Còn Tiểu Vũ thì nghiêng đầu, cuối cùng cũng tìm được Giang Nguyên đứng sau gấu bông. Cô nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Giang Nguyên, cuối cùng cũng nở nụ cười sáng lạn. Sau đó, cô đặt micro xuống, vui mừng chạy tới, nói:
– Anh Nguyên, anh đến rồi…
– Tiểu Vũ, sinh nhật vui vẻ…
Giang Nguyên cười đưa gấu bông và bách hợp ra tặng, nói.
– Cảm ơn…
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Tiểu Vũ ửng đỏ, nhận búp bê và hoa Giang Nguyên tặng.
Lúc này Linh Linh bên cạnh đã cười chạy đến, giúp Lý Tiểu Vũ nhận gấu bông trong tay, nói:
~ Tiểu Vũ… cậu và Giang… thầy Giang ngồi đây đi! Giang Nguyên cười cười, nói:
– Cứ gọi tôi là Giang Nguyên đi… Tôi không lớn hơn các bạn bao nhiêu đâu!
– A… Tiểu Vũ gọi anh là anh Nguyên, vậy chúng em cũng gọi anh là anh Nguyên nhé…
Bộ não trái dưa của Tiểu Linh xoay chuyển rất nhanh, cười ha ha nói.
– Được…
Giang Nguyên gật đầu, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lý Tiểu Vũ.
Căn phòng bao riêng này vốn không lớn, các nam nữ sinh đã ngồi đầy rồi. Giờ mọi người thấy Giang Nguyên đến liên nhích ra, nhường ra hai vị trí.
Kể ra những sinh viên vừa bước vào đại học đều tương đối kính sợ thầy giáo. Giang Nguyên thấy mình vừa vào, không khí hơi lạnh đi. Dĩ nhiên mọi người đều hơi câu nệ. Hắn lập tức nhìn lên bàn, bưng một ly bia lên, cười ha ha với mọi người, nói:
– Nào… Mọi người uống bia, chúc Tiểu Vũ sinh nhật vui vẻ nào…
Có Giang Nguyên dẫn đầu, mọi người đều hoan hô nâng ly lên. Tiểu Vũ cũng vui vẻ bưng một ly bia, cùng cụng ly với mọi người.
Uống xong ly bia này, mọi người cũng không câu nệ nữa, từng người lần lượt nâng ly bia lên không ngừng gọi “anh Nguyên, anh Nguyên”.
Giang Nguyên cũng không từ chối ai. Tuy nói uống bia hơi căng bụng, nhưng ở đây dùng ly bia nhỏ, uống một hơi năm sáu ly mà vẫn chưa có chút phản ứng gì.
Sau một vòng bia, mọi người lại bắt đầu tranh micro, chen nhau hát.
Giang Nguyên nhìn bộ dạng náo nhiệt của đám thanh niên này, trước mắt hắn lại hiện ra cảnh tượng tương tự… Đại Hùng và Tích Nghiêm ở trên giành micro. Đội trưởng và Cơ Đầu ở dưới cụng bia… Năm đó, họ cũng điên cuồng như vậy…
– Anh Nguyên… Anh hát bài gì, em chọn cho anh… Lúc này Tiểu Linh lại đến hỏi.
Giang Nguyên thoáng trâm mặc một chút, sau đó liền cười nói:
– Được… Vậy thì hát Bầu trời sao đi…
– Bầu trời sao của Ngũ Nguyệt Thiên ạ? Tốt quá… Bài em thích nhất!
Tiểu Linh hưng phấn lên tiếng, sau đó liền chạy đi, tách các nam sinh đang tranh nhau chọn bài hát ra, lớn tiếng nói:
– Tránh ra tránh ra… Tớ chọn Bầu trời sao cho anh Nguyên…
Nghe giọng Tiểu Linh, nam sinh đang đứng trên bục chọn bài hát vội vàng nói:
– Được… Để đấy cho tới! Giang Nguyên nhìn thấy bộ dạng này của đám trẻ, liền mỉm cười. Lúc này Tiểu Vũ cũng bưng ly bia sang, hơi đỏ mặt, nói với Giang Nguyên:
– Anh Nguyên… Nào, em kính anh một ly…
Giang Nguyên nhìn khuôn mặt hơi đỏ của Tiểu Vũ, cười giơ ly lên nói:
– Được rồi… Nhưng hôm nay em là thọ tỉnh, anh kính em…
Sau đó hắn nhẹ nhàng cụng ly với Tiểu Vũ rồi cười nói:
– Được rồi, anh cạn ly… em tùy ý…
Dứt lời, Giang Nguyên mỉm cười gật đầu với Tiểu Vũ, sau đó ực ực uống cạn ly bia.
Lúc này Tiểu Vũ cũng biết mình không thể uống thêm nữa, cô cũng biết Giang Nguyên sẽ không bắt mình uống nhiều nên chỉ uống gần nửa ly.
Rất nhanh, tiết tấu của bài Bầu trời sao chậm rãi vang lên…
Một nam sinh hưng phấn đưa micro sang.
Giang Nguyên cười gật đầu, sau đó liền đứng dậy, bắt đâu chậm rãi hát.
– Màu sắc không thể chạm tới phải chăng gọi là cầu vồng? Những gì không nắm bắt được phải chăng gọi là gió thoảng?
Bài hát này, năm đó khi Giang Nguyên ra nước ngoài làm nhiệm vụ, buổi tối khi nghỉ ngơi, hắn thường ngồi trên tảng đá, mắt nhìn chằm chằm bầu trời sao, dùng laptop xem bộ phim “Sao trời” liền thích ca khúc này…
Mặc dù bộ phim này cũng không phải rất hay, nhưng đã khiến Giang Nguyên lúc đó đang ở nơi đất khách xem vô cùng chăm chú. Sau đó hắn đã tải ca khúc này về, rồi dân dần tập. Mỗi lần cả đội được nghỉ tụ tập đi hát uống rượu, ca khúc này sẽ là bài hát Giang Nguyên chắc chắn sẽ chọn.
Giang Nguyên hát bài hát này như lại quay về bên cạnh các đồng đội… như nhìn thấy đội trưởng đang bưng ly bia đang càn quét bia với Quán Tích Nghiêm, Đại Hùng và Cơ Đầu đang lắc xí ngầu uống bia…
Sau khi hát xong bài hát, tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên Giang Nguyên mới bừng tỉnh. Hắn mỉm cười đặt micro xuống, đưa tay nâng ly bia lên, gật đầu nói với mọi người:
– Cám ơn mọi người, nào, uống…
– Anh Nguyên… anh hát hay quá…
– Nào, uống bia… Anh Nguyên, anh hát còn hay hơn cả Ngũ Nguyệt Thiên…
Sau khi uống hết ly bia, mọi người lại la hét đòi Giang Nguyên và Lý Tiểu Vũ song ca một bài.
Giang Nguyên thì không sao, Lý Tiểu Vũ thì xấu hổ đỏ mặt, nhưng dĩ nhiên cả hai đều không từ chối. hai người song ca bài “Thần thoại đẹp đễ”.
Bài hát này đối với Giang Nguyên thì quá có tính khiêu chiến, nhưng Lý Tiểu Vũ hát giọng nữ tương đối tốt nên được mọi người nhiệt liệt vỗ tay.