Xem xong hết ba bốn bệnh nhân xong, Trương Nhạc ngẩng đầu nhìn một hàng dài bệnh nhân đang ngồi chờ trên ghế băng, đột nhiên phát hiện ra chẳng còn chỗ trống nào. Chiếc ghế đã bị người ta ngồi đầy từ bao giờ rồi.
– Xế chiều sao lại còn nhiều bệnh nhân như vậy…
Trương Nhạc buồn bực lấy tay áo lau lau mồ hôi trán, kiểm tra cho một người bệnh xong liền dẫn vào phòng khám bên trong, làm điện tâm đồ.
Gắn điện cực xong rất nhanh, sau đó bắt đầu bấm nút, thấy hình ảnh máy điện tâm đồ thể hiện ra, gã vội vàng cầm lấy, vừa xem vừa nhíu mày.
– Quả nhiên là tim có vấn đề.
Trương Nhạc vừa âm thầm thở dài, vừa nhanh chóng chờ điện tâm đồ chạy hết, sau đó xé băng giấy, nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
– Điện tâm đồ này, còn phải làm báo cáo, bên ngoài còn nhiều bệnh nhân như vậy, muốn khám hết chỉ sợ là phải bận tới lúc thầy đi giảng về thôi.
Tâm tình Trương Nhạc u ám, đi về phía bàn khám bệnh, nhưng lại đột nhiên phát hiện ra bàn khám bệnh bên cạnh đã có thêm một bóng người quen thuộc rồi.
– Giang Nguyên?!
Nhìn bóng người mặc áo blu trắng quen thuộc đang bắt mạch kia, tâm tình u ám của Trương Nhạc chợt bay sạch, sau đó hưng phấn kêu.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Giang Nguyên quay đầu lại, mỉm cười nhìn Trương Nhạc, gật đầu, sau đó hỏi bệnh nhân:
– Gần đầu bác ăn uống thế nào…
Cơm tối được tăng thức ăn. Dì La cấp dưỡng cố ý đi chợ thêm, làm món cá nướng mà Giang Nguyên thích nhất, khiến đám người Trương Nhạc ngồi cạnh hâm mộ, kháng nghị không thôi.
~ Dì La…dì lại coi trọng Giang Nguyên như vậy. Lúc hắn không có ở đây, chúng cháu còn chả có cá mà ăn. Hắn vừa về, dì lại đổi món ngay…cháu đố ky chết mất…
Trương Nhạc vừa thò đũa gắp một miếng cá, bỏ vào. mồm, vừa hừ hừ nói.
– Cậu miệng rộng quá, có ăn còn vẫn chưa chịu thôi…
Dì La cười ha hả, gắp thêm một miếng thịt cá, lại cho vào bát Trương Nhạc, nói:
– Được rồi, mau ăn đi.
– Á… DÌ La, chúng cháu cũng đố ky đây…
Một đám hộ sĩ thấy cảnh này cũng bắt đầu cười lớn ồn ào, thoáng chốc khiến cả phòng ăn vui vẻ náo nhiệt hẳn.
Thầy thuốc Hồ mỉm cười nhìn cảnh này, trên mặt đầy vẻ ấm áp…
Bên ngoài, trong phòng tiêm, mấy bệnh nhân nghe thấy tiếng cười đùa truyền tới cũng không nén nổi hai mắt nhìn nhau. Phần lớn bọn họ đều là bệnh nhân quen, ít khi thấy các thầy thuốc và hộ sĩ trong phòng khám này náo nhiệt như vậy.
– Ông Ngô, hôm nay có vụ gì thế? Sao các thầy thuốc và hộ sĩ lại náo nhiệt vậy…
Một bệnh nhân quen nhìn ông Ngô đang truyền dịch ở đối diện, tò mò hỏi.
Lúc này ông Ngô cũng đang duỗi cổ nhìn về hướng bên kia, nghe thấy câu hỏi đó, không khỏi cười lắc đầu nói:
– Làm sao tôi biết được… Chắc là có việc gì vui chăng!
– Ừ, tôi cũng nghĩ thế. Nếu không thì làm sao phòng khám có thể náo nhiệt như vậy được. Thầy thuốc Hồ vẫn nổi tiếng nghiêm khắc mà, không cho phép ôn ào như vậy đâu…
Bệnh nhân quen này cũng đồng tình gật đầu. Lúc này, vừa lúc hộ sĩ Tiểu Tình đi từ trong phòng thuốc ra, đổi chai dịch cho ông Ngô. Ông Ngô vội vàng tò mò cười hỏi:
~ Hộ sĩ Tiểu Tình…. Phòng khám hôm nay có chuyện gì mà vui vẻ vậy.
– À… Hôm nay thầy thuốc Giang trở về… Cho nên mọi người mới náo nhiệt hơn một chút. Nếu bác thấy âm ĩ thì để tôi đóng cửa lại…
Tiểu Tình mỉm cười nói.
– A. Là thầy thuốc Giang đã về rồi à? Hắn đã từ Yên Kinh về…
Ông Trần ở đổi diện dỏng tai nghe được lời này, còn chưa đợi ông Ngô lên tiếng đã hưng phấn kêu lên.
– Đúng… Vừa trở về…
Tiểu Tình cười tủm tỉm nói.
Trong đám Thầy thuốc Giang đã về là tốt rồi. Trong đám người già có một người chỉ tin thầy thuốc Giang, mấy hôm trước lên Bệnh viện số 1 năm vài ngày, nói là hiệu quả còn không bằng thuốc Đông y thầy thuốc Giang kê, vẫn đang chờ thầy thuốc Giang trở về. Để tôi gọi điện thoại cho ông ấy, bảo ông ấy tới khám…