Đường xá ở đây Giang Nguyên không quen lắm, nhưng sau vài lần vòng vo, cuối cùng đến một ngã rế không biết phải rẽ theo hướng nào, cứ vòng vo mấy lần, lúc này cuối cùng hản đã chú ý thấy hai cảnh sát giao thông đã nhìn chằm chằm mình khá lâu, hơn nữa bên cạnh còn có một chiếc xe đã bị chặn lại, hình như đang viết giấy phạt.
Nhìn thấy cảnh sát giao thông, lúc này Giang Nguyên mới nhớ ra ban nãy có vẻ mình đã phạm khá nhiều lỗi, lập tức bất đắc dĩ dừng lại, lại nhìn nhìn mấy †ấm giấy chứng nhận ra vào gì đó ở bệ cửa sổ xe mình, sau đó hắn lái xe về phía cảnh sát giao thông bên kia.
Chủ chiếc xe đang bị cảnh sát giao thông viết giấy phạt nhìn thấy xe của Giang Nguyên dừng bên cạnh mình, trên gương mặt vốn đang đau khổ của anh ta lúc này cuối cùng đã nở nụ cười. Xem ra cuối cùng đã có người xui xẻo như mình.
Sau khi Giang Nguyên dừng xe lại, hạ cửa sổ xuống, một cảnh sát giao thông bên cạnh lập tức chạy đến, hành kính lễ, sau đó khom lưng, cung kính nói:
– Đồng chí, xin hỏi có gì cần giúp đỡ?
– À, chào anh, tôi muốn hỏi thăm, Khánh Vân Lâu đi đường nào?
Giang Nguyên cười khan hai tiếng, bất đắc dĩ nói. – Khánh Vân Lâu?
Viên cảnh sát giao thông này sau khi sửng sốt liền cười chỉ sang bên phải nói:
~ Ngài đi bên này, đi về phía trước khoảng bốn trăm mét thì lại cua phải đi hai trăm mét là tới.
– Ồ, được, cảm ơn nhé!
Sau khi Giang Nguyên mỉm cười cảm ơn lại lái xe đi về phía trước.
Lúc này tài xế bên cạnh thấy xe của Giang Nguyên lao di hì ngây ra, một lúc sao mới gào lên với hai cảnh sát giao thông:
– Ôi ôi, chuyện gì thế? Tôi thấy anh ta phạm luật những mấy lần, sao các anh phạt tôi không phạt anh ta?
Cảnh sát giao thông hơi lớn tuổi hơn một chút nhìn thấy người này kêu lên như vậy liền cười nói:
– Anh nhìn biển số xe của anh ta đi. Xe anh ta giờ có đi ngược đường, cũng chẳng có ai dám chặn anh ta lại, mà chúng tôi còn phải đi mở đường cho anh ta đấy.
– ÁI
Chủ xe này nghe vậy thì sửng sốt, sau đó mới duõi dài cổ nhìn theo đuôi xe Giang Nguyên. Có điều giờ Giang Nguyên đã cua phải rồi, anh ta chỉ nhìn thấy đó là một chiếc Audi.
Hai cảnh sát giao thông nhìn thấy vẻ mặt bực bội mơ hồ của chủ xe thì nhìn nhau cười, khẽ lắc đầu. Trong Tứ Cửu thành này, những chiếc xe như vậy họ gặp nhiều rồi, chứ không phải thiếu kiến thức như vị trước mặt.
Chờ sau khi viết xong giấy phạt, chủ xe lúc này cũng ồn ào nói:
– Vừa hay tôi cũng đi Khánh Vân Lâu, hì hì, thế là rốt cuộc cũng có thể đi xem thử chiếc xe đó hoành tráng
chừng nào.
Anh ta lập tức nhấn mạnh chiếc ga, chiếc xe ầm ầm đuổi theo sau.
Lúc này hai cảnh sát giao thông nhìn anh ta chưa từ bỏ ý định đuổi theo thì lắc đầu, đúng là ít thấy cho là lạ.
Cảnh sát giao thông trẻ lúc này lại cười nói với cảnh sát lớn tuổi bên cạnh:
– Lão Từ, anh biết trong xe là ai không?
Cảnh sát lớn tuổi nhìn vẻ mặt thần bí của cảnh sát giao thông trẻ liền tò mò nói:
– Ai? Người này ngay cả đường ở Bắc Kinh còn chẳng rành, không đến mức là mấy vị cấp trên đấy chứ?
– Đương nhiên không rồi, mấy vị đó ra ngoài mà có thể chỉ có một chiếc xe sao?
Cảnh sát giao thông trẻ cười ha ha nói:
– Ban nãy tôi thấy trong xe có một trung úy rất trẻ lái, gần đây cậu ta rất nổi tiếng. Lão Từ anh đoán thử xem!
~ Trung tá? Gần đây rất nổi tiếng rất trẻ?
Lão Từ sờ cằm một lúc, sau đó cười khổ nói với cảnh sát giao thông trẻ:
– Không biết. Gần đây không nghe thấy có trung tá nào trong quân đội nổi tiếng. Cho dù gần đây ở Lỗ Sơn có mấy người nhảy dù khá nổi tiếng nhưng hình như cũng không phải trung tá cũng không thể lái xe có chữ Quốc ở đầu.
– Haha, lão Từ, anh nói cũng đúng một chút rồi đó. Thực sự là nhảy dù ở Lỗ Sơn nhưng không phải mười người đó.
Lúc này cảnh sát giao thông trẻ đắc ý cười nói.
Lão Từ nhìn thấy bộ dạng này của cảnh sát giao thông trẻ liền sửng sốt, nhớ ra một người, kinh ngạc nói:
– Cậu nói là Giang Nguyên? Bác sĩ Giang kia đấy hả?
– Đúng. Lúc đầu khi vừa nhìn thấy cậu ta tôi cũng không thể tin được, nhưng cậu ta mặc quân trang nữa, nhưng mà bộ dạng thật sự là rất gần gũi giống như trên tivi ấy.
Cảnh sát giao thông trẻ cười nói:
– Không sai được.