Nhưng sau khi lặp đi lặp lại như vậy hai lần, Vương Mịch lại phát hiện nước cho vào vẫn có màu đỏ sẫãm.
– Chuyện gì vậy?
Trái tim Vương Mịch chợt thắt lại, cô ta đã rửa hai ba lần rồi, theo lý mà nói thì dù là máu tích tụ trong khoang bụng thì lúc này dù không được rửa sạch thì cũng không. đến nỗi màu đậm như vậy. Cô ta vội hút sạch nước máu rồi lại lần nữa phun nước vào rửa.
Nhưng lần này nước cho vào rất nhanh lại lần nữa biến thành màu đỏ sẫãm.
Mặt Vương Mịch trong nháy mắt liền trắng bệch. Cô ta không dám rửa nữa, vội hút sạch nước bên trong rồi trầm giọng nói:
– Tôn Nghị, xảy ra vấn đề rồi.
– Hả? Vấn đề gì?
Tôn Nghị ở bên cạnh đang xỏ chỉ, chuẩn bị khâu không hề ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, thuận miệng hỏi.
Vương Mịch quay đầu nhìn Tôn Nghị một cái, lúc này mới chú ý đến vết màu đỏ sẫm trên găng tay bên trái của anh ta, vẻ mặt lại biến đổi, vội nói: – Mau, phía sau lá lách có vết nứt, mau mau.
Lúc này vẻ mặt Tôn Nghị cũng thay đổi, ném kiềm kẹp kim trong tay đi, nhìn nhìn nước máu đậm đặc trong khoang bụng, cả kinh, vội thò tay vào, đang định nâng lá lách lên thì Vương Mịch lại kéo lại, trầm giọng nói:
– Để tôi.
Nhìn Vương Mịch cẩn thận thò tay vào mò, sắc mặt Tôn Nghị lại biến đổi. Anh ta biết rõ lúc đầu khi kiểm tra không hề nghiêm trọng như vậy, cũng không chảy nhiều máu thế, nhưng bây giờ đột nhiên xuất hiện nhiều nước máu như vậy thì chỉ có một khả năng.
Khi anh ta nâng lá lách lên đã quá sơ ý, không chú ý đến bên trong đã bị thương, sau đó vì động tác của anh †a nên vị trí bị thương đó bị kéo ra một vết rách. Lúc đầu vì tay anh ta nâng, vừa vặn chặn chỗ đó nên mới không chảy máu.
Cùng với việc ngón tay đang mò mẫm, tay Vương Mịch đột nhiên cứng đờ, sau đó vội nói với Tôn Nghị ở bên cạnh:
– Mau, gel cầm máu.
– Gel cầm máu?
Tôn Nghị sửng sốt, lập tức phản ứng nói:
– Không có, sao chúng ta có được, cái này chỉ viện mới có!
Nghe thấy Tôn Nghị nói vậy, cả người Vương Mịch run lên, nhìn túi máu đã sắp chảy hết, cô ta vội rút tay về, chạy ra bên ngoài gấp giọng nói:
– Mau, anh mau tiêm chất xúc tác cầm máu vào đi, tôi đi tìm máu.
Lúc này Tôn Nghị cũng choáng váng, anh ta biết rõ tính nghiêm trọng của chuyện này, vội luống cuống tay chân tìm chất xúc tác cầm máu, tiêm vào trong mạch máu của người bệnh. Anh ta vừa tiêm vừa cực kỳ buồn bực, nếu lần này xảy ra vấn đề thật thì lần sát hạch này của anh ta và Vương Mịch chắc chắn thất bại.
Nhớ đến việc ông ngoại mình đã mất bao công sức để mình và Vương Mịch tham gia sát hạch trước hai năm, nếu không qua thì mình và Vương Mịch chắc chắn sẽ phải quay về, đợi hai năm sau mới lại có cơ hội. Nghĩ đến đây, Tôn Nghị còn có cả suy nghĩ muốn giết người, nên biết là ông ngoại vì muốn hai vị thiên y sư khác gật đầu đồng ý chuyện này đã mất nhân tình lớn thế nào. đâu.
– Thầy thuốc Giang, thầy thuốc Giang!
Giang Nguyên đã xử lý xong ba người bệnh, đang truyền dịch cho người bệnh trong lều thì nghe thấy tiếng kêu lo lắng của Vương Mịch. Hắn ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn thoáng qua Vương Mịch đang mặc quần áo. phẫu thuật, trong lòng cũng cả kinh, vội vàng bỏ việc đang làm lại, hỏi: – Thầy thuốc Vương, làm sao vậy? – Máu, chúng tôi cần rất nhiều máu nhóm O, maul
Vương Mịch nói rất nhanh, người bên cạnh nghe thấy thanh âm lo lắng của cô ta liền biết chuyện rất nghiêm trọng.
– Máu nhóm O? Không phải đã chuẩn bị cho các cô 800ml rồi sao?
Nhìn dáng vẻ nóng lòng của Vương Mịch, Giang Nguyên cũng không dám chần chừ, vừa sải bước đi ra ngoài lều vừa trầm giọng hỏi.
– Dùng hết rồi lá lách người bệnh bị vỡ, chúng tôi tu bổ một chỗ nhưng lại bị vỡ lần nữa.
Đối với một y sĩ kiến tập mà nói, không ai dám chơi chữ trong chuyện này, không ai dám giấu giếm bệnh tình vì nếu bị phát hiện ra thì kết quả chính là người này trực tiếp bị khai trừ.
– Cái gì? Vỡ lá lách sao không nói sớm, chưa chuẩn bị xong mà các cô đã dám làm phẫu thuật sao?
Vẻ mặt Giang Nguyên lập tức trầm xuống, đây đúng là lấy tính mạng người bệnh ra làm trò đùa mà.