Giang Nguyên nhẹ nhàng dùng ngón cái và ngón trỏ của mình đè xuống hai bên đốt cuối ngón giữa của Trương Nghị Vĩ, sau đó nói với mọi người:
– Mọi người đều biết, chỗ tôi đang đè chính là “Trung trùng huyệt” đốt cuối của thủ quyết âm tâm bao kinh, cũng chính là nơi bắt nguồn của Trung trùng kiếm trong Lục Mạch Thần Kiếm…
– Giờ, tôi sẽ khiến bạn học Trương Nghị Vĩ cảm nhận được sự tồn tại của thủ quyết âm tâm bao kinh…
Nói tới đây, Giang Nguyên nhìn Trương Nghị Vĩ khẽ cười nói:
– Được rồi, bạn học Trương Nghị Vĩ, cậu đứng đối mặt với mọi người, lát nữa cậu nói cho mọi người biết cảm nhận của cậu…
Sau khi Giang Nguyên thấy Trương Nghị Vĩ gật đầu liền nhẹ nhàng hít sâu một hơi, sau đó đồn lực chú ý của mình và nơi cách bụng dưới ba thốn. Hắn biết chỗ này chính là “Khí Hải” lần trước khi mình xoa bóp cho Tỉnh trưởng La, nội khí cũng bắt đầu cuộn lên ở đây.
Quả nhiên, khi lực chú ý của hắn dồn ở Khí Hải, một cổ ấm áp cũng chậm rãi theo suy nghĩ của hắn dần dần tràn lên kinh mạch ở cánh tay hắn.
Rất nhanh nó đi xuyên qua chỗ ngón trỏ và ngón cái lao thẳng vào Trung trùng huyệt của Trương Nghị Vĩ.
Vốn Trương Nghị Vĩ đang đứng đó, khuôn mặt rất bình thường. Đột nhiên, cậu ta cảm nhận được một luồng khí ấm áp nhè nhẹ từ ngón tay trỏ của mình xông thẳng vào, sắc mặt không khỏi biến đổi mạnh.
Giang Nguyên đứng đó, khẽ cười nói:
– Được rồi, bạn học Trương Nghị Vĩ, cậu hãy dùng ngón trỏ tay trái của cậu, từ từ di chuyển theo cảm giác của cậu, xem có phải nó đi theo tuyến đường của thủ quyết âm tâm bao kinh mà ban nấy tôi ôn tập cho mọi người không.
Trương Nghị Vĩ nghe Giang Nguyên nói vậy trên mặt vừa hưng phấn vừa căng thẳng. Vốn cậu ta không thật sự tin vào sự tồn tại của thứ này, nhưng bây giờ, cậu ta cảm nhận được luồng khí ấm áp nhè nhẹ kia từ ngón tay thầy Giang truyền đến, dọc theo ngón tay, cánh tay mình, giống như một con giun đang dần dần tràn lên.
Lúc này cậu chỉ nghe thấy lời nói của Giang Nguyên, sau đó cậu chậm rãi duỗi ngón tay trỏ tay trái của mình ra, dần dần thuận theo cảm nhận được lộ tuyến vận hành của con giun nhỏ kia đang di chuyển đến ngón tay mình.
Lúc này Giang Nguyên vừa mỉm cười, vừa thầm thì:
– Lộ tuyến nghịch hành của thủ quyết âm tâm bao. kinh từ trong đốt cuối ngón tay dần dần đi lên, theo dịch trung tuyến của chỉ trên tiếp tục đi lên, sau đó chậm rãi giao nhau ở thiên trì trong ngực, cũng chính là mép ngoài ngực phải…
Những sinh viên xung quanh chỉ thấy dường như lúc này Trương Nghị Vĩ vô cùng hưởng thụ nhắm chặt mắt lại, sau đó chỉ dùng ngón trỏ tay trái của mình dần dân di chuyển ngón tay của mình, dĩ nhiên là không khác gì lắm lời thây Giang nói.
Giang Nguyên thấy ngón tay của Trương Nghị Vĩ đã chỉ vào vị trí huyệt thiên trì liền buông tay ra, nói với Trương Nghị Vĩ:
– Sao, cảm thấy thế nào?
Trương Nghị Vĩ nghe thấy Giang Nguyên hỏi vậy mới mở to mắt ra với vẻ khó tin. Mặc dù ban nãy cậu ta nhăm mắt nhưng dĩ nhiên cậu ta biết rõ, ban nãy khí tức ấm áp kia hoàn toàn đi thuận theo lộ tuyến thủ quyết âm tâm bao kinh mà mình đã học. Cậu ta lập tức nhìn Giang Nguyên, vô cùng khiếp sợ nói:
– Thầy… Thầy Giang, sao thầy có thể làm được!
Giang Nguyên mỉm cười nhún vai nói:
– Đây chính là lý thuyết kinh mạch kia… Tôi chỉ kích thích thủ quyết âm tâm bao kinh của cậu một chút, để nó có chút phản ứng, sau đó để cậu cảm nhận được nó thôi…
– Nhưng…
Trương Nghị Vĩ nghe thấy Giang Nguyên giải thích như vậy hơi kinh ngạc nói:
– Sao thầy có thể làm được, chúng em có thể làm được không?
Giang Nguyên nhìn Trương Nghị Vĩ đã hoàn toàn bị mình cảm phục, khẽ cười lắc đầu nói:
– Cái này mọi người không làm được, muốn làm được điều này phải cực kỳ hiểu và nghiên cứu về kinh mạch… Tôi cũng chỉ thông qua cái này để chứng thực. cho mọi người thấy, để mọi người biết những lý luận y học truyền thống Tổ quốc chúng ta đều thật sự tồn tại!
Trương Nghị Vĩ thấy Giang Nguyên nói như vậy trên mặt không kìm được thất vọng. Có điều sau khi cậu ta tiếc nuối xong thì lại hưng phấn duỗi tay trái của mình ra nói:
– Thầy Giang… Vậy thầy có thể dùng tay trái của em biểu diễn thêm lần nữa không?
Giang Nguyên nhìn thấy bộ dạng Trương Nghị Vĩ hưng phấn như vậy không khỏi nở nụ cười, nói:
– Thằng nhóc cậu… ban nấy tay phải thoải mái lắm đúng không… Giờ muốn thử tay trái đúng không? Làm gì có chuyện tốt như vậy chứ, mau quay về chỗ ngồi cho tôi…
Trương Nghị Vĩ bị Giang Nguyên khiển trách như vậy liền đỏ mặt, vội vàng cười khan trốn về chỗ ngồi.
Lúc này, mọi người nhìn thấy bộ dạng đó của Trương Nghị Vĩ ai nấy đều cực kỳ tò mò. Có vài sinh viên to gan, lần lượt giơ tay lên nói:
– Thầy Giang… Em cũng muốn cảm nhận thử! – Đúng… Thầy Giang, em cũng muốn cảm nhận thử!
Giang Nguyên thấy trong nháy mắt đã có mười mấy cánh tay giơ lên liền cười hắc hắc, nói:
– Mọi người chỉ cần biết rõ kinh mạch thật sự tồn tại là được. Ban nãy bạn học Trương Nghị Vĩ đã đại diện chứng minh điều này, cho nên giờ mọi người mau yên lặng, chúng ta tiếp tục bài giảng… Nếu không bài hôm nay sẽ không giảng hết được đâu…