Những năm gần đây Dương Ý đều ở Mỹ để mở rộng thị trường nước ngoài cho Tập đoàn Dương thị, kết giao với rất nhiều bạn bè. Nếu lần này Dương lão gia tử không qua đời thì ông ta cũng không trở về Hoa Quốc.
Hơn nữa, Dương Ý có quan hệ mật thiết với tập đoàn tài chính Đông Liên ở Mỹ. Ông ta đã tham gia thúc đẩy một số quan chức Hoa Quốc và Mỹ hợp tác, có thể nói là một nhân vật có tầm ảnh hưởng vô cùng lớn!
Dương Quan Quan nói: “Thì ra là chú Dương Ý! Tôi không muốn về Dương gia này… Tôi cũng sẽ không từ bỏ số tài sản đó.”
Dương Ý lắc đầu nói: “U mê không tỉnh không có gì tốt với cô. Người một nhà không cần phải làm ầm ĩ như vậy!”
Advertisement
Dương Quan Quan cười lạnh, không nhịn được hỏi: “Nếu không phải ông nội lập di chúc chia một phần tài sản cho tôi thì chú có coi tôi như người nhà không? Khi cha tôi bị Dương Phỉ Phỉ đào mồ quật mả, sao không thấy chú đứng ra lên tiếng? Lúc Dương Viễn Sơn và Dương Phỉ Phỉ chạy đến Trung Hải cưỡng bước tôi thì chú đang ở đâu?”
“Tránh đường ra!”
Dương Quan Quan hét lớn một tiếng, đi lên trước một bước, như thể muốn xông vào.
Advertisement
“Cô Dương Quan Quan, đây là linh đường của Dương gia, Dương lão gia tử vừa mới qua đời, xin đừng làm loạn.” Một vị khách lên tiếng.
Tề Đẳng Nhàn chăm chú nhìn lại, không khỏi cau mày, hóa ra là Viên Thiên Thành, thị trưởng thành phố Ma Đô.
Tề Đẳng Nhàn không ngờ Viên Thiên Thành lại có quan hệ tốt với Dương gia như vậy.
“Thị trưởng Viên, ông phải quang minh rõ ràng, Dương Quan Quan là cháu gái của ông cụ Dương, vào thắp hương cho ông ấy, đưa tiễn ông ấy đoạn đường cuối.” Tề Đẳng Nhàn mở miệng nói.
“Cháu gái cái gì, Dương gia chúng tôi không chấp nhận!” Dương Tĩnh liên tục cười nhạo, lớn tiếng nói.
Mọi người Dương gia cũng gật đầu, họ đều nhìn Dương Quan Quan bằng con mắt căm thù, không muốn để cô ta đi vào linh đường.
Nếu hôm nay Dương Quan Quan ngay cả linh đường cũng không vào được, như vậy cho dù thành công lấy được một phần ba tài sản kia, cô ta cũng sẽ bị đâm sau lưng cả đời.
Viên Thiên Thành nói với Tề Đẳng Nhàn: “Chuẩn tướng Tề, cậu cũng nghe người Dương gia nói rồi, họ không chấp nhận chuyện này. Linh đường này là do Dương gia bọn họ định đoạt!”
“Tôi làm thị trưởng trước tiên phải đảm bảo trật tự ở nơi công cộng.”
“Tôi không hy vọng mọi người bởi vì chút chuyện này mà ầm ĩ rối loạn.”
Tề Đẳng Nhàn nhìn Viên Thiên Thành, trên mặt mang theo một tia cười lạnh, nếu hắn nhớ không lầm, tên của thằng nhãi này hình như nằm trong ổ USB của Hồng Thiên Đô.
Nhưng mà, loại chuyện này đương nhiên không thể nói ra, Ngọc Tiểu Long xử lý danh sách USB như thế nào, hắn cũng không có quyền nhúng tay vào.
Tùy tiện tiết lộ tin tức ngược lại là rút dây động rừng, về sau sẽ khó thu dọn.
“Dương Quan Quan, cút đi, nơi này không chào đón cô!” Dương Viễn Sơn mở miệng nói.
Sắc mặt Dương Quan Quan trầm xuống, có suy nghĩ muốn xông lên đánh người.
Nhưng bả vai của cô ta bị Tề Đẳng Nhàn đè xuống, thị trưởng Viên Thiên Thành đang ở nơi này, nếu cô ta động thủ thì không nên, đến lúc đó đến chính phủ làm thủ tục, Tề Đẳng Nhàn cũng đau đầu.
Dương Quan Quan nghiến răng nói: “Chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua? Ngay cả dâng hương đốt giấy cho ông nội tôi cũng không có tư cách sao?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Quên đi, chuyện này cứ ghi vào sổ rồi chúng ta từ từ tính.”
Vẻ mặt mọi người trong Dương gia lộ ra vẻ trào phúng và khinh thường, đương nhiên bọn họ cũng cảm thấy sảng khoái!
Lần trước Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan nhốt Dương Tĩnh ở bữa tiệc đính hôn, khiến cho cả Dương gia mất hết thể diện, hôm nay có thể vả mặt lại, đối với bọn họ mà nói, không thể nghi ngờ là chuyện rất đáng giá để chúc mừng!
Nhưng vào lúc này, ba chiếc xe jeep đồng thời chạy tới!
Cửa chiếc xe jeep đầu tiên mở ra, một bóng người mạnh mẽ nhảy xuống, mặc quân phục màu đen của Hắc Long Hoa Quốc, trên hai bên vai có đeo một ngôi sao vàng rực rỡ, trên ngôi sao có một con kim long.