Thấy Chủ nhiệm Triệu vẫn luôn khách khí với chàng thanh niên này, hơn nữa còn nói rất rõ ràng, lão thái thái thật sự là được hắn cứu sống, lúc này bác sĩ Chu mới biết được y đã tìm sai đối thủ.
Nhìn sắc mặt giận dữ của Chủ nhiệm Triệu, gã bác sĩ Chu lúc nào cũng cho rằng mình cao cao tại thượng liền bắt đầu nói tiếng xin lỗi Hồ lão và Giang Nguyên.
Hồ lão tất nhiên là khinh thường so đo với đối phương, còn Giang Nguyên thì bắt đâu châm cứu cho. Bạch phu nhân đang đau đầu.
Thấy không ai để ý đến mình nữa, sắc gã bác sĩ Chu đỏ bừng, nhưng rồi cảm thấy khó mà nói gì, liền xoay người chuẩn bị rời đi. Nhưng khi nhìn thấy cây ngân châm dài mười ly sáng loáng trong tay Giang Nguyên, bắt đầu ghim vào đầu Bạch phu nhân, hai mắt bác sĩ Chu liền mở lớn.
Làm sao có thể châm cây kim dài như thế này vào đầu người chứ? Chẳng lẽ không xảy ra vấn đề gì sao?
Mang theo thần sắc kinh nghỉ lẫn cổ quái, gã bác sĩ Chu nhìn chằm chăm vào động tác của Giang Nguyên. Y không tin, cây ngân châm dài như vậy khi đâm vào sẽ không gặp phải chuyện gì.
Y tin rất nhanh Chủ nhiệm Triệu và Bạch phu nhân sẽ hiểu vừa rồi lời y nói là sự thật, hiểu được dụng tâm lương khổ của y.
Mang theo chút chờ mong, gã bác sĩ Chu vừa nhìn vừa chuẩn bị, chỉ chờ khi xảy ra vấn đề, sẽ lao đến lập công ngay.
Kết quả, khi y nhìn Giang Nguyên cắm một cây rồi lại một cây vào đầu.
Rốt cuộc cũng phát hiện, Bạch phu nhân không còn vẻ mặt thống khổ hay biểu hiện dị thường nào khác, ngược lại gương mặt còn dần dần giãn ra, thậm chí sau khi Giang Nguyên xuyên qua cây châm cuối cùng, còn thở nhẹ ra một hơi, gương mặt không còn biểu hiện nào khác.
– Chẳng lẽ không đau sao? Nhìn mấy cây ngân châm cắm vào đầu Bạch phu nhân như lông nhím, gã bác sĩ Chu cảm thấy choáng váng.
Để chừng vài phút, Giang Nguyên bắt đầu tháo ngân châm xuống, nhìn Bạch phu nhân, nói:
– Được rồi, Bạch phu nhân, bà có thể mở mắt rồi.
Bạch phu nhân mở mắt nhìn Giang Nguyên, ánh mắt hiện lên sự vui mừng lẫn sợ hãi, nói một câu khiến cho gã bác sĩ Chu bên cạnh phải trợn mắt há mồm:
– Bác sĩ Giang, tôi cảm thấy không còn đau đầu nữa.
– Không đau là tốt rồi.
Giang Nguyên mỉm cười, một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Đối mặt với sự bình tĩnh của Giang Nguyên, Bạch phu nhân lại không bình tĩnh. Bà do dự một chút rồi nhìn Giang Nguyên, nói:
– Bác sĩ Giang, trước kia tôi cũng đã từng châm cứu qua, nhưng cũng không có hiệu quả. Tại sao lần này lại có hiệu quả như vậy? Quả thật còn hiệu quả hơn cả uống thuốc.
Giang Nguyên cười đáp:
– Đây là vấn đề về cách châm cứu thôi. Cách châm cứu của mỗi người đều không giống nhau.
– Ồ, là như vậy sao?
Nghe Giang Nguyên nói, Bạch phu nhân cái hiểu cái không, nhưng trong đầu xuất hiện một suy nghĩ, sau đó nói:
– Bác sĩ Giang, tôi bị chứng đau nửa đầu này cũng rất nhiều năm rồi, thuốc trung tây y đều đã uống qua. Bây giờ chỉ có một loại thuốc của Mỹ mới miễn cưỡng khống chế được. Châm cứu của cậu hữu hiệu như vậy, không biết có thể chữa được chứng bệnh này cho tôi không?
Chủ nhiệm Triệu bên cạnh cũng hưng phấn nói với Giang Nguyên:
– Bác sĩ Giang, cậu có biện pháp nào chữa chứng bệnh này cho cô Tân hay không? Nếu có biện pháp, xin hãy giúp đỡ.
Nghe hai người nói, Giang Nguyên liền mỉm cười gật đầu:
– Khẳng định là có, tuy nhiên không thể đảm bảo được 100% vào lúc này.
– Thật sao? Thật có hy vọng sao?
Mặc dù Giang Nguyên nói không thể đảm bảo 100% nhưng cũng đủ làm cho Tỉnh trưởng phu nhân hưng phấn hẳn lên. Mấy năm qua, bà bị chứng bệnh này hành hạ mệt mỏi vô cùng. Tuy đã có thuốc khống chế, nhưng bà cảm nhận được chứng bệnh này dạo gần đây càng lúc càng nặng. Nói không chừng loại thuốc kia cũng sẽ mất hết tác dụng.
Giang Nguyên gật đầu. Hắn không thích nói dối, cho nên lần này hoàn toàn không có nói sai. Thật là có hy vọng, nhưng không thể cam đoan 100%.
– Thật sao?
Thấy Giang Nguyên gật đầu, gương mặt Bạch phu nhân hiện lên sự vui mừng:
– Vậy bác sĩ Gang có thể điều trị cho tôi hay không?
Giang Nguyên mỉm cười. Hắn đương nhiên là nguyện ý, nhưng hắn không quên Hồ lão bên cạnh.
– Bạch phu nhân, căn bệnh này của bà không những phải dựa vào châm cứu để chữa trị mà còn cần phối hợp với thuốc của sư phụ tôi. Phỏng chừng một tháng nữa sẽ có chuyển biến tốt đẹp, nhưng có thể khỏi hẳn hay không, tạm thời phải xem hiệu quả của một tháng trị liệu đã.
– Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Chỉ cần có chuyển biến tốt đẹp là tốt rồi. Tôi bị căn bệnh này hai chục năm rồi, cũng không hy vọng hoàn toàn trị hết. Chỉ cần có chuyển biến tốt đẹp, không bị đau đầu nữa, không phát tác một cách dày đặc nữa là được rồi.
Bạch phu nhân nghe Giang Nguyên nói một tháng là có chuyển biến tốt đẹp, trong lòng vô cùng cao hứng. Vốn bà đã buông tha cho hy vọng, thầm nghĩ có thể khống chế nó là được rồi. Hỏi Giang Nguyên có trị hết hay không cũng chỉ là ôm chút hy vọng mà thôi. Ai ngờ Giang Nguyên lại khẳng định có khả năng chữa hết, hơn nữa còn trong một tháng là có thể thấy được kết quả.