Giang Nguyên đang tiện tay lật một quyển cổ thư, chợt nghe tiếng điện thoại di động vang lên. Giang Nguyên vốn tưởng rằng là Dương Vân Dương gọi về, cũng không xem qua màn hình, nhấn nút nghe ngay. Chợt nghe bên kia truyền đến giọng nói cực kỳ hưng phấn:
– Giang Nguyên, anh đến Bắc Kinh rồi sao?
– Ơ..
Giang Nguyên sửng sốt, sau đó cười nói: – Hiểu Hiểu, sao cô lại biết?
– Tại sao tôi lại không biết chứ? Hừ, tên vô lại anh đến Bắc Kinh cũng không nói cho tôi biết một tiếng.
Giọng nói của Phan Hiểu Hiểu có chút oán trách.
Giang Nguyên bất đắc dĩ cười khổ:
– Ba của cô không cho tôi gọi điện thoại cho cô. Hơn nữa, không phải Phan Nghị nói rằng cô đang bị cấm túc sao? Tôi liên lụy cô như vậy, làm sao dám gọi điện thoại
cho cô chứ?
– Hừ, tôi mặc kệ. Dù sao anh cũng đã đến Bắc Kinh rồi, anh phải mời tôi ăn cơm.
Phan Hiểu Hiểu hừ lạnh.
– Được rồi, tôi mời cô ăn cơm. Cô nói địa điểm đi.
Giang Nguyên nói.
– Không cần đâu, để tôi đến đón anh.
Sau khi cúp điện thoại, Giang Nguyên có chút ngạc nhiên. Lần trước cha của cô là Phan Thiên Mục cấm không cho hắn liên lạc với Phan Hiểu Hiểu, lại còn cấm túc cô. Tại sao Phan Hiểu Hiểu lại có thể gọi điện thoại cho hắn? Hơn nữa hắn đến Bắc Kinh cũng chỉ mới có hai ngày, cũng không có liên lạc với ai, tại sao cô lại biết hắn đến Bắc Kinh?
Giang Nguyên thật ra có chút nghi hoặc, nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều. Dù sao gặp được Phan Hiểu Hiểu thì biết rõ thôi.
Phan Hiểu Hiểu rất nhanh đã tới, chưa được một tiếng thì di động của Giang Nguyên đã vang lên.
Vừa mới ra cửa, Giang Nguyên liền nhìn thấy chiếc xe màu vàng quen thuộc. Mở cửa xe, nhìn Phan Hiểu Hiểu có chút gầy gò, Giang Nguyên không khỏi áy náy. Nếu không vì hắn, cô gái này sẽ không có bộ dạng như vậy.
– Tại sao nhìn anh còn trắng hơn so với trước kia vậy?
Phan Hiểu Hiểu mở to mắt nhìn Giang Nguyên, ánh mắt hiện lên sự quái dị.
– Trắng hơn?
Giang Nguyên sờ mặt của mình, không nghĩ đến câu nói đầu tiên khi Phan Hiểu Hiểu gặp hắn lại là câu nói này.
– Đồ tiểu bạch kiểm.
Phan Hiểu Hiểu hừ một tiếng, sau đó giẫãm chân ga, chiếc xe liền xông ra ngoài.
Nhìn Phan Hiểu Hiểu chu cái miệng nhỏ nhắn, Giang Nguyên mỉm cười xấu hổ. Hắn thật sự không nghĩ đến hắn lại trở thành tiểu bạch kiểm trong mắt của cô.
Nhưng Giang Nguyên cũng không có ý hỏi lại, im lặng một chút liền ngạc nhiên hỏi:
– À, không phải cô đang bị cha cô cấm túc sao? Tại sao cô lại biết tôi đến Yên Kinh?
Nghe Giang Nguyên hỏi, Phan Hiểu Hiểu quay sang nhìn Giang Nguyên một cái, gương mặt đỏ bừng, nói:
– Tôi cũng không biết, chỉ biết là mẹ t: † nhiên đưa điện thoại cho tôi, sau đó nói cho tôi biết anh đã đến Bắc Kinh.
– ồ.
Nghe Phan Hiểu Hiểu nói, sắc mặt Giang Nguyên cũng có chút quái dị. Tại sao mẹ của Phan Hiểu Hiểu lại biết hắn đến Bắc Kinh? Hơn nữa còn đưa điện thoại cho cô?
Giang Nguyên mở to mắt, cũng không biết chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên hắn cũng không phải người ngu, rất nhanh nghĩ ra được một vấn đề. Chuyện hắn đến Bắc Kinh, ngoại trừ Dương gia thì không ai biết. Đột nhiên Phan gia biết, hơn nữa còn có hành động cực kỳ quái lạ.
Như vậy chỉ có một khả năng.
Nghĩ đến đây, Giang Nguyên đột nhiên cười khổ. Chẳng lẽ Dương Vân Dương vì hắn mà gọi điện thoại cho Phan Thiên Mục?
– Không phải chứ? Đường đường là Phó trưởng phòng Ủy ban cải cách, lại vì mình mà kéo dây tơ hồng?