– Lý, ba ở đây này!
Vừa mới ra khỏi lầu vải liền nhìn thấy một thím quen biết với vẻ mặt bất đắc dĩ đang ôm Tiểu Bảo gương mặt đầy nước mắt đứng bên ngoài nhìn vào.
Cậu bé thấy Giang Nguyên bước ra gương mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó lập tức nở nụ cười, đưa tay về phía Giang Nguyên.
– Tiểu Bảo ngoan, ba không tốt, để ba đưa con đi máy bay lớn nhé.
Lúc này Giang Nguyên ôm Tiểu Bảo, gương mặt nở nụ cười mỉm, trong lòng thầm cảm thấy may mắn, mình vân còn sống thật là tốt.
Mười giờ sáng, đội bác sĩ cứu viện đi trước cuối cùng cũng đến thôn Tê La. Còn Giang Nguyên và đám Tôn Nghị, Vương Mịch cũng chuẩn bị rời đi.
Giang Nguyên ngồi xổm trước cửa lều vải, nhìn Tiểu Bảo đang vui vẻ đá bóng trước mặt, trên mặt hắn thoáng chút phiền muộn. Sau đó hắn quay đầu sang nói với bác sĩ Đào bên cạnh:
– Bác sĩ Đào, lưu số của tôi, có chuyện gì thì gọi cho tôi!
– Ừ, lưu rồi!
Bác sĩ Đào móc con Rocky vẫn chưa có sóng của mình ra, nhìn nhìn, sau đó gật mạnh đầu.
Giang Nguyên nói tiếp:
– Sau khi tôi đi, có đội bác sĩ tới, anh cũng sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Giờ kỹ thuật của anh đã đủ để thực. hiện vài ca phẫu thuật đơn giản rồi, tự tin lên!
Bác sĩ Đào tiếp tục gật đầu, sau đó nhìn về phía Giang Nguyên, trong mắt hiện lên một tia cảm thương, nói:
– Bác sĩ Giang, cảm ơn anh!
– Cảm ơn cái gì, tôi cũng chỉ làm những việc mình nền làm thôi!
Giang Nguyên đưa tay nhẹ nhàng vỗ vai bác sĩ Đào, sau đó cười nói:
– Cố gắng nhé, sau này có thể chúng ta sẽ còn gặp lại. Hy vọng lúc chúng ta gặp lại, anh đã có thời gian đi ra ngoài học hỏi thêm nhiều thứ hơn!
– Ừ, chắc chắn như vậy!
Bác sĩ Đào lau mắt kính, sau đó gật mạnh đầu nói.
– Được rồi, tôi đi chuẩn bị đồ đây. Đừng nói tin tôi đi cho những người khác!
Giang Nguyên mỉm cười, sau đó lại nhìn Tiểu Bảo, quay trở lại trong lầu vải.
Giang Nguyên nhấc chiếc ba lô đơn giản, ôm Tiểu
Bảo, khó khăn lắm mới thoát được nữ phóng viên dây dưa kia. Hắn từ chối bác sĩ Đào, Phó trưởng thôn Lý, ông Lý chuẩn bị lên trực thăng cùng nhóm La y sư rời đi.
Có điều, lúc rời khỏi nơi này, hắn không ngờ thanh thế lại lớn đến thế. Hắn đã dặn dò bác sĩ Đào đừng nói cho người khác biết chuyện hắn đi, nhưng không ngờ, tin hắn đi vẫn truyền ra ngoài.
– Bác sĩ Giang, bác sĩ Giang!
Giang Nguyên đặt Tiểu Bảo lên cabin, chuẩn bị bước. lên thì đột nhiên nghe thấy những tiếng bước chân dồn dập phía xa cùng với những tiếng gọi truyền đến. Giang. Nguyên chậm rãi quay đầu lại.
Hắn nhìn thấy phía xa có một đám người đang lục tục chạy tới, những thôn dân vừa vẫy tay về phía này vừa gọi lớn. Giang Nguyên đột nhiên cảm thấy sóng mũi cay cay.
Nữ phóng viên ngồi bên vừa mới bị Giang Nguyên bỏ mặc trong lòng vô cùng buồn bực, nhìn thấy cảnh này lập tức xốc lại tinh thần, vội vàng kéo quay phim quay lại cảnh này, cho dù như thế nào, đây cũng là cảnh rất tuyệt.
Giang Nguyên nhìn một thím đang chạy như bay phía trước tiên, trong lòng thầm nghĩ không biết sao thím này có thể chạy nhanh như vậy. Trong tay bà cầm một thứ gì đó, thở hồng hộc chạy tới, thấy Giang Nguyên vân đang đứng bên cạnh trực thăng chưa rời đi thì trong mắt lóe lên tia vui mừng.
– Bác sĩ Giang, đúng là không nỡ để cậu đi. Thím ấy nhìn Giang Nguyên, vẻ mặt không nỡ, sau đó nhét mấy quả trứng gà vào tay Giang Nguyên, ngậm
ngùi dặn dò:
– Thím mới luộc cho cậu mấy quả trứng gà, bác sĩ Giang mang theo mà ăn trên đường!
– Bác sĩ Giang sao cậu lại đi như vậy?
Một anh thở hồng hộc chạy tới, vừa lau trán vừa nhìn Giang Nguyên, vẻ mặt rất không nỡ.
– Bác sĩ Giang, cậu ở thêm vài ngày nữa đi, chúng tôi không muốn cậu đi!
Mấy người chạy tới sau lúc này lần lượt nói.
Giang Nguyên cười cười nói:
– Tôi cũng ở đây hơn một tuần rồi, giờ vết thương của mọi người đã ổn định, hơn nữa cũng đã có đội bác sĩ đến tiếp nhận nên tôi thật sự phải quay về rồi!
– Bác sĩ Giang, bác sĩ Giang, cậu đừng đi mà.
Những người chạy tới sau càng lúc càng nhiều, dần dần đã có hơn hai ba trăm người tụ tập trước trực thăng.
Không ít người nhào lên kéo tay Giang Nguyên, trong mắt tràn đây không nỡ, ngay lập tức, Giang Nguyên đã bị một đám đông vây quanh. Nữ ký giả bên cạnh kéo quay phim, luồn lách một lúc mới chiếm được một vị trí tốt.