Tạ Sơn Hà còn sốt ruột hơn cả bệnh nhân: “Việc tăng giảm liều lượng thuốc phải nghe theo chỉ dẫn của bác sĩ.”
“Mua thuốc.” Mạnh Trạch đưa đơn thuốc.
“Tôi không cần xem đơn. Mấy hộp thuốc của cậu tôi thuộc nằm lòng rồi.” Tạ Sơn Hà quay người vào tủ thuốc lấy thuốc, anh ta cầm chồng hộp thuốc trên tay, không đưa cho Mạnh Trạch, “Vừa hay, tôi mới pha một ấm trà. Trước đây cậu toàn đến vào ban đêm, chưa được nếm thử trà của tôi. Hôm nay ngồi lại một chút đi.”
Mạnh Trạch đứng im không nhúc nhích.
Tạ Sơn Hà chỉ vào chiếc ghế đẩu nhỏ cạnh bàn trà: “Có phải cậu chê chỗ của ông anh đây tồi tàn không?”
Hai chữ “tồi tàn” nghe hơi chói tai. “Anh Tạ, tôi không chê.” Mạnh Trạch ngồi xuống.
Tạ Sơn Hà đặt hộp thuốc lên quầy, sau đó cũng ngồi xuống: “Sao lại ngừng thuốc rồi?”
“Người quá lý trí.” Mạnh Trạch luôn điềm tĩnh, không để lộ cảm xúc. Kỳ lạ là, từ khi Lý Minh Lan lẩn tránh anh, anh như biến thành người khác, phải nhờ đến ngoại lực mới có thể kìm nén cô trong lòng.
Tạ Sơn Hà cẩn thận nói: “Không thì sao? Cậu còn muốn phát điên lên à?”
Mạnh Trạch duỗi người, vắt chéo đôi chân dài: “Hôm nay tôi đã đập xe.” Anh thậm chí còn muốn đập cả người họ Diêu kia.
Tạ Sơn Hà giật mình: “Xe gì?”
“Xe sang.” Mạnh Trạch thản nhiên nói.
Tạ Sơn Hà vỗ trán: “Anh bạn, cậu thật mạnh mẽ.”
“Quá khen.”
Tạ Sơn Hà đẩy một tách trà qua: “Nào, uống trà cho hạ hỏa.”
Miệng Mạnh Trạch nhạt nhẽo, anh không nếm ra được mùi vị gì, nhưng vẫn nói: “Trà của anh Tạ ngon đấy.”
“Anh bạn.” Tạ Sơn Hà xoa xoa tay, “Cậu đã gọi tôi một tiếng anh trai, tôi không thể không quan tâm cậu được.”
Ông nội và bố của Tạ Sơn Hà đều là bác sĩ. Thành tích của Tạ Sơn Hà không tốt, chỉ có thể mở một tiệm thuốc, nhưng anh ta luôn ghi nhớ lời dạy của gia đình, lương y như từ mẫu. Mạnh Trạch thường xuyên đến mua thuốc, Tạ Sơn Hà coi anh như bệnh nhân của mình, hỏi: “Anh bạn, cậu sống gần đây phải không? Lúc nào cũng một mình, bạn bè của cậu đâu?”
“Không có.”
“Không sống cùng bố mẹ à?”
“Sống một mình.”
“Trước đây thấy cậu đến như gió, đi cũng như gió, hiếm khi hôm nay cậu ngồi lại đây, có muốn kể chuyện của cậu không?” Tạ Sơn Hà thấy Mạnh Trạch uống cạn trà, lại rót thêm một chén, “Tôi hơn cậu vài tuổi, cũng coi như có chút kinh nghiệm sống. Nếu cậu gặp phải khúc mắc gì không giải quyết được, có lẽ tôi có thể giúp được.”
Ngoài vài câu nói với Sài Tinh Tinh, Mạnh Trạch chưa từng kể với ai về anh và Lý Minh Lan. Nhưng cũng chẳng có gì để kể. “Bạn gái tôi quen một thiếu gia giàu có, bỏ tôi theo người ta rồi.”
Hóa ra là vậy! Tạ Sơn Hà thở dài. Từ xưa đến nay, tình trường luôn khó vượt qua.
Lúc này, bên trong truyền đến một giọng nói: “Anh, thuốc bắc sắc xong rồi.”
Tạ Sơn Hà quay đầu lại: “Ồ, để anh.”
Giọng nói đó lại vang lên: “Anh, em có thể tự học mà.”
“Em còn nhỏ, đừng để bị bỏng.” Tạ Sơn Hà vội vàng đi vào, “Sơn Điệp, em ra đây, rót trà cho anh bạn này.”
Cô gái tên Sơn Điệp vén rèm lên, mới phát hiện ra vị khách cạnh bàn trà. Cô rót trà. Nghe Tạ Sơn Hà gọi “anh bạn”, cô liền gọi: “Anh, mời anh uống trà.”
Mạnh Trạch liếc nhìn.
Cô bé mười mấy tuổi, chưa lớn hẳn, đôi mắt hơi quyến rũ.
Anh gõ nhẹ ngón tay lên thành cốc, không nói gì.
Cô bé lùi lại cạnh bàn trà, xoắn ngón tay, đứng im như tượng.
Tạ Sơn Hà đi ra: “Sơn Điệp, em gọi điện cho dì Lưu, nói là thuốc bắc sắc xong rồi, dì ấy có thể đến lấy bất cứ lúc nào.”
“Vâng.” Cô bé đi gọi điện thoại.
Nhìn thấy chén trà của Mạnh Trạch, Tạ Sơn Hà nói: “Con bé này, rót trà đầy quá.”
Mạnh Trạch hỏi: “Anh Tạ cuối cùng cũng thuê người rồi à?”
“Con bé là em họ tôi. Nó có chút việc, từ quê lên đây, tạm thời ở nhờ nhà tôi.” Tạ Sơn Hà cười cười, “Nó tên là Tạ Sơn Điệp, đời chúng tôi lấy ‘Sơn’ làm chữ lót.”
Đang nói chuyện thì Tạ Sơn Điệp bưng một bát thuốc bắc ra, giọng lanh lảnh: “Anh, dì Lưu nói lát nữa sẽ đến lấy.”
Sau đó, cô bé ngồi vào bàn học bên cửa sổ làm bài tập.
Tạ Sơn Hà trở lại chủ đề chính: “Anh bạn, cậu chịu nói ra là tốt rồi. Nhưng mà, nếu phụ nữ thực sự thích tiền thì cũng chẳng còn cách nào.”
Mạnh Trạch đính chính: “Cô ấy không phải, cô ấy bị người ta làm hư.”
Tạ Sơn Hà sờ mũi: “Cậu và cô ấy quen nhau bao lâu rồi?”
“Gần sáu năm.”
Tạ Sơn Hà không ngờ, Mạnh Trạch có vẻ ngoài đào hoa như vậy mà lại chung tình đến thế.
“Chuyện nam nữ ấy mà, cậu nói với tôi là đúng người rồi. Nói ra thì rất đơn giản, hai vấn đề.” Tạ Sơn Hà giơ hai ngón tay lên, cụp ngón đầu tiên xuống trước, “Cậu có mong người phụ nữ này hạnh phúc không?”
“Có.” Lý Minh Lan phải cười mới đẹp.
Tạ Sơn Hà cụp ngón thứ hai xuống: “Bây giờ cô ấy có hạnh phúc không?”
Hạnh phúc lắm chứ. Mạnh Trạch lại nói: “Cô ấy bị người ta làm hư.”
Không có câu trả lời thực ra đã cho Tạ Sơn Hà câu trả lời. “Anh bạn, đừng tự lừa dối bản thân. Cậu mong cô ấy hạnh phúc, cô ấy đã có được hạnh phúc, nguyện vọng của cậu đã thành hiện thực, có gì mà buồn phiền chứ.”
“Không phải.” Mạnh Trạch khăng khăng.
Tạ Sơn Hà ho một tiếng: “Sơn Điệp, em đến đây nói xem, nguyện vọng của anh bạn này có thành hiện thực không?”
“Dạ có ạ.” Cô bé mười mấy tuổi không hiểu những chuyện này, chỉ phụ họa theo anh họ thôi.
“Coi như tôi đã nhìn ra vấn đề của cậu rồi.” Đến lượt Tạ Sơn Hà uống cạn chén trà, “Cậu đó, đang tự làm khó mình. Sáu năm rồi, nếu cậu chịu mở mắt nhìn những cô gái khác, thì đã không đến nông nỗi này rồi. Với ngoại hình và khí chất của cậu, tìm bạn gái là chuyện dễ như trở bàn tay, sao lại cứ mãi ôm một cái cây?”
Suy nghĩ của Mạnh Trạch bị lời nói của Tạ Sơn Hà dẫn đi.
Biết được Lý Minh Lan đã phá thai, Mạnh Trạch lại đi tìm đọc rất nhiều sách.
Bây giờ cô lại có bạn trai, chứng tỏ cô không bị di chứng, quả thực là chuyện tốt.
“Ép buộc thì không có hạnh phúc.” Tạ Sơn Hà khuyên nhủ, “Trên đời đâu thiếu cỏ thơm, anh bạn, sống cho ra dáng đàn ông chút đi, bây giờ cậu đi ra ngoài, biết đâu ngoài kia có một người đẹp đang chờ.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa quả thực có người đang đứng. Người này không đi vào, mà liên tục ngó vào bên trong.
Tạ Sơn Hà đứng dậy: “Người đẹp, cô có việc gì sao?”
Lúc này, người phụ nữ mới bước vào.
Tạ Sơn Hà nhìn kỹ. Hơ, miệng anh ta linh nghiệm vậy sao? Người phụ nữ này trông thật xinh đẹp, kiều diễm. Chỉ là hơi cúi đầu, vẻ mặt cũng rất khép nép.
“Ông chủ, tôi muốn mua thuốc.” Người phụ nữ đưa ra một tờ giấy.
Tạ Sơn Hà nhận lấy xem: “Cái này… là thuốc nhập khẩu, chỉ ở bệnh viện mới có. Chúng tôi không bán.”
“Ồ.” Người phụ nữ cất tờ giấy, đi ra ngoài hai bước, dừng lại hỏi, “Ông chủ, loại thuốc này có đắt không?”
“Cái này…” Tạ Sơn Hà có chút không nỡ, “Thuốc nhắm trúng đích thường khá đắt.”
“Cảm ơn ông chủ.” Người phụ nữ hoàn toàn cúi đầu xuống.
Tạ Sơn Hà thở dài một tiếng, lại khuyên Mạnh Trạch: “Anh bạn, sức khỏe là quan trọng nhất. Nhớ uống thuốc, đừng hành hạ bản thân đến chết.” Tạ Sơn Hà đặt hộp thuốc vào tay Mạnh Trạch.
Mạnh Trạch uống cạn chén trà trước mặt: “Anh Tạ, cảm ơn anh.”
Anh rời khỏi tiệm thuốc.
Người phụ nữ vừa nãy vẫn chưa đi xa. Cô ấy đang đứng dưới gốc cây gọi điện thoại: “Cậu, bệnh của mẹ cháu cần tiền gấp, cậu có thể… Cậu, cậu…”
Hình như bị cúp máy rồi.
Cô ấy thở dài, lại gọi điện thoại.
“Ông chủ, vâng, là tôi, là tôi.”
“Anh nhớ tôi sao?”
“Tôi muốn hỏi, công việc lương cao mà anh nói lần trước còn tuyển không?”
“Ồ, được được, chỉ cần có tiền, chỉ cần có tiền là được.”
“Vâng.”
Mạnh Trạch lấy thuốc lá ra, ngậm trong miệng, nghe lời nói của người này liền đoán ra được hoàn cảnh của cô ấy.
Quần áo của cô ấy đã bạc màu vì giặt nhiều, góc nghiêng khuôn mặt vừa sắc sảo vừa dịu dàng. Mái tóc dài ngang eo óng ả mượt mà.
Mạnh Trạch châm thuốc: “Cô thiếu tiền?”
Người phụ nữ giật mình quay đầu lại: “Vâng.”
Anh nhìn cô từ trên xuống dưới.
Đối với phụ nữ, ánh mắt như vậy không còn xa lạ. Cô thường xuyên bị đàn ông nhìn chằm chằm vì ngoại hình. Cô hỏi: “Ông chủ, anh có giới thiệu công việc nào không?”
“Cô có thể làm gì?”
“Giặt giũ, nấu ăn. Việc nhà gì tôi cũng biết làm.”
Mạnh Trạch hút một hơi thuốc: “Ồ.” Anh quay người bỏ đi.
“Ông chủ.” Người phụ nữ đuổi theo, nói gấp gáp, “Tôi còn có thể làm việc khác.”
Mạnh Trạch dừng lại, vẫn chỉ một chữ: “Ồ.”
Người phụ nữ thấy anh còn trẻ, hỏi: “Ông chủ, anh đủ tuổi chưa?”
“Tôi hai mươi ba.”
“Tôi hai mươi sáu, hơn anh ba tuổi.”
Đúng lúc đó, dì Lưu đến lấy thuốc bắc, nghe thấy câu này, lại thấy hai người đều xinh đẹp, bèn nói: “Gái hơn ba, ôm gạch vàng.”
Người phụ nữ tỏ vẻ lúng túng. Cô lớn tuổi hơn Mạnh Trạch, nhưng biểu hiện của cô lại non nớt hơn anh.
Mạnh Trạch hỏi: “Cô tên gì?”
“Tôi tên là Đỗ Nặc. Mẹ tôi bị bệnh cần tiền gấp. Ông chủ, thật sự…” Cô hạ giọng, cắn răng nói, “Chỉ cần có tiền, việc gì tôi cũng làm.”
“Để lại phương thức liên lạc.” Mạnh Trạch mới nhớ ra điện thoại của mình vẫn còn ở đài phun nước, “Cô đọc số điện thoại của cô đi.”
“Tôi hỏi ông chủ tiệm thuốc xin tờ giấy.”
“Không cần, cô cứ nói đi.” Tính tình anh khi tốt khi xấu, nhưng trí nhớ chưa bao giờ kém.
Đỗ Nặc đọc số điện thoại.
Mạnh Trạch gật đầu: “Tôi nhớ rồi, có việc sẽ tìm cô.”
*
“Bài học hạnh phúc” của Tạ Sơn Hà có gì đó sai sai, nhưng khi Mạnh Trạch về nhà, uống thuốc, bình tĩnh lại, kiềm chế cảm xúc. Nghĩ kỹ lại, bỗng thấy anh Tạ có cái nhìn rất sâu sắc.
Chỉ là, đạo lý là đạo lý, xương cốt lại âm ỉ đau.
Mạnh Trạch vừa về đến nhà liền nắm lấy chiếc kẹp tóc đỏ chót ở lối vào.
“Cầu may mắn” gì chứ, Lý Minh Lan toàn nói nhảm.
Anh cũng vậy, ngớ ngẩn học theo cô mê tín dị đoan.
Anh giật đứt dây đỏ.
Sợi dây dài quấn quanh cổ tay anh, rồi tuột đi.
Giống như khi tháo ảnh gia đình năm đó, Mạnh Trạch dọn dẹp tất cả những gì Lý Minh Lan từng để lại, thậm chí cả cái gạt tàn hình con heo nhỏ cũng bị vứt vào thùng chứa đồ.
Anh có một thói quen giống ông ngoại, dùng thùng chứa đồ để cất giữ kỷ niệm, rồi niêm phong vĩnh viễn.
Đồ đạc Lý Minh Lan để lại rất ít, đều là những món đồ nhỏ, thú nhồi bông nhỏ, dây buộc tóc, dây đeo tay, v.v.
Chiếm nửa thùng.
Mạnh Trạch đá cái thùng xuống gầm giường.
Anh chán nhãn hiệu thuốc lá này rồi, lần sau, anh sẽ đổi sang loại đắt nhất.
*
Diêu Hi Tân rất ga lăng, chứng kiến cảnh tượng lúng túng của Lý Minh Lan và “người bạn học cũ”, anh ta vẫn giữ thái độ lịch sự.
Nghe cô nói muốn quay lại đài phun nước lấy đồ, anh ta lái xe đưa cô trở lại.
Cô nhặt lại được điện thoại của Mạnh Trạch.
Năm đó cô đập vỡ chiếc điện thoại này, bây giờ lại ngâm nó trong nước.
Trước khi rơi xuống nước, miếng dán trên vỏ máy đã bị mòn. Sau khi ngâm nước, miếng dán mềm nhũn như bùn.
Lý Minh Lan đến cửa hàng điện thoại hỏi xem điện thoại bị ngâm nước có thể sửa được không.
Nhân viên sửa chữa nói: “Chiếc này của chị không phải điện thoại chống nước, nếu muốn sửa chữa, phải thay toàn bộ bo mạch chủ và chip.”
Vậy là vứt đi rồi.
Sắp đến giờ tan học của trường mẫu giáo, Lý Minh Lan vội vàng đến đón con trai.
Sau đó, cô trở về nhà anh trai.
Cô gọi vào số của mình.
Tắt máy.
Khi cô ra ngoài hôm nay, pin điện thoại không còn nhiều, chắc là hết pin rồi.
Nghĩ đến điện thoại của mình vẫn còn trong tay Mạnh Trạch, cô vẫn luôn bất an.
Anh học chuyên ngành máy tính, không biết có thể hack điện thoại hay không. Trong album ảnh điện thoại của cô có ảnh con trai cô.
Lý Minh Lan chỉ có thể đi tìm anh.
Không biết anh có còn sống ở nhà ông ngoại không, cô định đến thử vận may.
Lúc cô đến đó là sáu giờ rưỡi.
Cô lên lầu trước, quan sát tay nắm cửa.
Không có bụi, chứng tỏ có người ở đây.
Cô gõ cửa.
Thực ra, cô có chìa khóa của căn nhà này. Năm đó đi vội quá, cô quên trả lại chìa khóa.
Cửa bên này không mở, cửa lớn bên cạnh đột nhiên mở ra.
Một bà cụ bước ra: “Nhà này chưa về sớm vậy đâu.”
“Cảm ơn.” Lý Minh Lan hỏi, “Bà ơi, cho hỏi người sống ở đây là người thuê nhà sao?”
Bà cụ: “Không phải người thuê nhà. Chính là người đó, ngày nào cũng về lúc nửa đêm. Tai tôi thính lắm, có thể phân biệt được tiếng cậu ấy lắc chìa khóa. Mấy năm nay, tôi phải nghe thấy tiếng cậu ấy mở cửa mới ngủ được.”
Lý Minh Lan thấy lạ: “Bà ơi, cậu ấy phải đi học đại học, đâu phải lúc nào cũng ở đây.”
Bà cụ càng thấy lạ: “Học đại học gì? Cậu ấy ở đây quanh năm suốt tháng mà, sinh viên đi học về nhà ngủ à?”
Lý Minh Lan đứng im trên bậc thang, rất lâu rất lâu…
*
Lý Minh Lan cứ nghĩ nhờ anh trai chuyển lời cho Mạnh Trạch, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Cô không ngờ, người thay đổi quỹ đạo còn có Mạnh Trạch.
Năm năm rồi, nhà họ Lý hoàn toàn không nhắc đến người đó. Bố mẹ và anh trai đương nhiên rất hận anh.
Lý Minh Lan gặp anh trai trên đường.
Lý Húc Bân hỏi: “Minh Lan? Thâm đâu rồi?” Bình thường giờ này, em gái đều đang chơi với con.
“Chị dâu đang trông.” Lý Minh Lan chậm lại một bước, “Anh.”
“Hửm?” Lý Húc Bân quay đầu lại.
Cô do dự một lúc, cuối cùng cũng không nói gì: “Anh, hôm nay anh về sớm vậy.”
“Anh cũng muốn về sớm chơi với Thâm.”
Lý Minh Lan gật đầu. Chuyện do cô gây ra, không nên kéo người nhà vào nữa. Cô khoác tay anh trai: “Anh, anh chăm sóc Thâm tốt thật.”
Lý Húc Bân vỗ tay cô: “Là chị dâu em chu đáo.”
Hai người về đến nhà, thấy Lý Thâm đang ngồi xem “Tây Du Ký” trước tivi.
Lý Thâm nghe thấy tiếng mở cửa, thò đầu ra từ ghế sofa: “Bố, cô.”
Cậu bé nhảy xuống ghế sofa: “Bố, Tề Thiên Đại Thánh đáo thử nhất du viết thế nào ạ?”
Lý Húc Bân cởi áo vest, bế cậu bé lên cao: “Thâm của chúng ta ham học quá, đã muốn viết câu dài như vậy rồi sao?”
“Là Tôn Ngộ Không nói ạ.”
“Nào, bố dạy Thâm viết chữ.” Lý Húc Bân bế đứa con trai trên danh nghĩa lên ghế sofa. Anh lấy bút chì và vở bài tập ra, dạy cậu bé viết từng nét chữ, “Thâm cũng giỏi như Tề Thiên Đại Thánh.”
Lý Thâm cầm bút chì, bắt chước viết, vừa viết vừa đọc: “Tề, Thiên, Đại, Thánh, Đáo, Thử, Nhất, Du.”
Dù thấy Lý Thâm viết các nét trên dưới, trái phải tách rời nhau, Lý Húc Bân vẫn khen ngợi hết lời: “Thâm thông minh quá, chữ viết đẹp quá.”
“Bố. Hôm nay cô giáo nói, chúng con ra khỏi trường mẫu giáo sẽ học tiểu học, rồi học trung học, rồi học đại học.” Lý Thâm vừa chép vừa nói, “Chúng con phải học hành chăm chỉ.”
Lý Minh Lan nghe vậy, thở dài một hơi, rõ ràng cô đã chúc người đó tiền đồ rạng rỡ.
Mười giờ tối, Lý Minh Lan nói với Vu Ly: “Chị dâu, em đến nhà bạn, lát nữa sẽ về.”
Vu Ly kéo cô lại: “Dự báo thời tiết nói, tối nay đến ngày mai sẽ có mưa lớn. Hay là để hôm khác đi?”
“Không sao đâu, em mang ô mà.” Lý Minh Lan vẫn lo lắng điện thoại của mình bị Mạnh Trạch hack.
*
Học sinh ngốc sắp thi cuối kỳ, thời gian dạy kèm của Mạnh Trạch muộn hơn trước.
May mà anh đã uống thuốc, nếu không, đối mặt với học sinh ngốc nghếch như Lý Minh Lan, anh khó mà giữ được bình tĩnh.
Những hạt mưa bụi rơi xuống môi anh, anh thở ra một hơi.
Anh không mang ô, đi dưới mưa phùn.
Cho đến khi về đến cửa nhà, mọi thứ vẫn như cũ. Ngoại trừ việc anh vừa đến chiếu nghỉ cầu thang đã thấy Lý Minh Lan.
Cô mặc một chiếc áo khoác bông dày cộm, hai tay đút túi lông xù, áo hơi phồng lên, khiến khuôn mặt cô càng nhỏ hơn.
Giống như chú sóc nhỏ hồi cấp ba.
Chính vì vậy, Mạnh Trạch phải cẩn thận phân biệt, đây là hiện thực hay là mơ.
“Mạnh Trạch.” Cô đứng thẳng người, lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Là người thật, nhưng hôm nay là ngày chia tay, cô đã ngồi trên xe sang của thiếu gia giàu có, nghênh ngang bỏ đi.
Mạnh Trạch thở dài, tựa vào lan can: “Cậu đến đây làm gì?”
“Nói chuyện với cậu.” Đèn hành lang luôn mờ ảo, không soi rõ mặt anh, đồng thời, cũng che khuất khuôn mặt cô.
“Hôm nay nói nhiều rồi, vẫn chưa nói xong sao?”
Cô mỉm cười dưới ánh đèn mờ ảo: “Tay chân cậu không sạch sẽ, nên phải có phần tiếp theo chứ.”
Trước đây cô nghĩ gì đều thể hiện trên mặt, bây giờ không biết học ở đâu ra cái giọng điệu mỉa mai này.
Mạnh Trạch “hừ” một tiếng, còn học ở đâu được nữa, đương nhiên là bị kẻ thứ ba dạy hư rồi.
“Nếu cậu không mở cửa, tôi sẽ tự vào.” Lý Minh Lan giơ tay lên, kẹp một chiếc chìa khóa giữa các ngón tay.
“Cậu có tư cách gì mà cầm chìa khóa đó?”
“Tôi trả lại cho cậu, cậu ra mở cửa đi.”
Mạnh Trạch sải bước lên lầu, ánh đèn chiếu vào người anh, tạo thành một cái bóng đen hỗn độn.
Khi anh đứng trước mặt cô, vóc dáng cao lớn che khuất toàn bộ ánh sáng, cô ngẩng đầu chỉ nhìn thấy một màu đen.
Mạnh Trạch thản nhiên hỏi: “Nói đi, chuyện gì?”
“Chẳng lẽ còn không mời nổi một cốc trà sao?” Cô dùng chìa khóa chạm vào ổ khóa, nhưng không thực sự mở khóa.
Anh tiến sát lại gần cô: “Trai đơn gái chiếc, không sợ người bạn trai giàu có của cậu hiểu lầm sao?”
“Anh ấy tin tưởng tôi tuyệt đối.”
Nghe như một cặp tình nhân nồng nàn.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang