Thấy Giang Nguyên đã cướp máy ảnh đi, Tiểu La vội vàng muốn cướp trở về từ tay Giang Nguyên. Chẳng qua vừa mới gần Giang Nguyên, gã còn vừa vươn tay ra đã bị Giang Nguyên tiện tay đánh một chưởng, đẩy lui lại liên tục mấy bước, cuối cùng không ngờ kêu kinh hãi một tiếng, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.
– Cậu, cậu…
Trương Nghĩa Long một bên thấy không ngờ Giang Nguyên ra tay, lúc này ngạc nhiên chỉ vào hắn, nhưng lại mãi không nói nên lời.
Sắc mặt phó viện trưởng Tần bên cạnh lúc này cũng sầm xuống, thật không ngờ ngay trước mặt mình, thăng ranh này lại dám ra tay với phóng viên, thậm chí còn đoạt máy ảnh của người ta, lập tức trừng mắt nhìn Giang Nguyên, nói:
– Dừng tay! Thầy thuốc Giang, cậu làm gì vậy? Còn có kỷ luật không? Mau trả máy ảnh lại cho phóng viên [Lét…
Đối với lời nói của phó viện trưởng Tần, Giang Nguyên chỉ coi như không nghe thấy, chỉ đưa tay mở. một bên máy ảnh, rút thẻ nhớ ra.
– Á… Anh… Anh muốn làm gì…
Tiểu La vừa ngã lăn giờ mới đứng lên khỏi mặt đất, nhìn Giang Nguyên lấy thẻ nhớ ra khỏi máy ảnh, sắc mặt tái đi, kinh hãi kêu lên.
Cậu… Cậu trả lại máy ảnh cho chúng tôi…
Trương Nghĩa Long một bên hiển nhiên cũng biết ảnh lưu lại trong thẻ nhớ. Nếu không có thẻ nhớ này, như vậy những ảnh chụp trước đó cũng không còn nữa. Hơn nữa cho dù cầm máy ảnh, lúc này cũng không thể chụp thêm được gì.
Giang Nguyên tiện tay đưa máy ảnh trong tay cho Tiểu La, nhưng trước mắt bao nhiêu người, ngón tay phát lực nhẹ một cái. Chỉ nghe răng răc một tiếng, thẻ nhớ kia liền bị bẻ làm hai.
– Anh… Anh…
Tiểu La vừa nhận lại máy ảnh từ tay Giang Nguyên, nhìn thẻ nhớ vỡ đôi trong tay hắn, lúc này trợn mắt há mồm.
Trương Nghĩa Long phía sau giờ cũng lộ vẻ đau lòng. Đã không còn thẻ nhớ, máy ảnh này coi như chưa thể dùng ngay, mà ảnh chụp nơi này hiển nhiên cũng không còn nữa, còn phỏng vấn gì nữa? Cho dù là đăng báo cũng không có ảnh chụp, như vậy giá trị cũng giảm hẳn, hơn nữa khẳng định cấp trên không hài lòng.
– Viện trưởng Tần… Ông… Thầy giáo dưới quyền ông sao lại dã man thế? Người như vậy có thể làm giáo viên sao? Nhất định tôi sẽ viết thật chỉ tiết trong báo, nói không ngờ tố chất giáo viên nơi này lại như vậy, thảo nào gặp phải gièm pha…
Nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Giang Nguyên, Trương Nghĩa Long không dám tiến lên lý luận với Giang Nguyên, đành phải nổi giận, nói với phó viện trưởng Tân.
Bị Trương Nghĩa Long vặn hỏi một trận, mặt phó viện trưởng Tần lại càng lộ vẻ xấu hổ, nhìn về phía Giang Nguyên, giận dữ nói:
– Thầy thuốc Giang… Cậu làm gì vậy? Nói thế là sao? Tôi sẽ đình chỉ chức trợ giảng của cậu…
Đối với lời của phó viện trưởng Tần, dường như Giang Nguyên chẳng nghe thấy. Trong ánh mắt đau lòng của đám Trương Nghĩa Long, hắn đưa tay bẻ tiếp hai nửa tấm thẻ nhớ thành bốn, sau đó tiện tay vứt bỏ, lúc. này mới ngẩng đầu nhìn phó viện trưởng Tân, chậm rãi noi:
– Viện trưởng Tần… Ông thân là viện trưởng, chẳng lẽ không biết bảo vệ học trò của mình sao?
– Tôi đã nói, có chuyện gì có thể đi tìm tôi, đừng có đi †ìm các cô ấy… Các cô ấy vẫn là sinh viên, chẳng lẽ ông không biết nói chuyện như vậy, không biết thật giả thế nào cũng đều tạo thành ảnh hưởng không tốt cho bọn họ sao?
Nói tới đây, Giang Nguyên nhìn về phía hai phóng viên, hai mắt lạnh lão, nói:
– Có chuyện gì có thể tìm tôi trò chuyện, nhất định tôi sẽ phối hợp, nhưng tuyệt đối không cho phép biên tạo lung tung, lại càng không cho phép nhắc tới tên sinh viên của tôi, cùng tất cả mọi khả năng của thế ảnh hưởng tới bọn họ…
Bị Giang Nguyên quát mắng một hồi, sắc mặt phó viện trưởng Tần lúc này lúc trắng lúc xanh. Nếu không phải bên kia đã đồng ý viết cho ông ta một bài phóng sự, làm gì có chuyện ông ta giúp người ngoài gây áp lực với người trong trường. Nhưng trước mắt bọn họ bị một thầy giáo cỏn con dạy dỗ, lại có nhiều sinh viên như vậy, còn có mặt hai phóng viên, thật sự khiến ông ta cảm thấy không nén nổi giận.
– Cậu… Giang Nguyên, cậu có nghe thấy không? Tôi sẽ đình chỉ chức vụ trợ giảng của cậu…
Phó viện trưởng Tần nổi giận nói. Đây cũng là thứ duy nhất ông ta có thể đem ra uy hiếp Giang Nguyên. Ngoài thứ này, một phó viện trưởng Tần như ông ta cũng chẳng làm gì nổi đối phương.
Nếu là giáo viên khác, làm như vậy còn có thể sợ đắc tội với lãnh đạo nào khác. Nhưng tên trước mắt này. hầu như là một kẻ không chỗ dựa, chỉ tới dạy thay thầy giáo Hồ. Không làm nữa thì thôi… Cũng chẳng tổn thất chút nào. Có lẽ điểm kiêng dè duy nhất của đối phương chỉ là sẽ bị thầy giáo Hồ mắng. Chỉ hy vọng thằng nhãi này bị mình hù dọa, có thể biết điều một chút.
Chẳng qua dường như phó viện trưởng Tân lại phải thất vọng rồi. Đối n với lời nói giận dữ của ông, lúc này Giang Nguyên hơi nhíu nhíu mày, nhìn phó viện trưởng Tần nói:
– Ông muốn dừng thì dừng là được. Chỉ cần gọi cho sư phụ một tôi tiếng là xong…
– Äy…
Nghe thấy Giang Nguyên trả lời thiếu kiên nhẫn như: thế, mặt phó viện trưởng Tần cứng đờ, ngây ra tại chỗ, sắc mặt hết xanh lại đỏ, không biết nói gì nữa.