Lúc này ngay cả tâm lý muốn chết Thạch Hạo cũng có. Hối hận vì sao mình lại kiêu ngạo như vậy. Cứ dựa theo kế hoạch, bắt một mình Tề Đẳng Nhàn là đủ rồi!
Gây thêm chuyện, bắt cả Lục Chiến Long vào, hiện tại sự tình đã nghiêm trọng…
“Nào, Thanh tra Thạch, nhanh chóng điều tra đi, chúng tôi sẽ hợp tác toàn diện!” Lục Chiến Long nhìn Thạch Hạo, cười khẩy nói.
Tất nhiên anh ấy cũng có thể nhìn ra rằng có người đang cố tình gài bẫy Tề Đẳng Nhàn, đưa Tề Đẳng Nhàn vào chỗ chết! Tất nhiên, anh ấy không thể chỉ ngồi yên không nhìn đến.
Lúc này Dương Quan Quan cũng được hai người lính mang tới, sau khi nhìn thấy Lục Chiến Long và Tề Đẳng Nhàn đều bình yên vô sự, cô ấy không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Lục đại ca, hiện tại xảy ra chuyện gì?” Dương Quan Quan không nhịn được hỏi.
“Tình huống chính là như vậy, chúng tôi đang phối hợp để Thạch thanh tra tiến hành điều tra!” Lục Chiến Long mỉm cười mời Dương Quan Quan ngồi xuống.
Vẻ mặt Thạch Hạo như đưa đám nói: “Lục chuẩn tướng, xin ngài đừng làm khó tôi… Chuyện hôm nay là do tôi bị mù mắt, bắt nhầm người.”
Lục Chiến Long cười như không cười nói: “Là anh bắt nhầm người hay là cố ý hãm hại?”
“Nói cho tôi biết, ai sai anh làm việc này? Nếu anh nói cho tôi biết, tôi sẽ thả anh đi.”
“Nếu không nói gì, hậu quả tự anh sẽ gánh chịu.”
Sắc mặt Thạch Hạo khó coi, môi mím chặt, không dám lên tiếng.
Lúc này, trưởng đồn công an đi tới, ông ta cũng nhận được tin tức, vội vàng chạy vào, cười nói: “Này, Lục chuẩn tướng, xin chào, xin chào… chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó!”
Lục Chiến Long chỉ liếc nhìn ông ta một cái, không nói lời nào.
Cảnh sát trưởng giơ tay giữa không trung, thật lâu sau, tay của Lục Chiến Long vẫn chưa đưa tới, chỉ có thể xấu hổ rút lại, lau vào quần.
“Thạch Hạo, chuyện gì thế này? Sao cậu lại làm vậy, sao lại bắt Lục chuẩn tướng vào đây?” Cảnh sát trưởng quay về phía Thạch Hạo tức giận chửi bới.
Tất nhiên ông ta biết chuyện gì đang xảy ra nhưng phải giả vờ như không biết gì cả.
Thạch Hạo cúi đầu không nói một lời, tựa như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì.
Cảnh sát trưởng nói với Lục Chiến Long: “Lục chuẩn tướng, ngài xem chuyện này, chúng ta nên giải quyết thế nào mới tốt?”
Lục Chiến Long không thèm trả lời, chỉ dựa vào ghế không nói một lời, sắc mặt những chiến sĩ xung quanh cũng lạnh lùng, bầu không khí khiến cảnh sát trưởng và những người khác cảm thấy rất xấu hổ và căng thẳng.
Cảnh sát trưởng bất lực, kéo dài suốt mười phút, Viên Thiên Thành, thị trưởng của thành phố Ma Đô đã bị kinh động đi đến.
Không có cách nào, chuyện như thế này xảy ra ở Ma Đô trong phạm vi quyền hạn của ông ta, các ông chủ lớn trong Đế Đô đều tức giận, ông ta không dám tới gần!
Viên Thiên Thành vừa nhìn thấy Lục Chiến Long, trên mặt tươi cười nói: “Ha ha ha, Lục chuẩn tướng, đã lâu không gặp!”
Lục Chiến Long nhìn thấy nhân vật cấp cao như vậy, cũng đứng dậy, bình tĩnh nói: “Xin chào, thị trưởng Viên.”
Dù sao thành phố Ma Đô cũng là một đô thị quốc tế, Viên Thiên Thành tuy trên danh nghĩa là thị trưởng nhưng cấp bậc thực tế của ông ta cũng ngang bằng với tỉnh trưởng.
Hơn nữa, GDP của thành phố Ma Đô có thể đánh bại toàn bộ tỉnh thành ở nơi khác!
“Lục chuẩn tướng, đã xảy ra chuyện gì?” Viên Thiên Thành mỉm cười nói, trên mặt lộ ra vẻ xin lỗi.
Lục Chiến Long chế nhạo: “Có chuyện gì sao? Vậy phải hỏi vị Thạch thanh tra của các người! Vừa rồi anh ta còn tạt một cốc nước lạnh vào mặt tôi đấy.”
Sắc mặt Viên Thiên Thành và cảnh sát trưởng lập tức thay đổi, Thạch Hạo này thật sự có dũng khí tạt gáo nước lạnh vào mặt Lục Chiến Long sao?
Lão Thọ Tinh ăn thạch tín phải không?
Tề Đẳng Nhàn không khỏi cảm thấy buồn cười, hóa ra khi lão Lục châm chọc cũng rất lợi hại đấy!
Thạch Hạo lập tức sợ hãi đến tê liệt.
Viên Thiên Thành xuất hiện, khiến tầng tâm lý phòng ngự cuối cùng của Thạch Hạo hoàn toàn sụp đổ…
“Nói cho tôi biết, ai bảo anh làm việc này? Bằng không, không ai có thể bảo vệ anh!” Lục Chiến Long nhìn Thạch Hạo, lặp lại lần cuối.
Thạch Hạo run rẩy nói: “Nói… tôi nói… chính là vợ ba của Trịnh gia, cô Triệu Mạn Nhi để tôi làm như vậy…Chuyện này không liên quan gì đến tôi. Nếu không phải cô ta xui tôi làm như vậy thì vốn dĩ tôi cũng không dám…”