ôi… được rồi được rồi… cô vui mừng như vậy
Giang Nguyên bị mùi thơm nhè nhẹ cùng với hai khối ấm mềm kia làm cho trong lòng nóng lên, vất vã lắm mới thoát khỏi cái ôm của Phan Hiểu Hiểu, rối rắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên vì hưng phấn của Phan Hiểu Hiểu, ngạc nhiên nói.
Phan Hiểu Hiểu nhìn thấy vẻ bình tĩnh này của Giang Nguyên thì không nhịn được trợn mắt với Giang Nguyên, sau đó khởi động xe, vừa hờn mát nói:
~ Trung tá đấy… Đây là trung tá, sao anh không vui mừng chút nào vậy? Anh có biết quân hàm trung tá này có thể làm một Quân đoàn phó không? Hơn nữa anh chỉ mới hai bốn tuổi, sau này chắc chắn cái quân hàm tướng quân chạy không thoát đâu…
~ Tôi chẳng mừng chút nào. Vì cái quân hàm này giờ tôi treo hai cái chức danh, một ở bệnh viện, một ở học. viện y… Hai bên đều phải đi, cô nói tôi có thể vui mừng được không!
Lúc này trong lòng Giang Nguyên thật sự buồn bực, nhìn thấy Phan Hiểu Hiểu vui mừng như vậy, hắn không khỏi bất đắc dĩ nói.
– Hai chức vụ?
Lúc này Phan Hiểu Hiểu cũng có chút nghỉ hoặc nói:
~ Dù họ cho anh một thân phận quân đội thì thường chỉ cần một chức vụ là đủ rồi, bọn họ treo cho anh cái chức gì?
~ Mọt chức Phó chủ nhiệm Trung tâm chấn thương chỉnh hình Bệnh viện đa khoa ba quân chủng… Một là Phó chủ nhiệm Khoa cấp cứu chấn thương chiến tranh Học viện y…
Giang Nguyên cười khổ trả lời. – Cái gì?
Nghe đến đó, Phan Hiểu Hiểu suýt chút nữa là đạp mạnh phanh xe, vẻ mặt khó tin quay đầu nhìn Giang Nguyên nói:
~ Thật hay giỡn đấy? Chuyện này sao có thể? Đây là Bệnh viện đa khoa ba quân chủng đấy, anh cùng lắm có thể làm một bác sĩ bình thường ở đây là giỏi lắm rồi… Hơn nữa sao Học viện y có thể để anh làm Phó chủ nhiệm? Chuyện này sao có thể?
~ Dù sao thì cũng chính là như vậy… Giang Nguyên thở hắt ra, sau đó nói:
~ Ngày mai tôi phải đi làm bên bệnh viện…
Phan Hiểu Hiểu bị tin tức này làm cho chấn động, sau khi trầm mặc một lúc mới nói tiếp:
– Có cần tôi về hỏi ba tôi không… thông thường thì không thể xảy ra tình huống như thế này…
– Không cần… Để về tôi hỏi cụ Dương vậy, chuyện thế này, có lẽ ông ấy biết vì sao…
Giang Nguyên lại không kìm được tháo lỏng cà vạt, bất đắc dĩ cười nói.
– Vậy được…
Lúc này dĩ nhiên Phan Hiểu Hiểu cũng không hỏi nhiều, chỉ lái xe đi nhanh về phía trước.
– Hôm nay đi ăn ở đâu? Để tạ lỗi với cô, hôm nay tôi mời!
Giang Nguyên nhìn Phan Hiểu Hiểu bên cạnh, rất thoải mái nói.
– Nếu anh đã mời, vậy đương nhiên tôi phải ăn một bữa thật lớn…
Phan Hiểu Hiểu nhìn thấy nụ cười mỉm của Giang Nguyên trong lòng vui mừng. Cô cũng biết giờ Giang Nguyên không thiếu tiền, cho nên sau khi suy nghĩ một lát, cô liền lái xe đi về một nơi.
– Ăn đồ Pháp?
Xem ra cô thật sự định chém tôi một dao đấy nhỉ…
Nhìn bảng hiệu, Giang Nguyên không khỏi khẽ cười, nói.
– Đương nhiên… chính anh tự nói mà!
Phan Hiểu Hiểu cười ngọt ngào nói. Dừng xe xong, hai người liền đi vào trong nhà hàng, nhìn thấy một anh chàng tóc vàng mắt xanh cao to đẹp trai đứng ở cửa, Giang Nguyên mỉm cười nói:
– Nhìn cũng không tệ, hy vọng có thể được ăn đồ Pháp chính thống một chút!
– Đương nhiên… đây là nhà hàng Pháp thứ nhất thứ nhì Bắc Kinh đấy…
Phan Hiểu Hiểu nhăn cái mũi nhỏ nói.
– Hoan nghênh quang lâm nhà hàng Modesto… Xin hỏi hai vị có đặt trước chưa?
Anh bồi bàn người nước ngoài dùng khẩu âm Bắc Kinh khiến Giang Nguyên hơi sửng sờ.
Phan Hiểu Hiểu nhẹ nhàng lắc đầu nói:
– Không…
– Được, mời hai vị đi theo tôi.
Sau khi bồi bàn làm một tư thế xin mời ưu nhã xong liền dẫn hai người đi vào bên trong.
Anh ta nhanh chóng dẫn hai người tìm được một vị trí. Giang Nguyên rất biết điều kéo ghế cho Phan Hiểu Hiểu, sau khi giúp Phan Hiểu Hiểu cởi áo khoác xong mới tự mình ngồi xuống đối diện.
– Thằng nhóc anh, chắc chắn đã lừa không biết bao nhiêu cô gái rồi…
Phan Hiểu Hiểu nhìn thấy động tác thành thục của Giang Nguyên, Phan Hiểu Hiểu dẩu cái miệng nhỏ nhắn nói.
Giang Nguyên nghe thấy Phan Hiểu Hiểu nói vậy chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai. Phụ nữ thật sự khó hiểu. Đối xử tốt với các cô ấy, các cô ấy có ý kiến, đối xử không tốt với các cô ấy, các cô ấy cũng có ý kiến.
Phan Hiểu Hiểu nhìn thấy bộ dạng bó tay của Giang Nguyên thì không nhịn được bật cười. Thằng nhãi này thật ra cũng là một người thành thật…
– Cho tôi một phần ốc sên hấp, một phần súp bơ nấm…
Giang Nguyên mỉm cười nhìn Phan Hiểu Hiểu chọn món, sau đó hắn cũng cầm menu chọn mấy món mình thích:
– Cá nheo nướng lát, gan ngỗng nướng, súp hành tây kiểu Pháp… Thêm một chai Latour 93!
~ Được…
Bồi bàn cung kính gật đầu, rồi lui xuống.
– Anh thích Latour?
Phan Hiểu Hiểu tò mò nhìn Giang Nguyên nói.
Giang Nguyên cười gật đầu nói:
– Tôi thích Latour 93…
– Ồ…
Phan Hiểu Hiểu ngẩn người, không ngờ Giang Nguyên lại có sở thích độc đáo như vậy, dù sao Latour cũng không phải loại rượu rất ngon.