– Hai người kia thì thôi, nhưng người bị nứt phổi chúng tôi vẫn có thể làm phẫu thuật.
Lúc này Tôn Nghị vẻ mặt tối tắm nhưng lại tự lẩm bẩm nói.
Sắc mặt Giang Nguyên cũng không tốt lắm, chậm rãi nói:
– Anh làm phẫu thuật cho anh ta, nắm chắc được mấy phần?
– Với thiết bị như vậy, tôi có thể nắm chắc được năm phần!
Tôn Nghị cắn răng, trừng mắt nhìn Giang Nguyên, hừ giọng nói.
– Năm phần? Bây giờ đưa đi, đưa đến huyện thì ít nhất có tám phần chắc chắn, sao lại phải để anh làm ở đây!
Quả thật Giang Nguyên không thèm nói với đối phương nữa, hắn quay đầu nói với Từ Thượng úy:
– Thượng úy, làm phiền các anh rồi. Nghe thấy lời này của Giang Nguyên, Từ Thượng úy cũng vội gật gật đầu, vẫy tay với binh lính phía sau, chuẩn bị đưa ba người bệnh này lên máy bay trực thăng!
– Chờ một chút.
Tôn Nghị vẫn không chịu bỏ qua, lạnh giọng nói:
– Anh có thể đảm bảo bệnh nhân bị đưa đi đưa lại như vậy sẽ không xảy ra vấn đề không? Bây giờ tôi làm phẫu thuật còn nắm chắc được năm phần, nếu anh làm vậy không cẩn thận là có thể xảy ra vấn đề ở trên máy. bay!
Nếu không phải trong lều vải có nhiều người bệnh như vậy, đánh nhau dễ xảy ra vấn đề thì lúc này Giang Nguyên đã ra tay rồi. Mặc dù đối phương e là cũng là một cao thủ nhưng Giang Nguyên tự nhận chỉ cần Vương Mịch kia không ra tay thì hắn muốn đánh cho tên Tôn Nghị kia rơi răng cũng không khó.
Nhưng hắn nghĩ nghĩ rồi thở hắt ra, nhìn về phía người nhà bệnh nhân nọ ở bên cạnh nói:
– Chị Ngô, nếu thầy thuốc Tôn đã nói như vậy thì các chị tự quyết định đi, muốn để ở đây nhờ thầy thuốc Tôn hay là đến huyện làm phẫu thuật.
Chị Ngô là một người phụ nữ thôn quê thật thà, sớm đã bị thế giằng co đậm mùi thuốc súng giữa hai vị thây thuốc này dọa sợ hãi. Lúc này chị ta rất sửng sốt, chị ta đã bao giờ nghĩ đến vấn đề này sẽ để chị ta làm chủ đâu.
Tôn Nghị ở bên cạnh cũng nhìn về phía chị Ngô, anh †a rất tự tin mình mạnh hơn nhiều tên dân quê mặt đầy bụi đất trước mặt này, bà cô ở nông thôn chắc không thể nào nghe lời đối phương được. Có điều Tôn Nghị không muốn lật thuyền trong mương, giả vờ mỉm cười nhìn chị Ngô nói:
– Chị Ngô đúng không, tình hình vừa nãy tôi cũng nói với chị rồi, tình trạng của chồng chị không thích hợp để di chuyển, chuyện này do chị cân nhắc đấy!
Nghe thấy lời này của Tôn Nghị, dường như chị Ngô càng thêm căng thẳng, nhìn mọi người đều đang nhìn chăm chằm vào mình, chị ta có chút hoang mang. Chị ta lúc thì nhìn Tôn Nghị, lúc lại nhìn Giang Nguyên, đột nhiên cắn răng một cái, nói:
– Thầy thuốc Giang đáng tin cậy, tôi tin thầy thuốc Giang!
– Hả.
Nghe thấy chị Ngô bỗng nhiên nói vậy, sắc mặt Tôn Nghị lập tức tối sầm, vẻ mặt không thể tin nổi. Với khí chất, năng lực của anh ta, còn đặc biệt nói những lời vừa nãy mà một bà cô nhà quê lại không tin anh ta? Lại đi tin tên lang trung quê mùa này?
– Được rồi Từ Thượng úy, làm phiền các anh rồi.
Giang Nguyên gật gật đầu với Từ Thượng úy, sau đó chậm rãi đi ra khỏi lều vải, bỏ lại Tôn Nghị vẻ mặt xanh mét, chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái.
Máy bay trực thăng phát ra tiếng kêu cực lớn, sau đó chậm rãi bay lên, chậm rãi biến mất trên bầu trời dưới những cái vẫy tay của người dân.
– Lão Vương, Lão Lý đến giúp tôi một tay với.
Giang Nguyên đứng ở cửa kêu một tiếng, lập tức có hai người đi đến giúp hắn bắt đầu dựng lều vải.
Rất rõ ràng, người dân quê không quen lắm đối với những lều lớn chỉ cần chống khung đỡ lên. Nhưng dưới sự chỉ đạo của Giang Nguyên, ba người rất nhanh liền dựng xong một cái lầu vải.
Dựng xong cái thứ nhất thì cái thứ hai cũng đơn giản hơn nhiều, hai người dân cộng thêm Giang Nguyên, rất nhanh liền dựng xong cái thứ hai.
Tôn Nghị và Vương Mịch vừa đi ra từ lầu vải nhìn Giang Nguyên dẫn hai thôn dân đang dựng lều vải y tế, lúc này hai người đều trầm mặc.
Vương Mịch chậm rãi nói:
– Có những lúc chúng ta cũng không thể xem thường những thầy thuốc này, có thể có một số thứ bọn họ không biết nhiều bằng chúng ta nhưng bọn họ cũng có rất nhiêu kinh nghiệm!
– Hừ, một tên lang trung nhà quê có gì so được với chúng ta chứ, chỉ biết hù người thôi, chỉ biết hù những bà cô nhà quê.