh đây bảo kê.”

Nếu giọng điệu của Tôn Cảnh không âm u như vậy, thì câu nói này nghe cũng có vẻ thật, Lý Minh Lan cười cười: “Tôi đi đây.” Cô quay người lại.

Tôn Cảnh đuổi theo rất nhanh, nắm lấy một lọn tóc của cô, kéo nhẹ.

Cô đau, ôm đầu, nhìn lại.

Tôn Cảnh kẹp điếu thuốc, nghiêng người về phía trước: “Lý Minh Lan, so với em, thành tích của tôi cũng không tệ, chi bằng chúng ta đến với nhau đi.”

Mạnh Trạch sa sầm mặt mày.

“Chào anh, anh muốn gọi món gì ạ?” Nhân viên phục vụ thấy chàng trai này ngồi đây, cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, liền không nhịn được tiến lên hỏi.

“Không.” Chàng trai đứng dậy, bỏ đi.

Nhân viên phục vụ thầm nghĩ, hóa ra là đến đây ngồi không.

“Đùa gì thế.” Lý Minh Lan lùi lại một bước, “Tôi có bạn trai rồi.”

Tôn Cảnh buông tóc cô ra, nhếch mép: “Là tên học sinh đứng đầu khối lớp em đấy à.”

Cô “hừ” một tiếng.

Tôn Cảnh hỏi: “Biết tại sao tôi lại tìm em giả làm bạn gái tôi không?”

Lý Minh Lan đáp: “Không muốn biết.”

“Bởi vì tôi thấy chúng ta là cùng một loại người.”

“Trường trung học Nham Nguy có nhiều học sinh cá biệt như vậy, ai cũng là cùng một loại người với anh sao?” Thấy máu hắn chảy không ngừng, Lý Minh Lan không đành lòng, lấy một gói khăn giấy từ trong túi xách ra.

Hắn không nhận.

Cô nói: “Đừng chết đấy, nếu không người nhà anh vừa nãy sẽ phải lo liệu hậu sự cho anh.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 39: Ngoại truyện: Tiểu Dương Xuân (3)

Sắc mặt Tôn Cảnh hơi thay đổi, nhận lấy gói khăn giấy.

Lý Minh Lan đứng xem kịch bên dưới, lỡ mất thời gian nên đến muộn.

Không ngờ, khi cô vào quán trà sữa, Mạnh Trạch vẫn chưa đến.

Cô đi đến chỗ ngồi trong góc.

Cô biết Mạnh Trạch thích chỗ này, rõ ràng là nơi sáng sủa, nhưng lại như muốn tránh né mọi người.

Góc này không có cửa sổ, nhưng được dán tranh tường hoạt hình, Lý Minh Lan ngước nhìn, cảm thấy nét vẽ này giống như của trẻ con.

“Lý Minh Lan.” Lại một giọng nói bất ngờ vang lên.

Cô quay đầu lại, thật trùng hợp, lại gặp lớp phó.

“Hôm nay cậu cũng đến đây ăn à, mình cũng vậy.”

Lý Minh Lan gật đầu: “Mình nghe cậu giới thiệu, hai người đi cùng sẽ được ưu đãi.”

Lớp phó nhìn chỗ ngồi trống đối diện cô: “Mình đến đây với chị gái.”

“Mình đợi bạn trai mình.”

Lớp phó cảm thấy thất vọng, định bỏ đi, lại lấy ra một phiếu giảm giá từ trong túi: “Lý Minh Lan, chị gái mình là quản lý của chi nhánh khác, mới lấy được phiếu giảm giá này, tặng cho cậu nè.”

“Lớp phó, cậu đến ăn cơm cũng cần dùng phiếu mà.” Cô lắc đầu, “Mình thanh toán toàn bộ cũng được, chỉ là đến đây thử hương vị thôi.”

“Cậu cứ nhận đi, chị gái mình có nhiều lắm, hơn nữa hạn sử dụng của phiếu giảm giá chỉ đến hôm nay thôi, mình không thể ăn trưa xong, chiều lại đến nữa.”

Lý Minh Lan mới nhận lấy, liên tục cảm ơn: “Cảm ơn cậu, lớp phó.”

Mặt lớp phó ửng đỏ: “Lý Minh Lan, hôm nào… hôm nào cậu mà buồn, nhớ tìm mình nhé.”

Cô cười: “Lớp phó mà buồn, cũng có thể nói với mình.”

Nhưng lớp phó không còn gì để nói: “Mình đi đây, mình ở phòng riêng trên lầu.”

Mạnh Trạch bước vào quán trà sữa, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng lớp phó lên lầu.

Cậu giả vờ như không thấy, đi đến góc khuất: “Cậu đến muộn rồi.”

Lý Minh Lan ngẩng đầu lên: “Cậu ngủ quên à?”

Cậu ngồi xuống: “Ừ, chiều hôm qua mệt quá.”

Lý Minh Lan chớp chớp mắt, ho khan hai tiếng, lúc mơ màng cô không đếm rõ ràng, nhưng cô mơ hồ biết, chiều hôm qua cậu đã làm mấy lần, thảo nào lại mệt.

“Ăn xong rồi, chúng ta về nhà nghỉ ngơi sớm nhé.” Cô lật xem thực đơn: “Mạnh Trạch, cậu thích uống trà gì? Hay là trà xanh nhé.”

Xanh lá cây, tràn đầy sức sống, cậu nghe không thoải mái: “Không.”

“Quên mất cậu thích đồ ngọt, trà hoa cúc có vị ngọt nhẹ.”

“Ừ.”

“Cậu thích ăn gì? Hôm nay có thể ăn nhiều một chút.” Lý Minh Lan giơ phiếu giảm giá trên tay lên, “Thật trùng hợp, lớp phó có phiếu giảm giá.”

Ăn uống no nê, nếu không phải ở nơi công cộng, Lý Minh Lan chắc đã duỗi lưng rồi.

Mạnh Trạch đứng dậy đi thanh toán.

Cô đẩy phiếu giảm giá qua: “Đừng lãng phí.”

Mạnh Trạch cầm lấy phiếu giảm giá, đến quầy thu ngân, cậu lại gấp phiếu giảm giá lại.

Lớp phó có ý gì? Mạnh Trạch hiểu rõ, cậu khinh thường, cậu không cần.

Nhân viên phục vụ thấy cậu cầm phiếu giảm giá nhưng lại che che giấu giấu, lại thầm nghĩ, giới trẻ bây giờ không biết đang nghĩ gì trong đầu.

Mạnh Trạch thanh toán xong rồi quay lại.

Lý Minh Lan hỏi giá.

Cậu báo giá đã giảm 30%.

“Rẻ vậy.” Cô vừa nói vừa lấy điện thoại ra, định nhắn tin cảm ơn lớp phó, “May mà có lớp phó tặng phiếu giảm giá cho chúng ta.”

Không phải tặng cho “chúng ta”, mà chỉ tặng cho cô thôi.

Lý Minh Lan đã từng nói, người theo đuổi cô xếp hàng từ cổng Đông sang cổng Tây.

Vương Huy từng nói, Mạnh Trạch rất được các bạn nữ yêu thích.

Mạnh Trạch không cảm thấy gì, cho dù người khác có thật sự hứng thú thì cũng sẽ nguội lạnh, nản lòng sau khi tiếp xúc với cậu, ví dụ như Bành Oánh trong lớp đã hết hy vọng rồi.

Cậu không bằng Lý Minh Lan.

Một người được 12 điểm môn Toán lại là nàng công chúa được mọi người vây quanh.

“Mạnh Trạch, tớ buồn ngủ rồi, đến nhà cậu ngủ một giấc rồi về nhé.” Mở cửa, Lý Minh Lan tự nhiên như ở nhà mình, cô đi trước, nhảy chân sáo, học theo cậu, hai bước thành một bước lên lầu.

Bước chân Mạnh Trạch hôm nay lại chậm chạp, từng bước từng bước.

Cô đã đứng ở cửa từ lâu, nhìn thấy cậu, liền đưa tay ra.

Cậu đưa chìa khóa cho cô.

Cô mở cửa.

Cậu đóng cửa.

Cô cởi giày, đôi chân trần nhảy hai cái, định bước về phía trước, bỗng nhiên bị ôm lấy eo, sau đó, cô xoay người, lưng dựa vào cửa.

Lý Minh Lan giật mình, nhưng vì người trước mặt là Mạnh Trạch nên lại yên tâm, cô mỉm cười: “Mạnh Trạch, Mạnh Trạch.”

Cô vừa cười như vậy, ong bướm liền bay về phía cô.

Cậu nói: “Lý Minh Lan, làm nhiều lần như vậy rồi, đã quen chưa?”

Nhiều không đếm xuể, một đám sinh vật giống đực đáng chết.

Cậu nói: “Lý Minh Lan, hôm nay tôi làm cậu chết luôn, được không?”

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.