Có điều, y vừa ra khỏi cửa thư phòng thì vẻ mặt đáng thương kia lập tức biến mất trong nháy mắt. Y lập tức lóe lên vẻ hưng phấn, lẩm bẩm: “Giang Nguyên ơi Giang Nguyên… Lần này, tao muốn xem xem, mày sẽ có kết quả như thế nào!”
Lúc này sắc mặt Phó thủ tướng Vương lập tức trầm ng, ông ta thoáng trâm ngâm một lúc rồi lầm bầm nói: “Lão Dương ơi lão Dương… Lần này cho dù thế nào, cho dù không phải ông làm, tôi cũng phải khiến cho ông mất mặt!”
Lúc này Giang Nguyên không hề biết mình đang bị người ta nhìn chằm chằm, lúc này, hắn cũng ngồi trong một thư phòng, tán gẫu với cụ Dương.
Đương nhiên, tán gẫu là giả, hắn thật lòng muốn đẩy chuyện Bệnh viện đa khoa và Học viện y ba quân chủng đi…
Có điều, chuyện này không phải do ông ấy làm, mà do người khác… Cho nên hắn cũng chỉ có thể thử nhắc đến, tuy biết rằng khả năng thành công không lớn, nhưng. không thử, hắn không thể cam lòng.
– Haha… Giang Nguyên, hôm nay tâm tình cũng không tệ lắm hả…
Ông cụ Dương nhìn hai gạch hai sao lấp lánh ánh vàng trên vai Giang Nguyên cười ha hả.
Giang Nguyên thấy bộ dạng cười tươi vui vẻ như vậy của ông cụ Dương thì gãi gãi đầu, sau đó thở dài, nói:
– Dương lão… tâm tình tốt đâu chứ… Ôi… – Ôi? Sao thế?
Ông cụ Dương khế nhướn mày, sau đó nhìn Giang Nguyên khẽ cười nói:
– Đây là trung úy đấy, người bình thường mười mấy hai chục năm cũng chưa lăn lộn được quân hàm này. Cháu cầm không một quân hàm trung tá, sao tâm tình còn không tốt vậy?
Giang Nguyên bất đắc dĩ cười khổ nói:
– Cháu đeo cái trung tá này thì được, nhưng lại phải gánh vác thêm hai công việc… Ban nấy Trưởng phòng mới phân tích cho cháu, nói lần này e là cháu phải nghiêm túc làm việ danh cho vui thôi!
… Cháu vốn còn tưởng chỉ treo cái
Nói tới đây, Giang Nguyên dùng ánh mắt mong chờ nhìn ông cụ Dương nói:
– Dương lão, ông nói lần này không phải thật sự bắt cháu làm việc gì đúng không? Cháu ở Lỗ Sơn có một †uần, quay về cùng lắm treo một cái danh, ông bảo cháu phối hợp tuyên truyền một chút, cháu đã phối hợp rồi; không đến nỗi thật sự bắt cháu làm cu li đấy chứ?
– Hahaha…
Ông cụ Dương nhìn vẻ tràn đầy hy vọng của Giang Nguyên liền không nhịn được cười phá lên.
Giang Nguyên thấy ông cụ Dương đột nhiên cười phá lên như vậy liên cảm thấy hình như hơi không ổn. Có điều lúc này hắn vẫn đang ôm một tia hy vọng nhìn cụ Dương, hy vọng ông có thể bác bỏ những điều này.
Ông cụ Dương thấy Giang Nguyên nhìn mình với đôi mắt trông mong như vậy thì cuối cùng không cười nữa, ông nghiêm túc nhìn Giang Nguyên, nói:
– Giang Nguyên… Lần này có lẽ cháu phải cực khổ một chút rồi!
Giang Nguyên nghe thấy ông cụ Dương nói vậy thì vẻ mặt khổ sở, buồn bực nhìn ông cụ Dương nói:
– Dương lão… Hay là nói giúp cháu đi, cháu có thể không cần quân hàm trung úy gì cả không? Cháu thật sự không có nhiều thời gian và năng lực đảm nhận nhiệm vụ lớn lao như thết
– Haha… Không cần? Giờ không phải do cháu không cần…
Ông cụ Dương đã sớm hiểu suy nghĩ của Giang Nguyên, sau khi cười ha hả hai tiếng, chăm chú nhìn Giang Nguyên nói:
– Giang Nguyên, đây không phải trò đùa, lần này cho cháu quân hàm trung tá này, rồi cả hai chức vụ này, đều đã cẩn thận nghiên cứu rồi mới trao cho cháu…
– Cho nên, lần này cháu phải nghiêm túc coi trong, gánh vác những công việc trong chức trách của cháu, không thể nào từ chối nữa…
Ông cụ Dương rất nghiêm túc nói.
Giang Nguyên thấy ông cụ Dương nói nghiêm túc như vậy trong lòng bắt đầu cũng ý thức được gì đó, trên mặt cuối cùng cũng lộ vẻ bất đắc dĩ nhận lệnh. Bởi vì giờ hắn đã hơi hiểu ra, ngay cả ông cụ Dương cũng nghiêm túc dặn dò mình như vậy, e là chuyện lần này của mình không phải là chuyện đơn giản…
Có điều cuối cùng, hắn vẫn không kìm được ngẩng đầu nhìn ông cụ Dương, không cam lòng nói:
~ Dương lão, ông không cảm thấy mình cháu đảm nhiệm hai chức vụ hơi quá sức không? Hay là… giảm bớt cho cháu một chức đi?
Ông cụ Dương mỉm cười nhìn Giang Nguyên, cười không nói.
– Được rồi được rồi… Haizz…
Giang Nguyên cũng chỉ đành nhận mệnh, có điều trong lòng hắn rất rõ, chuyện lần này, ngay cả ông cụ Dương xem ra cũng như vậy, xem ra có người cấp cao. hơn chú ý đến mình, nếu không ông cụ Dương sẽ không đến nỗi như vậy. Còn cấp cao hơn…
Cái này không cần nghĩ nhiều, trong nhóm bảy người cao nhất… người có thể cao hơn cả ông cụ Dương…
Nghĩ tới đây, Giang Nguyên gãi đầu, nghĩ mãi không thể hiểu được tại sao lại chú ý đến mình. Tuy gần đây mình hơi hot trên tivi với truyền thông, nhưng cũng không đến nỗi như vậy chứ…
Đương nhiên, Giang Nguyên cũng không phải vô cùng kháng cử, nếu thật sự là cái vị mà hẳn tưởng tượng, như vậy thì đây cũng là một chuyện tốt. Ít nhất sau này khi mình muốn điều tra chuyện của Cô Lang cũng sẽ không sợ có người dùng quyền lực đặc biệt nào. đó đối phó mình.
Mà giờ mình đã vào quân đội rồi, có quân hàm hai gạch hai sao thật sự rồi, sau này muốn tra chuyện này. chắc cũng dễ dàng hơn nhiều.
“Xem ra chỉ có thể cố gắng làm cho tốt một chút… Ít nhất cũng phải khiến cho vị chú ý đến mình hài lòng… sau này làm việc gì cũng tiện hơn nhiều. Ít nhất không phải bó tay bó chân vì vài kiêng ky đặc biệt…”
Giang Nguyên nghĩ.
Nghĩ đến những manh mối chưa thể nào tra được kia, đối với hắn mà nói, việc cần làm bây giờ là nâng cao thực lực bản thân, để mình có đủ khả năng tự bảo vệ mình là quan trọng nhất…