Nhìn Giang Nguyên chậm rãi bước xuống xe, cộng thêm Phan Hiểu Hiểu gương mặt vẫn còn ửng đỏ, ánh mắt mọi người liền hiện lên sự kính sợ.
Mặc dù đám công tử ca và đại tiểu thư này phần lớn là con cháu của quan lại cấp cao ở Bắc Kinh, nhưng thân phận còn thua cả Trương Nghĩa Quân, chứ đừng nói chỉ có thể so sánh với Viên Nhất Chương.
Cho nên, mọi người đối với một người dám ra tay đánh Trương Nghĩa Quân, thậm chí còn có dũng khí làm Viên Nhất Chương mất mặt như thế này, hơn nữa kỹ thuật lái xe vô cùng kinh khủng như Giang Nguyên, lại càng thêm kính sợ vài phần.
Nhìn ánh mắt toát lên thần sắc phức tạp của mọi người, Giang Nguyên mỉm cười, cũng không lên tiếng, chỉ cùng với Phan Hiểu Hiểu bước đến bên cạnh La Lệ và Miêu Miêu, sau đó ngửa đầu nhìn màn hình. Lúc này Viên Nhất Chương vừa mới qua khúc cua cuối cùng, xem ra rất nhanh có thể trở về.
– Hiểu Hiểu, có phải rất kích thích, rất sảng khoái hay không?
La Lệ ôm cánh tay Phan Hiểu Hiểu, ánh mắt hiện lên sự hưng phấn và hâm mộ.
– Cũng không tệ lắm.
Nhắc đến chuyện này, giọng nói của Phan Hiểu Hiểu hưng phấn vô cùng.
Nhìn biểu hiện vui vẻ của Phan Hiểu Hiểu, vẻ mặt La Lệ vừa hâm mộ vừa ghen ghét, chuyển sang Giang Nguyên, gắt giọng:
– Giang Nguyên, lần sau anh nhớ phải mang tôi theo đó.
Giang Nguyên nhún vai, sau đó gật đầu cười nói: – Được, không thành vấn đề. Nhưng cô phải mời chúng tôi đi ăn khuya. Hôm nay sợ rằng cô là người kiếm được nhiều nhất đấy.
– Đương nhiên là không có vấn đề rồi. Anh muốn ăn khuya chỗ nào ở Bắc Kinh này tôi cũng bao được.
Được lời hơn hai trăm vạn, La Lệ hiển nhiên là không hẹp hòi, đắc ý nói.
Miêu Miêu cũng kiếm được năm sáu chục vạn, thấy La Lệ nói mời ăn khuya, cũng cười nói:
– Vậy tôi cũng muốn mời mọi người bữa cơm ngày mai. Người nào cũng không được từ chối đấy nhé.
– Đương nhiên là không từ chối rồi. Chúng tôi sẽ chọn món ăn đắt nhất, không ăn hết bảy tám vạn của cậu là không được đâu.
Phan Hiểu Hiểu biết Miêu Miêu cũng kiếm được không thua gì cô, lập tức cười hì hì đáp lời.
– Được, cậu muốn ăn cái gì cũng được.
Tự dưng có thêm được năm sáu chục vạn tiền tiêu vặt, Miêu Miêu tất nhiên là sảng khoái đáp lời.
Lúc này, hai ngọn đèn xe từ xa rọi đến. Chiếc Chim Xanh mang theo tiếng nổ động cơ kịch liệt, két một tiếng dừng lại bên cạnh.
Viên Nhất Chương mặt mày tái xanh mở cửa xe bước xuống, quay đầu nhìn chiếc Bạch Lang và Hồng Hồ đang đậu cạnh nhau, sắc mặt lại càng khó coi hơn.
Cửa xe bên cạnh cũng mở ra. Triệu Minh Tử bước. xuống, gương mặt không còn chút máu. Thậm chí xuống xe cũng phải vịn vào cửa xe mới xuống được. Mọi người nhìn thấy rõ ràng chân Triệu Minh Tử còn đang run rẩy.
Nhìn Triệu Minh Tử trong bộ dạng kia, không ít cô gái khác che miệng cười trộm, khiến cho Triệu Minh Tử đang mềm nhữn càng thêm tức giận vài phần.
Viên Nhất Chương nhìn đám người bên này, hít sâu hai lần, gương mặt tái xanh mới dễ coi hơn nhiều, khôi phục lại vài phần khí độ công tử, sau đó bước đến bên cạnh Triệu Minh Tử, choàng tay qua, nói:
– Minh Tử, không sao chứ?
– Không sao, không sao.
Triệu Minh Tử cũng hít sâu hai hơi, ổn định lại trái tim còn đang nhảy loạn xạ, nắm lấy cánh tay Viên Nhất
Chương, đứng vững một chút rồi mới cùng với Viên Nhất Chương đi về phía những người kia.
Nhìn Viên Nhất Chương bước đi, gương mặt đã khôi phục lại bình thường, Giang Nguyên cũng bội phục vô
cùng. Viên thiếu cuối cùng cũng là Viên thiếu, thua trận chứ không thua người.
Cảm thấy thân hình của Triệu Minh Tử dán sát vào mình, Viên Nhất Chương hiểu được vừa rồi Triệu Minh Tử bị dọa không nhẹ, ngay cả chân cũng muốn nhữn ra, lập tức đi chậm lại vài phần. Y cũng muốn điều chỉnh lại hô hấp của mình. Y không muốn Giang Nguyên nhìn thấy y yếu thế.
Mặc dù đau lòng vì thua tiền, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Viên Nhất Chương lúc này, tất cả đều cười thầm. Nhưng khi Viên Nhất Chương đi đến gần, ai nấy đều nghiêm mặt lại.
Viên Nhất Chương cũng không nhìn những người khác, bước thẳng đến trước mặt Giang Nguyên, nói:
– Không nghĩ ra Giang Nguyên anh lại biết che giấu như vậy, đến ngay cả bằng lái cũng nói là không có.
Nhìn vẻ mặt cao cao tại thượng của Viên Nhất Chương, Giang Nguyên lãnh đạm nói:
– Viên thiếu quá khen rồi, thật sự thì tôi không có. bằng lái, chỉ là trước kia đã từng lái xe qua. Không phải Viên thiếu cũng nói anh không có bằng lái sao?
Nghe Giang Nguyên nói xong, sắc mặt Viên Nhất Chương khẽ biến, sau đó cười một tiếng, nói:
– Đúng, không sai. Giang Nguyên, anh quả nhiên là không tệ.
Nói đến đây, Viên Nhất Chương ngừng một chút rồi nói tiếp:
– Hôm nay anh thắng nhưng tôi vẫn không phục. Chiều mai, tại câu lạc bộ Long Sơn, chúng ta tiếp tục chơi.
– Câu lạc bộ Long Sơn?
Giang Nguyên cau mày, có chút không rõ đây là chỗ nào.
Phan Hiểu Hiểu vội vàng nói: – Một câu lạc bộ bắn súng ở Kinh Giao. – Sao?
Giang Nguyên có chút sửng sốt nhìn Viên Nhất Chương.
– Thế nào, Giang Nguyên, anh sợ rồi sao? Chẳng lẽ anh không biết bắn súng?