– Cái gì? Ông già đó không có nội khí?
Tê Nhạc Minh nhìn người đàn ông trung niên trước mặt nói:
– Sao có thể? Vậy nội khí của thằng ranh kia là sao? A Lang, anh không nhầm đấy chứ?
– Minh thiếu… Chắc chắn không nhầm. Ông già đó thực sự không có nội khí.
Tê Nhạc Minh hiểu rất rõ A Lang làm việc rất đáng tin, trước nay không hề có sai sót gì cho nên cũng lập. tức tin tưởng. Có điều gã vẫn nhíu chặt mày. Nếu lão già này không có nội khí, vậy nội khí của thằng ranh Giang Nguyên kia từ đâu đến?
Sau khi gã suy nghĩ một trận mới ngẩng đầu hỏi A Lang:
– Khi nào thằng ranh kia trở về? Nếu bên lão già đó không thể điều tra được gì, vậy thì chúng ta chỉ có thể bắt tay từ hắn.
– Minh thiếu… Tôi đã phái người đi thăm dò. Hôm qua Phó tỉnh trưởng La đã quay về Sở Nam, nhưng thằng ranh kia vẫn lưu lại Bắc Kinh, hình như nửa tháng sau mới quay về.
A Lang đáp.
– Ít nhất nửa tháng?
Vẻ mặt Tê Nhạc Minh trầm xuống. Bắc Kinh là cấm địa. Mặc dù người Tề gia gã có người ở Bắc Kinh, nhưng Bắc Kinh là nơi không tiện động thủ. Nếu không một khi bị phát hiện, như vậy sẽ phiền phức lớn. Lễ nào chỉ còn cách đợi thằng ranh kia quay về?
Nghĩ tới đây, hai hàng lông mày của Tề Nhạc Minh nhíu chặt, sau khi suy nghĩ một lúc lâu mới nói:
– Hình như thằng ranh đó đã từng mất tích mấy năm. Nếu lão già kia không có nội khí, vậy thì A Lang anh hãy toàn lực đi thăm dò tình hình thằng ranh đó lúc mất tích. Chắc hẳn trong mấy năm mất tích này đã có vấn đề gì đó…
– Được… Minh thiếu yên tâm, tôi sẽ sắp xếp người đi thăm dò….
A Lang nghe Tê Nhạc Minh nói vậy trên mặt cũng lộ vẻ tán đồng. Phương diện này của Minh thiếu vẫn không tệ, nếu thằng nhãi này đi Bắc Kinh không cách nào thăm dò hắn, nhưng đây cũng là một cách.
Giang Nguyên đứng trong vườn của biệt thự, hít sâu một hơi. Hắn rất thích tòa biệt thự này của Trưởng phòng Dương, nó có ngoại hình rất khác biệt, còn có thêm một vườn đệm này. Biệt thự này lại nằm ở dưới một ngọn núi nhỏ xanh um, không khí của cả tiểu khu này tương đối tốt. Ít nhất so với Văn phòng Sở Nam trú ở Bắc Kinh không biết là tốt hơn bao nhiêu lần.
Hành lý Giang Nguyên đem theo rất đơn giản. Giang Nguyên sống ở đây, còn Trưởng phòng Dương cũng giống như những gì ông nói, mỗi tối đều quay về đây nghỉ ngơi.
Giang Nguyên cảm nhận được khí tức tươi mát được hút vào trong cơ thể, dung nhập vào khí lưu quanh cơ thể mình thì trong lòng sung sướng. Không khí nơi này rất tốt, so với Văn phòng Sở Nam trú ở Bắc Kinh tốt hơn rất nhiều.
Lúc này, trong một cửa sổ lầu ba, có một thanh niên đang đứng ở phía trước cửa sổ, xuyên qua rèm cửa sổ lắng lặng quan sát những động tác vừa buồn cười vừa kỳ lạ của Giang Nguyên. Tuy nhiên trên mặt anh ta không hề nở nụ cười mà chỉ có ngưng trọng…
– Hôm nay cảm thấy như thế nào?
Giang Nguyên vừa khơi thông kinh mạch cho Trưởng phòng Dương vừa mỉm cười hỏi. Sau khi hắn tiến vào đuôi thứ ba liền cảm thấy việc khơi thông kinh mạch cho. Trưởng phòng Dương dễ hơn lần đầu tiên rất nhiều. Đặc biệt là sau khi dần dần quen với việc điều khiển nội khí thì hắn cảng cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều.
Cho nên giờ sau khi hắn khơi thông cho Trưởng phòng Dương xong cũng không còn cảm thấy mệt mỏi như lần đầu tiên nữa.
Trưởng phòng Dương nghe thấy Giang Nguyên hỏi vậy liền hài lòng cười nói:
– Hôm nay cảm thấy không tệ, buổi sáng khi ngủ dậy rất có cảm giác…
– Ừm ừm… Có cảm giác là tốt rồi. Uống thuốc đúng giờ… Cộng thêm châm cứu khơi thông trị liệu… Chắc trong vài ngày tới hiệu quả sẽ rõ ràng thôi…
Giang Nguyên cười rút mấy cây ngân châm ra, sau đó dặn dò:
– Ngài nhớ phải uống thuốc đúng giờ… Hơn nữa cũng không được quá sốt ruột…
– Được được… không thành vấn đề. Sống thế lâu như vậy rồi, tôi cũng không vội gì thêm mười ngày nửa tháng… Chỉ cần có thể dần dần hồi phục, cho dù một hai năm tôi cũng chờ được…
Trưởng phòng Dương lòng đầy hưng phấn gật đầu đáp lời.
Sau khi Giang Nguyên trị liệu cho Trưởng phòng Dương xong, hai người cùng nhau dùng bữa sáng ở phòng ăn. Đầu bếp dựa vào thói quen sinh hoạt của hai người chuẩn bị không ít đồ, có quẩy, bánh bao, xíu mại, màn thầu, mì sợi…
Sức ăn của Giang Nguyên lại một lần nữa chấn động toàn trường… Đương nhiên toàn trường này cũng chỉ có vài người, hai người ngồi ăn cơm và một cảnh vệ đứng bảo vệ bên cạnh với một giúp việc.
Mấy người này ai cũng trợn to mắt nhìn Giang Nguyên. Nhìn Giang Nguyên ăn sạch bữa sáng đủ cho bốn người ăn trên bàn ngoại trừ một ly đậu nành, một màn thầu và một cây quẩy được Trưởng phòng Dương ăn.