Nghe Khúc Mục Dương nói, Giang Nguyên hiển nhiên cũng biết đây không phải là trách nhiệm của cậu, chỉ là tình huống trước mắt quả thật làm cho hắn đau đầu. Nếu cứ như vậy, chân của bệnh nhân sẽ không còn giữ được.
Nhìn gương mặt còn quá trẻ trước mắt, Giang Nguyên âm thầm thở dài, rồi lại cúi xuống, quan sát vết thương lần nữa. Nếu bây giờ đã không tìm được thuốc. kháng sinh thích hợp, biện pháp duy nhất chính là tiến hành giải phẫu, loại bỏ phần hoại tử, khống chế lây nhiễm.
Nhưng hậu quả của nó cũng không thể gánh nổi. Sau này người bệnh phải cần một thời gian rất dài để hồi phục.
Các bác sĩ và bác sĩ chuyên tu ở đẳng sau nhìn Giang Nguyên tiếp tục quan sát vết thương người bệnh, gương mặt bắt đầu hiện lên sự kính nể, thầm nghĩ:
– Khó trách bác sĩ Giang còn trẻ như vậy đã có thể đạt đến chức vụ này. So về tinh thần nguyên nghiệp, mặc. dù bọn họ ngày thường tự nhận mình cũng khá chuyên nghiệp, nhưng so với bác sĩ Giang vẫn còn kém một chút.
Giang Nguyên cẩn thận ước định toàn bộ vết thương, sau đó yên lặng tính toán đại khái sau khi tiến hành giải phẫu vết thương, người bệnh sẽ lành lại như thế nào, mất khoảng thời gian bao nhiêu…
Nhưng sau một hồi tính toán, hắn lại thở dài. Cho dù giải phẫu thành công, hơn nữa cũng tìm được loại thuốc. kháng sinh hữu hiệu, chỉ sợ người bệnh phải nằm mất một năm mới có thể khôi phục chức năng.
Nhẹ hít vào một hơi, Giang Nguyên đang định đứng dậy, trong đầu hiện lên một tin tức:
~ Mùi hôi, nhiễm trùng do vi khuẩn đơn bào hình cầu Ky Khí.
Sau khi đọc được tin tức này, Giang Nguyên có chút sửng sốt, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ. Hắn biết công năng cường hóa của mũi đã phát huy tác dụng.
– Vi khuẩn đơn bào hình cầu Ky Khí?
Trong đầu Giang Nguyên bắt đầu hiện lên tư liệu của loại vi khuẩn Ky Khí. Loại vi khuẩn này rất khó phân giải, cho nên phòng xét nghiệm nói có chút vấn đề chính là vì không phân giải ra được loại vi khuẩn này.
Loại vi khuẩn đơn bào hình cầu Ky Khí đều có tính kháng dược rất mạnh, chỉ mẫn cảm với một loại thuốc.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Giang Nguyên sáng lên. Nếu như vậy, rõ ràng khi giải phẫu không cần tiến hành rọc bỏ quá nhiều, chỉ cần loại đi phần bị hoại tử, sau đó sử dụng loại thuốc này. Nếu có thể khống chế, bệnh nhân khôi phục sẽ rất nhanh.
Theo cách của hắn, bệnh nhân chẳng những có thể bảo toàn được chân, mà còn có thể khôi phục hoàn toàn sau hai tháng.
Đứng dậy, Giang Nguyên quay sang nói với Khúc Mục Dương:
– Hôm nay, ngưng dùng metronidazole và levofloxacin, chuyển sang dùng chloramphenicol và cephalosporins. Sau khi kiểm tra phòng xong, tôi sẽ làm phẫu thuật cho anh ấy.
– Cái gì?
Nghe Giang Nguyên nói, những người chung quanh đều sửng sốt. Vừa rồi bọn họ cũng âm thầm nghiên cứu căn bệnh này, cũng cảm thấy nó hết sức phiền phức. Chỉ sợ không tìm được loại thuốc thích hợp, và chân người bệnh có thể sẽ bị cưa. Theo tình huống trước mắt thì chỉ có thể làm như vậy.
Nhưng Giang Nguyên đột nhiên lại đổi thuốc, chuyển sang dùng chloramphenicol, một loại thuốc mà người ta đã không sử dụng từ lâu.
Khúc Mục Dương ngây ra một lát rồi mới hồi phục tinh thần, kinh ngạc nhìn Giang Nguyên:
– Chủ nhiệm Giang, chloramphenicol sẽ gây ra tác dụng phụ.
– Chân đã như vậy rồi, còn quản chỉ tác dụng phụ? Hai ngày nữa, nếu không có hiệu quả, vậy tác dụng phụ có ảnh hưởng gì chứ?
Giang Nguyên trầm giọng nói:
~ Còn không biết chờ phòng xét nghiệm cho ra kết quả đến khi nào. Bây giờ hiệu quả của thuốc kháng sinh lại không cao, mà chúng ta lại không thể cứ như vậy mà đứng nhìn, tổng phải tìm biện pháp chứ?
Nghe Giang Nguyên nói, mọi người nhịn không được mà thẳng thắt lưng vài phần. Hai ngày qua, ai cũng thấy Chủ nhiệm Giang lúc nào cũng cười tủm tỉm, đối nhân xử thế rất ôn hòa và thân thiết, nhưng khi nghiêm túc, uy nghiêm đúng là không thể coi thường. Ngay cả Chủ nhiệm Triệu cũng không có khí thế như vậy. Còn những bác sĩ chuyên tu đi theo đằng sau lại càng câm như hến, ngay cả thở cũng không dám thở.
– Vâng, để tôi cho người đổi thuốc.
Khúc Mục Dương đã sớm thẳng thắt lưng, đợi Giang Nguyên nói xong, liền gật đầu đồng ý.
– Ừm, đi thôi, tranh thủ thời gian.
Thấy Giang Nguyên bước ra khỏi phòng, Khúc Mục Dương âm thầm thở hắt ra. Nhớ đến uy nghiêm của Chủ nhiệm Giang vừa nấy, không khỏi dùng tay lau mồ hôi. Còn hai bác sĩ còn lại cũng đưa mắt đồng tình, đồng thời cũng âm thầm cảm thấy may mắn. Cũng may không phải người bệnh của mình. Nếu không, người chịu áp lực của Chủ nhiệm Giang sẽ là mình.
Bác sĩ Đào bên cạnh cũng thở phào. Khó trách thực. tập sinh Hiểu Linh ngày hôm qua đã nói Chủ nhiệm Giang rất nghiêm, ban đầu thì y không cảm thấy, nhưng bây giờ mới phát hiện, trong công việc, Chủ nhiệm Giang đúng là rất nghiêm túc, khiến cho người ta phải sợ.
Nhưng bác sĩ Đào cũng hiểu, chỉ có khí thế và lực khống chế trong tay như vậy, mới có thể được xem là một Chủ nhiệm khoa ưu tú.