– Tại sao không đến? Con không nói với hắn là thắt lưng của gia gia con đau sao?
– Có nói, nhưng tên tiểu tử đó nói buổi tối không ra ngoài khám bệnh.
Mặc dù Lưu Bách Căn thầm hận trong lòng, nhưng không thể nói ra chuyện xấu hổ kia:
– Con có nói lão gia tử không được khỏe, nhưng tên đó một chút cũng không nể mặt.
Nhìn biểu hiện không giống như giả bộ của Lưu Bách Căn, người đàn ông trung niên khẽ cau mày. Ở Sở Nam này, có người nào nghe tên của ông mà không dám nể mặt? Chỉ là một bác sĩ nho nhỏ, thế mà cũng làm giá quá cao như vậy, lập tức trong lòng có chút tức giận, trầm ngâm một chút liền nói:
– Vậy gọi điện thoại cho bác sĩ riêng, bảo y nhanh chóng đến kê đơn thuốc cho lão gia tử.
Dứt lời, người đàn ông trung niên chậm rãi bước đến một căn phòng. Căn phòng không nhỏ, bên trong truyền đến một mùi thơm mát. Chính giữa đặt một cái giường lớn, trên giường có một ông cụ đang nằm. Bên cạnh là một lão thái thái đeo mắt kính, đang cẩn thận xoa bóp. thắt lưng cho ông.
Nghe được tiếng bước chân, lão thái thái quay đầu lại, nhìn thấy là người đàn ông trung niên, rồi lại nhìn ra phía sau của ông, hai hàng lông mi cau lại, nói:
– Thiên Phong, bác sĩ đâu?
– Mẹ, vị bác sĩ kia hình như không có ở nhà. Con đã bảo Bách Căn gọi cho bác sĩ riêng của chúng ta.
Lưu Thiên Phong vội vàng nói.
– Không có ở nhà à? Được rồi, vậy thì đành làm phiền bác sĩ riêng vậy.
Lão thái thái nhìn ông cụ nằm trên giường, nhẹ nhàng thở dài. Bác sĩ riêng có đến cũng chỉ kê chút thuốc giảm đau, nhưng duy trì không được lâu lắm. Hôm nay vốn muốn mời vị bác sĩ kia đến thử một lần nhưng không ngờ là không có ở nhà.
||||| Truyện đề cử: Người Vợ Mất Trí Nhớ |||||
Thấy lão thái thái thở dài, còn có lão gia tử đang nằm trên giường cau mày đau đớn, trong lòng Lưu Thiên Phong cảm thấy căm tức. Tên bác sĩ kia, ngay cả mặt mũi của mình cũng không nể, thật sự đáng ghét mà.
Sáng hôm sau, khí trời có chút lạnh. Bởi vì tối qua có trận mưa, không khí hơi ẩm ướt. Nhưng Giang Nguyên vẫn không chút để ý, mặc áo thể thao chạy sang trường Đông Nguyên.
Còn chưa đến khu rừng nhỏ, liền nhìn thấy một thân hình thon dài đứng đó, tinh thần Giang Nguyên có chút run lên.
– Như thế nào? Hai ngày không gặp, thấy nhớ tôi à?
Mỗi lần gặp Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên nhịn không được lại muốn đùa giỡn. Nhưng trước mặt Từ Thanh Linh hay Lý Tiểu Vũ, hắn lại không như vậy.
– Đúng vậy, nhớ anh lắm.
Tuyên Tử Nguyệt dường như cũng quen với việc bị Giang Nguyên đùa giỡn.
Nhìn gương mặt xinh đẹp đang mỉm cười nhìn mình, Giang Nguyên giật mình, nhưng miệng lại nói:
– Nào, đến đây cho gia ôm một cái.
Vừa đi vừa giang hai tay ra, bộ dạng dê xồm.
Nhưng gương mặt của người nào đó liền cứng đờ. Bởi vì người đằng trước không hề né tránh, ngược lại lắng lặng nhìn hắn. Khi mũi ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt cách nửa thước, hắn không khỏi dừng bước.
Thấy người kia dừng lại, ánh mắt Tuyên Tử Nguyệt đang nhìn chăm chằm Giang Nguyên đột nhiên hiện lên chút trào phúng:
– Ôm đi. Tại sao gia lại không ôm?
– Haha, đùa thôi, đùa thôi mà.
Giang Nguyên cười khổ hạ tay xuống, đang muốn lui ra đằng sau.
Ai ngờ, hắn còn chưa kịp lui ra, Tuyên Tử Nguyệt đã tiến đến, gương mặt xinh đẹp của cô cách gương mặt hắn chưa đến mười cm, phả hơi vào mặt hắn:
– Nói đùa? Tôi thấy anh có sắc tâm nhưng không có sắc đảm.
Cảm nhận được hơi thở thơm mùi hoa lan, cộng. thêm cái miệng nhỏ nhắn đang hướng đến mặt của mình, Giang Nguyên khó khăn nuốt nước miếng. Nếu không phải trong đầu toát ra hình ảnh của Tê Nhạc Minh, chỉ sợ hắn đã hôn cô một cái rồi.