– Bắt đầu…
Rất nhanh, hai binh sĩ này liền bắt đầu chuyển đồ từ trên máy bay xuống, có hòm, có túi. Hơn nữa có rất nhiều thứ bên trên ghi rõ là thuốc gì thuốc gì…
Xem ra họ mang rất nhiều thứ đến, điều này giúp khuôn mặt những người dân vây xem cười tươi hơn nhiều. Có những loại thuốc này rồi thì không cần thầy thuốc Giang phải trèo đèo lội suối đến huyện tìm thuốc. nữa.
Lúc này phó xã trưởng Lý và thây thuốc Đào đang cùng hai thầy thuốc mới đến tìm hiểu tình hình Viện y tế hiện nay. Còn đồng chí Giang Nguyên lúc này vẫn đang ở cổng thôn sải bước dài chạy về. Giang Nguyên nhìn thấy chiếc máy bay bắt đầu dỡ hàng, một loạt hòm đồ lớn được chuyển xuống, cực kỳ mừng rỡ, có thuốc rồi, cuối cùng cũng có thuốc Những bệnh nhân đó cũng được cứu rồi…
Chỉ là Giang Nguyên thấy vui mừng nhưng cũng thấy. rất kỳ lạ, một chiếc máy bay trực thăng vận chuyển khổng lồ của quân đội mà lại được phái đến một xã nhỏ bé như thế này để vận chuyển thuốc, xã Tê La đáng để coi trọng vậy sao?
Trong lòng Giang Nguyên cảm thấy kỳ quái nhưng không hề cho rằng chuyện này có liền quan đến mình. Mặc dù phía quân đội biết hắn một mình đến Lỗ Sơn nhưng không hề biết hắn ở xã Tê La, cho dù biết cũng sẽ không thể nào nể mặt như vậy, đặc biệt mang đến cả một máy bay đồ cho hắn như thế này được.
Giang Nguyên vừa chạy về đã có một đám người dân vui mừng nghênh đón, anh một câu tôi một câu nói:
– Thầy thuốc Giang, chúng ta có thuốc rồi
– Thầy thuốc Giang, có thuốc rồi, người của chúng ta có thể cứu thêm vài người rồi…
Lúc này mọi người đều vây quanh Giang Nguyên chúc mừng ủng hộ, bọn họ biết rõ hai ngày nay thầy thuốc Giang vì chuyện thuốc, vì cứu thêm vài người dân đã hao phí bao nhiêu tâm tư, chỉ còn thiếu không chửi má nó thôi…
– Đúng vậy, cuối cùng cũng có thuốc rồi…
Giang Nguyên cũng nhìn thấy thuốc mang xuống từ trong những hòm trên máy bay, lòng tràn đây cảm thán.
Cảnh tượng náo nhiệt bên này cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của hai thầy thuốc mới đang được phó xã trưởng Lý và thầy thuốc Đào đưa đi tìm hiểu tình hình.
Mấy người quay đầu nhìn Giang Nguyên đang bị vây giữa đám người, vị thầy thuốc Tôn Nghị kia lại bắt đầu nhíu mày. Khi anh ta và Vương Mịch đến, những người dân này cũng chẳng có phản ứng gì, chỉ suýt nữa thì chảy nước miếng, nhìn chăm chằm vào những thứ bọn anh ta mang đến, chẳng có mấy người đến hoan nghênh hai người, tiểu tử này làm gì vậy? Sao lại được hoan nghênh thế?
Thấy hai người bọn thầy thuốc Tôn bị tình hình bên kia thu hút sự chú ý, phó xã trưởng Lý ở bền cạnh vội cười nói:
– Vị đó cũng là thầy thuốc của chúng tôi, thầy thuốc Giang… Anh ấy là người của bộ đội, ngày đầu tiên khi động đất xảy ra đã ngồi máy bay nhảy dù xuống chỗ chúng tôi. Anh ấy đã ở đây ba bốn ngày rồi, những ngày này may có anh ấy ở đây, người dân chúng tôi chịu ơn rất nhiều…
Vị phó xã trưởng Lý này cũng là người làm lãnh đạo, thấy dáng vẻ hình như có chút không vui của thầy thuốc. Tôn, anh ta vội nói những lời tương đối uyển chuyển thu liễm. Anh ta chỉ nói Giang Nguyên giúp đỡ rất nhiều, không nói Giang Nguyên ở đây cứu được cả đống người, nếu không hai thây thuốc mới đến này nghe xong chỉ e trong lòng sẽ không thoải mái.
Nghe thấy phó xã trưởng Lý nói vậy, khuôn mặt tuấn lãng của Tôn Nghị lại lộ ra vẻ kinh ngạc. Người nhảy dù đến à, thật có chút thú vị, có điều anh ta chưa từng nghe nói trong bộ đội có thầy thuốc nhảy dù đến đây. Nhưng có vẻ lời nói của phó xã trưởng Lý này không phải giả vờ, có điều đối với những nhân vật chỉ như con kiến nhỏ này đương nhiên Tôn Nghị không để ý. Đừng nói là một thầy thuốc trẻ trong bộ đội, lúc này dù có đổi thành chuyên gia giáo sư gì đó của bệnh viện Bắc Kinh thì cũng chẳng là gì trong mắt anh ta…
Đại khái cũng chỉ có những người dân quê này mới như vậy.
Anh ta liếc mắt một cái, nhìn dáng vẻ mặt mũi đầy. bụi đất của Giang Nguyên, khóe miệng nhếch lênh, trong mắt lộ ra ý trào phúng, càng không thèm để ý nữa mà tiếp tục hỏi thầy thuốc Đào ở bên cạnh:
– Bây giờ ở đây có bao nhiêu người bệnh?
– Hiện ở đây có một trăm hai mươi, một trăm ba mươi người ở đây điều trị… Những người bị nhẹ một chút thì ở nhà uống thuốc, sau đó đến đổi thuốc…
Thầy thuốc Đào cẩn thận đáp. – Ö.. Có không ít người mà…
Tôn Nghị gật đầu cười cười, sau đó đi theo thầy thuốc Đào tiến vào bên trong lều vải nhìn. Có điêu anh ta vừa xốc lều vải lên sắc mặt liền biến đổi vì mùi khó ngửi bên trong đập thẳng vào mặt anh ta.
Có điều Tôn Nghị nhíu mày sau đó cũng không nói gì, anh ta cũng cùng thầy thuốc Đào đi vào bên trong. Anh ta chỉ nhìn vài cái rồi cau mày nhìn về phía thây thuốc Đào ở bên cạnh, trầm giọng nói:
– Băng vải bông băng của người bệnh thành ra như vậy rồi mà sao không thay? Mấy ngày thay một lần? Chẳng lẽ anh không biết như thế sẽ bị nhiễm trùng sao?
Nghe thấy lời này, thầy thuốc Đào bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nói:
– Thầy thuốc Tôn, hết cách rồi, chúng tôi không có đủ bông băng nữa, bây giờ chỉ còn lại hai cuộn. Nếu các anh còn không đến thì chắc một hai tiếng nữa có bệnh nhân mới đến thì tôi phải dùng vải bình thường rồi…
Nghe thấy lời này, sắc mặt thầy thuốc Tôn mới hơi đổi, không nói gì nữa.
Mấy người ở bên trong nhìn, đột nhiên vị thượng úy kia cũng vào trong theo, xem tình hình trong lều vải xong, anh ta hỏi phó xã trưởng Lý:
– Phó xã trưởng Lý, xin hỏi phía các anh có binh sĩ nào tên là Giang Nguyên từng đến đây không?