Cô gái tháo cặp mắt kính xuống, đánh giá Giang Nguyên từ trên xuống dưới, rồi nhìn quân hàm trên vai của hẳn, không nhịn được mà chậc chậc hai tiếng:
– Nghĩ không ra, một bác sĩ nho nhỏ như anh, bây giờ lại trở thành sĩ quan cao cấp như vậy.
Nhìn gương mặt quen thuộc đang mỉm cười với mình, Giang Nguyên nói:
– Haha, là cấp trên ép tôi nhận. Ăn cơm chưa? Tôi mời cô ăn cơm, xem như tẩy trần cho cô.
– Đương nhiên là chưa ăn rồi. Nếu không tôi ở chỗ này chờ anh làm gì?
Cô gái mỉm cười, nhìn thẳng vào ánh mắt Giang Nguyên.
Tuyên Tử Nguyệt ngồi ở vị trí lái phụ, tò mò nhìn một loạt giấy thông hành, sau đó thả xuống:
– Xem ra anh lăn lộn ở Bắc Kinh này cũng không tệ, toàn là những nơi mà không có mấy người có thể đi được.
Giang Nguyên nhìn mấy tờ giấy thông hành, cười nói:
– Người của Dương gia đối xử với tôi cũng không tệ, biết tôi không có bằng lái, nên cấp cho tôi một loạt giấy thông hành, cảnh sát sẽ không ngăn tôi lại.
– Chà, cảnh sát nào dám ngăn anh lại chứ? Đã tặng cho anh một chiếc xe như vậy, lại còn giấy thông hành nữa chứ, chậc chậc..
Nghe xong, Tuyên Tử Nguyệt không nhịn được mà lắc đầu cảm thán.
Giang Nguyên nhẹ nhàng đánh tay lái, cho xe tấp vào ven đường, cười nói:
– Nơi này bán thức ăn cũng không tệ lắm, chúng ta có thể đến đó ăn.
– Ồ, không tệ là được rồi.
Nghe xong, Tuyên Tử Nguyệt trở nên hăng hái. Giang Nguyên nói không tệ thì chính là không tệ.
– Xin chào Giang tiên sinh, xin hỏi anh có đặt trước không?
Một nhân viên phục vụ nhìn Giang Nguyên bước vào, liền cung kính hỏi.
– Không có.
Giang Nguyên lắc đầu.
– Vậy xin mời anh theo tôi.
Nhân viên phục vụ quá quen thuộc với Giang Nguyên, khiến cho ánh mắt Tuyên Tử Nguyệt hiện lên sự kinh ngạc.
Trên đoạn đường đi, có mấy người nhiệt tình bắt chuyện với Giang Nguyên:
– Giang thiếu, xin chào.
– Giang thiếu, đã lâu không gặp.
Nghe những tiếng chào hỏi mình, chính bản thân Giang Nguyên cũng không nhịn được mà mở to hai mắt, từ trong ấn tượng nhớ ra mang máng. Những người chào hỏi hắn đều là mấy công tử ca trong Bắc Kinh này. Chỉ là ngày xưa bọn họ không khách sáo với hắn như thế.
~ A, Vân thiếu, xin chào.
– Lâm thiếu, đã lâu không gặp.
Giang Nguyên mỉm cười chào lại, lúc này mới cùng với Tuyên Tử Nguyệt theo nhân viên phục vụ đến bàn ăn.
– Xem ra anh thường xuyên lui tới chỗ này, người quen cũng nhiều nhỉ?
Nhìn Giang Nguyên phía đối diện, ánh mắt Tuyên Tử Nguyệt tựa hồ có chút khác thường.
– Sao? Giang Nguyên hơi sửng sốt, sau đó cười nói: – Những người này là gặp ở chỗ khác.
– Nói như vậy, gần đây anh có vẻ nổi tiếng ở Bắc Kinh nhỉ.
Tuyên Tử Nguyệt hỏi.
– Cũng xem như là vậy.
Giang Nguyên suy nghĩ một chút về thái độ của những người kia đối với hắn, đột nhiên nhớ đến điều gì, sau đó gật đầu, cười nói.
– Được rồi, bây giờ tôi thừa nhận anh lăn lộn rất khá.
Tuyên Tử Nguyệt gật đầu, nói:
– Cho nên tôi quyết định tháng này sẽ theo anh đi lăn
– Tháng này? Theo tôi?
Sắc mặt Giang Nguyên cứng đờ, nhìn Tuyên Tử Nguyệt nói:
– Nửa tháng nữa là lễ mừng năm mới, cô không về nhà sao?
– Tôi theo anh lăn lộn thì làm sao? Bây giờ anh là đại tài chủ, chẳng lẽ không nuôi nổi tôi à?
Tuyên Tử Nguyệt mở to hai mắt, nhìn Trung tá Giang Nguyên, biểu hiện nếu anh không đồng ý, anh cứ chờ đó cho tôi, khiến Giang Nguyên đổ mồ hôi trong bụng.
– Được rồi, cô muốn thế nào thì thế đấy.
Nhìn vẻ mặt của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên vội vàng gật đầu. Nếu không đồng ý, Tuyên đại tỷ chỉ sợ sẽ trở mặt mất.
Nhưng hẳn lại cảm thấy khổ sở trong đầu. Một tháng? Không nói đến hiện tại còn có Phan Hiểu Hiểu. Nếu hai người này đi cùng với nhau, chỉ sợ sẽ có chuyện để xem.
Hơn nữa, hắn cũng muốn về nhà trong lễ mừng năm mới. Mặc dù Tuyên Tử Nguyệt đã đến đó một lần, nhưng trong ngày mừng năm mới, chẳng lẽ cũng mang cô theo? Mang cô theo chẳng khác nào mang theo người yêu về nhà?
Nghĩ đến đây, nhìn món gan ngỗng thơm ngào ngạt được mang ra, Giang Nguyên cảm thấy mùi vị đã không còn.
Hai người ăn cơm xong, khi lên xe, Giang Nguyên nói với Tuyên Tử Nguyệt:
– Cô ở đâu vậy? Để tôi chở cô về.
– Không có chỗ. Tôi đi theo anh là được.
Tuyên Tử Nguyệt bình tĩnh dựa lưng vào ghế, quay sang mỉm cười nói với Giang Nguyên.
– Không có chỗ? Đi theo tôi?
Giang Nguyên giật mình, sau đó nhìn vẻ mặt không giống như giả bộ của Tuyên Tử Nguyệt, lại còn có nụ cười khác thường, rồi nhớ đến Tuyên Tử Nguyệt dường như không có mang theo túi xách, Giang Nguyên gật đầu nói;
– Được, có một đại mỹ nữ tuyệt thế đi theo gia như vậy, gia đương nhiên là bao hết. Nào, đi theo gia, cô sẽ được ăn ngon mặc đẹp.